Chương 262: Tiêu Khinh Vương đột phá 2
Thái Nhất Sinh Thủy
10/07/2017
Nhìn thân ảnh của Tiêu Khinh Vương cùng Lý Vân Tiêu biến mất ở trong phủ thành chủ, Hồng Binh mới từ trong chấn động giật mình tỉnh lại. Trận chiến vừa nãy, tuyệt đối là truyền kỳ mà đời này hắn gặp, cũng là chiến đấu mạo hiểm nhất! Không chỉ có hắn, nội tâm mỗi người ở đây đều rung động thật lớn, hiện tại từng cái từng cái sắc mặt còn trắng bệch, có chút chưa hoàn hồn lại.
Nhưng rất nhanh hắn liền rõ ràng trách nhiệm hiện tại của mình, lớn tiếng quát:
– Tất cả mọi người đều nghe ta chỉ huy, hiện tại toàn bộ hạ xuống quảng trường, sau đó không cho phép chạy loạn khắp nơi, chờ Vân thiếu tỉnh lại sẽ có mệnh lệnh mới!
Trung tâm Viêm Vũ Thành có một cái hố to lớn, sâu không thấy đáy, cũng không biết tử thương bao nhiêu người ở bên trong. Hết thảy chiến xa đều dựa theo Hồng Binh yêu cầu bắt đầu có trật tự hạ xuống. Nếu nói lúc trước gia nhập Viêm Vũ Thành hoàn toàn là vì tài nguyên tu luyện, thông qua trận chiến hôm nay, trong mơ hồ đã sinh ra một tia tự hào, đại chiến kinh thiên như vậy mình cũng tham dự, đối với Viêm Vũ Thành nhất thời có một chút lòng trung thành.
Hồng Binh bắt đầu tổ chức nhân thủ giữ gìn trật tự, cùng với thanh tra người mất tích. Cũng may bản thân hắn là Viêm Vũ Thành hộ vệ, đối với nơi này cực kỳ quen thuộc, làm lên cũng thuận buồm xuôi gió. Mà Mộng Vũ cùng Trần Đại Sinh đã sớm bị thành viên Thiên Xu tiểu tổ mang tới Đan Tháp.
Đám Thuật Luyện Sư Trương Thanh Phàm nhìn Lý Vân Tiêu vết thương đầy rẫy, hầu như là muốn nổi khùng. Loại thương thế kia, căn bản không kém Kế Mông lúc trước. Lúc này mọi người mới biết bên ngoài trải qua một hồi chiến đấu kinh thiên động địa như vậy, từng cái từng cái muốn rách cả mí mắt, tức giận trùng thiên.
Đặc biệt là Lý Thuần Dương, ôm thi thể Trần Đại Sinh thống khổ không thôi, một đời huynh đệ tốt, không rời không bỏ, cuối cùng vì thực hiện hứa hẹn của mình, chăm sóc tốt tôn tử của mình mà chết. Máu tươi từ trong quả đấm nắm chặt chảy ra, hai mắt đỏ chót.
Sinh cơ của Mộng Vũ hầu như đoạn tuyệt, chỉ còn có một tia khí tức yếu ớt, cùng Lý Vân Tiêu đồng thời đặt ở trong Phương Thốn Sơn, nơi mà Lý Vân Tiêu lưu lại Vạn Mộc Hồi Xuân sinh mệnh đại trận, tuy rằng Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn tận mắt nhìn qua Lý Vân Tiêu khởi động trận pháp, nhưng nắm giữ thực sự là có hạn, ở dưới hai người mệt đến đầu đầy mồ hôi, cũng chỉ tụ lại chút ít sinh cơ, đứt quãng rót vào trong cơ thể hai người, không khác nào như muối bỏ biển.
Thương thế của Lý Vân Tiêu không chỉ rất nặng, hơn nữa đặc biệt quái dị, da thịt thật giống như bị hoá đá, thoáng dùng điểm khí lực sẽ vỡ vụn ra, ban đầu Tiêu Khinh Vương không chú ý, làm vỡ vụn một khối xương trên bả vai, nhất thời tảng lớn máu tươi chảy ra, sợ đến hắn không dám chạm thử.
Thời điểm mọi người ở đây bó tay toàn tập, Kế Mông đột nhiên mở miệng nói:
– Lúc trước Vân thiếu vì cứu ta, luyện chế Lục Dương Hàng Lộ Kim Đan, không biết còn có hay không?
Câu nói này nhất thời đề điểm Trương Thanh Phàm, hắn cẩn thận từng li từng tí một gỡ xuống nhẫn chứa đồ của Lý Vân Tiêu, dùng thần thức xâm nhập vào, đột nhiên hơi nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc lên. Rất nhanh mồ hôi hột từ trên trán lăn xuống, cuối cùng cười khổ lắc đầu nói:
– Hứa Hàn, ngươi đến giúp ta một chút. Vân Tiêu đại sư ở phía trên bày xuống cấm chỉ, ta không thể mở ra.
Hứa Hàn tự nhiên cũng biết Lý Vân Tiêu bày xuống cấm chỉ không phải chuyện nhỏ, lập tức cùng Trương Thanh Phàm ngồi xếp bằng xuống, hợp lực phá giải.
Bốn phía tất cả đều yên lặng nhìn, không có một chút thanh âm. Lý Thuần Dương thì đỡ thi thể của Trần Đại Sinh đờ ra, hai mắt vô thần.
Đột nhiên Mộng Bạch đứng lên, hướng về trong hang núi đi đến.
Lạc Vân Thường hơi nhướng mày, mở miệng nói:
– Mộng Bạch, ngươi đi làm cái gì?
Thân thể gầy yếu của Mộng Bạch ngừng lại, kịch liệt co giật lên, hắn xoay người, nước mắt chảy xuống, cố nén tiếng khóc nói:
– Ta, ta muốn đi tu luyện! Ta không muốn, lại, lại nhìn thấy tỷ tỷ cùng sư phụ ở trước mặt ta trọng thương, mà mình không thể ra sức!
Lạc Vân Thường mũi đau xót.
– Mộng Bạch…
Đột nhiên Mộng Bạch nở nụ cười.
– Không có chuyện gì, tỷ tỷ cùng sư phụ nhất định sẽ không sao.
Hắn từ trong giới tử lấy ra một quả trứng yêu thú khổng lồ, tự lẩm bẩm:
– Sư phụ nói chỉ cần ta ăn quả trứng này, thực lực sẽ tăng lên trên diện rộng, hiện tại ta liền đi ăn. Chờ tỷ tỷ cùng sư phụ tỉnh lại, nhìn thấy ta tiến bộ rất lớn, nhất định sẽ cao hứng.
Hắn cũng không quay đầu lại liền hướng về trong hang núi đi.
Trong lòng tất cả mọi người đều là một trận thương tâm cùng bi phẫn, nhưng không có người nào nói một tiếng, trong đôi mắt tất cả đều là lửa giận thiêu đốt. Lạc Vân Thường hơi nhắm hai mắt lại, cầu khẩn lên.
– Cổ Phi Dương đại nhân, đệ tử của ngài bị trọng thương, hiện tại vô cùng cần ngài. Ngài ở nơi nào a, Cổ Phi Dương đại nhân.
– Ai!
Đột nhiên Trương Thanh Phàm thở dài một tiếng, cùng Hứa Hàn liếc nhau một cái, đều là một loại cảm giác vô lực. Hai người liên thủ lại, dĩ nhiên cũng không thể phá tan cấm chỉ!
Tiêu Khinh Vương không thể nhịn xuống, tức giận hét:
– Thiệt thòi hai người các ngươi vẫn là Thuật Luyện Sư cấp bốn, ngay cả một không gian giới chỉ cũng không mở ra được! Rác rưởi, tất cả đều là rác rưởi!
Tiếng gào thét ở trong sơn động vang vọng ra, dám tức giận mắng Thuật Luyện Sư cấp bốn như vậy, hơn nữa một lần mắng hai người, coi như là Vũ Tông cũng chịu không nổi. Nhưng Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn lại chỉ có xấu hổ, đầu vùi vào trong ngực, không mặt mũi giơ lên.
Tiêu Khinh Vương nhấc tay vồ một cái, giới chỉ kia nhất thời rơi vào trong tay hắn.
Lạc Vân Thường cả kinh nói:
– Khinh Vương, ngươi là muốn…
– Không sai, ta mạnh mẽ phá tan không gian giới chỉ!
Trên mặt Tiêu Khinh Vương hiện ra một tia kiên quyết.
Lạc Vân Thường kinh hãi nói:
– Nhưng mà mạnh mẽ phá hoại không gian, có khả năng phá huỷ đồ vật trong đó rất lớn, đến thời điểm cái gì cũng không còn sót lại!
Con ngươi củaTiêu Khinh Vương thu nhỏ lại, liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu cùng Mộng Vũ nằm trong trận pháp, kiên quyết nói:
– Cân nhắc không được nhiều như vậy, chỉ cần có một phần mười hy vọng là có thể thử một lần. Thời điểm phá tan không gian giới chỉ, ta sẽ đem hết toàn lực giữ gìn không gian sụp xuống, Vân Thường, Kế Mông, Y An, Lý Trường Phong, bốn người các ngươi phải lấy tốc độ nhanh nhất đem đồ vật bên trong cướp nhiều một ít!
– Vâng!
Bốn người nghiêm nghị đáp, nhất thời một mặt căng thẳng cùng nghiêm túc, thần thức tập trung đến trạng thái mạnh nhất, khẩn trương nhìn chằm chằm. Nguyên bản tu vi của Lý Thuần Dương cao nhất, càng thích hợp nhận nhiệm vụ này, nhưng dáng dấp của hắn hiện tại, sợ là đầu óc trống rỗng.
– Ân.
Tiêu Khinh Vương thoả mãn gật đầu một cái nói:
– Chú ý!
Năm ngón tay của hắn đột nhiên vồ lấy, nhất thời một luồng vũ ý của Lục Hợp cảnh giới từ bốn phương tám hướng ngưng tụ đến, hút vào trong lòng bàn tay, hướng về giới chỉ mạnh mẽ đè xuống. Giới chỉ ở dưới luồng sức mạnh khổng lồ kia bắt đầu biến hình.
Nhưng rất nhanh hắn liền rõ ràng trách nhiệm hiện tại của mình, lớn tiếng quát:
– Tất cả mọi người đều nghe ta chỉ huy, hiện tại toàn bộ hạ xuống quảng trường, sau đó không cho phép chạy loạn khắp nơi, chờ Vân thiếu tỉnh lại sẽ có mệnh lệnh mới!
Trung tâm Viêm Vũ Thành có một cái hố to lớn, sâu không thấy đáy, cũng không biết tử thương bao nhiêu người ở bên trong. Hết thảy chiến xa đều dựa theo Hồng Binh yêu cầu bắt đầu có trật tự hạ xuống. Nếu nói lúc trước gia nhập Viêm Vũ Thành hoàn toàn là vì tài nguyên tu luyện, thông qua trận chiến hôm nay, trong mơ hồ đã sinh ra một tia tự hào, đại chiến kinh thiên như vậy mình cũng tham dự, đối với Viêm Vũ Thành nhất thời có một chút lòng trung thành.
Hồng Binh bắt đầu tổ chức nhân thủ giữ gìn trật tự, cùng với thanh tra người mất tích. Cũng may bản thân hắn là Viêm Vũ Thành hộ vệ, đối với nơi này cực kỳ quen thuộc, làm lên cũng thuận buồm xuôi gió. Mà Mộng Vũ cùng Trần Đại Sinh đã sớm bị thành viên Thiên Xu tiểu tổ mang tới Đan Tháp.
Đám Thuật Luyện Sư Trương Thanh Phàm nhìn Lý Vân Tiêu vết thương đầy rẫy, hầu như là muốn nổi khùng. Loại thương thế kia, căn bản không kém Kế Mông lúc trước. Lúc này mọi người mới biết bên ngoài trải qua một hồi chiến đấu kinh thiên động địa như vậy, từng cái từng cái muốn rách cả mí mắt, tức giận trùng thiên.
Đặc biệt là Lý Thuần Dương, ôm thi thể Trần Đại Sinh thống khổ không thôi, một đời huynh đệ tốt, không rời không bỏ, cuối cùng vì thực hiện hứa hẹn của mình, chăm sóc tốt tôn tử của mình mà chết. Máu tươi từ trong quả đấm nắm chặt chảy ra, hai mắt đỏ chót.
Sinh cơ của Mộng Vũ hầu như đoạn tuyệt, chỉ còn có một tia khí tức yếu ớt, cùng Lý Vân Tiêu đồng thời đặt ở trong Phương Thốn Sơn, nơi mà Lý Vân Tiêu lưu lại Vạn Mộc Hồi Xuân sinh mệnh đại trận, tuy rằng Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn tận mắt nhìn qua Lý Vân Tiêu khởi động trận pháp, nhưng nắm giữ thực sự là có hạn, ở dưới hai người mệt đến đầu đầy mồ hôi, cũng chỉ tụ lại chút ít sinh cơ, đứt quãng rót vào trong cơ thể hai người, không khác nào như muối bỏ biển.
Thương thế của Lý Vân Tiêu không chỉ rất nặng, hơn nữa đặc biệt quái dị, da thịt thật giống như bị hoá đá, thoáng dùng điểm khí lực sẽ vỡ vụn ra, ban đầu Tiêu Khinh Vương không chú ý, làm vỡ vụn một khối xương trên bả vai, nhất thời tảng lớn máu tươi chảy ra, sợ đến hắn không dám chạm thử.
Thời điểm mọi người ở đây bó tay toàn tập, Kế Mông đột nhiên mở miệng nói:
– Lúc trước Vân thiếu vì cứu ta, luyện chế Lục Dương Hàng Lộ Kim Đan, không biết còn có hay không?
Câu nói này nhất thời đề điểm Trương Thanh Phàm, hắn cẩn thận từng li từng tí một gỡ xuống nhẫn chứa đồ của Lý Vân Tiêu, dùng thần thức xâm nhập vào, đột nhiên hơi nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc lên. Rất nhanh mồ hôi hột từ trên trán lăn xuống, cuối cùng cười khổ lắc đầu nói:
– Hứa Hàn, ngươi đến giúp ta một chút. Vân Tiêu đại sư ở phía trên bày xuống cấm chỉ, ta không thể mở ra.
Hứa Hàn tự nhiên cũng biết Lý Vân Tiêu bày xuống cấm chỉ không phải chuyện nhỏ, lập tức cùng Trương Thanh Phàm ngồi xếp bằng xuống, hợp lực phá giải.
Bốn phía tất cả đều yên lặng nhìn, không có một chút thanh âm. Lý Thuần Dương thì đỡ thi thể của Trần Đại Sinh đờ ra, hai mắt vô thần.
Đột nhiên Mộng Bạch đứng lên, hướng về trong hang núi đi đến.
Lạc Vân Thường hơi nhướng mày, mở miệng nói:
– Mộng Bạch, ngươi đi làm cái gì?
Thân thể gầy yếu của Mộng Bạch ngừng lại, kịch liệt co giật lên, hắn xoay người, nước mắt chảy xuống, cố nén tiếng khóc nói:
– Ta, ta muốn đi tu luyện! Ta không muốn, lại, lại nhìn thấy tỷ tỷ cùng sư phụ ở trước mặt ta trọng thương, mà mình không thể ra sức!
Lạc Vân Thường mũi đau xót.
– Mộng Bạch…
Đột nhiên Mộng Bạch nở nụ cười.
– Không có chuyện gì, tỷ tỷ cùng sư phụ nhất định sẽ không sao.
Hắn từ trong giới tử lấy ra một quả trứng yêu thú khổng lồ, tự lẩm bẩm:
– Sư phụ nói chỉ cần ta ăn quả trứng này, thực lực sẽ tăng lên trên diện rộng, hiện tại ta liền đi ăn. Chờ tỷ tỷ cùng sư phụ tỉnh lại, nhìn thấy ta tiến bộ rất lớn, nhất định sẽ cao hứng.
Hắn cũng không quay đầu lại liền hướng về trong hang núi đi.
Trong lòng tất cả mọi người đều là một trận thương tâm cùng bi phẫn, nhưng không có người nào nói một tiếng, trong đôi mắt tất cả đều là lửa giận thiêu đốt. Lạc Vân Thường hơi nhắm hai mắt lại, cầu khẩn lên.
– Cổ Phi Dương đại nhân, đệ tử của ngài bị trọng thương, hiện tại vô cùng cần ngài. Ngài ở nơi nào a, Cổ Phi Dương đại nhân.
– Ai!
Đột nhiên Trương Thanh Phàm thở dài một tiếng, cùng Hứa Hàn liếc nhau một cái, đều là một loại cảm giác vô lực. Hai người liên thủ lại, dĩ nhiên cũng không thể phá tan cấm chỉ!
Tiêu Khinh Vương không thể nhịn xuống, tức giận hét:
– Thiệt thòi hai người các ngươi vẫn là Thuật Luyện Sư cấp bốn, ngay cả một không gian giới chỉ cũng không mở ra được! Rác rưởi, tất cả đều là rác rưởi!
Tiếng gào thét ở trong sơn động vang vọng ra, dám tức giận mắng Thuật Luyện Sư cấp bốn như vậy, hơn nữa một lần mắng hai người, coi như là Vũ Tông cũng chịu không nổi. Nhưng Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn lại chỉ có xấu hổ, đầu vùi vào trong ngực, không mặt mũi giơ lên.
Tiêu Khinh Vương nhấc tay vồ một cái, giới chỉ kia nhất thời rơi vào trong tay hắn.
Lạc Vân Thường cả kinh nói:
– Khinh Vương, ngươi là muốn…
– Không sai, ta mạnh mẽ phá tan không gian giới chỉ!
Trên mặt Tiêu Khinh Vương hiện ra một tia kiên quyết.
Lạc Vân Thường kinh hãi nói:
– Nhưng mà mạnh mẽ phá hoại không gian, có khả năng phá huỷ đồ vật trong đó rất lớn, đến thời điểm cái gì cũng không còn sót lại!
Con ngươi củaTiêu Khinh Vương thu nhỏ lại, liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu cùng Mộng Vũ nằm trong trận pháp, kiên quyết nói:
– Cân nhắc không được nhiều như vậy, chỉ cần có một phần mười hy vọng là có thể thử một lần. Thời điểm phá tan không gian giới chỉ, ta sẽ đem hết toàn lực giữ gìn không gian sụp xuống, Vân Thường, Kế Mông, Y An, Lý Trường Phong, bốn người các ngươi phải lấy tốc độ nhanh nhất đem đồ vật bên trong cướp nhiều một ít!
– Vâng!
Bốn người nghiêm nghị đáp, nhất thời một mặt căng thẳng cùng nghiêm túc, thần thức tập trung đến trạng thái mạnh nhất, khẩn trương nhìn chằm chằm. Nguyên bản tu vi của Lý Thuần Dương cao nhất, càng thích hợp nhận nhiệm vụ này, nhưng dáng dấp của hắn hiện tại, sợ là đầu óc trống rỗng.
– Ân.
Tiêu Khinh Vương thoả mãn gật đầu một cái nói:
– Chú ý!
Năm ngón tay của hắn đột nhiên vồ lấy, nhất thời một luồng vũ ý của Lục Hợp cảnh giới từ bốn phương tám hướng ngưng tụ đến, hút vào trong lòng bàn tay, hướng về giới chỉ mạnh mẽ đè xuống. Giới chỉ ở dưới luồng sức mạnh khổng lồ kia bắt đầu biến hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.