Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 356: Tinh luyện dưỡng hồn mộc

Thái Nhất Sinh Thủy

17/07/2017

Sau khi khẳng định suy đoán của mình, Lý Vân Tiêu đá Huyền Lôi Kinh Vân Hống văng ra, nạt:

– Đi canh chừng cho ta, không được để ai đến quấy rầy!

Lý Vân Tiêu kiểm tra tình huống Giới Thần Bi, nàng trừ hôn mê sâu ra không có gì khác lạ, sức sống mạnh hơn người bình thường. Lý Vân Tiêu nhìn khuôn mặt xinh đẹp bình yêu ngủ, lòng dao động. Lý Vân Tiêu cười cười lấy một khối dưỡng hồn mộc thật to ra, bắt đầu bài bố.

Đám người ở trong hang ngầm cảm nhận hơi thở của Lý Vân Tiêu, giật mình đi ra xem nhưng bị Huyền Lôi Kinh Vân Hống ngăn cản. Bọn họ thấy Lý Vân Tiêu luyện hóa cái gì đó bên cạnh Mộng Vũ thế là nín thở, không dám quấy rầy.

Lý Vân Tiêu nâng dưỡng hồn mộc trong hai tay, luyện hóa giữa hư không. Mấy năm nay Côn Ngô thần thụ hấp thu hồn phách đều tẩm bổ thụ linh, cho nên dưỡng hồn mộc này không tinh thuần. Điều Lý Vân Tiêu cần làm là tinh luyện ra một tia tinh hồn trong một đống dưỡng hồn mộc để bù đắp lũ hồn phách đã mất của Mộng Vũ.

Thời gian chậm rãi trôi, vụn gỗ hỏng bị vứt bên cạnh Lý Vân Tiêu chất ngày càng nhiều. Giữa hư không, một lũ tơ hồn xanh không ngừng cô đọng,Trong mỗi khối dưỡng hồn mộc chỉ có thể cô đọng ra một chút xíu tinh hồn, muốn gom lại thành tơ rất là khó khăn.

Khiến mọi người câm nín là dường như Lý Vân Tiêu có dưỡng hồn mộc vô cùng tận, lấy hoài không hết. Hai ngày sau, một lũ tinh hồn tinh thuần nhất cô đọng xong, tỏa hồn lực mờ nhạt trong không trung, hấp dẫn khiến người muốn nuốt vào.

Người Lý Vân Tiêu ướt đẫm mồ hôi nhưng hắn cười rất vui vẻ:

– Hì hì, đây là vật siêu bổ, nếu Thuật Luyện Sư bình thường nuốt vào e rằng hồn lực lập tức tăng một bậc ngay.

Lạc Vân Thường đứng nhìn, mắt mông lung. Nụ cười thoải mái này khiến Lạc Vân Thường như trở về trước kia, trùng hợp với vị đại nhân kia. Lạc Vân Thường rất ngạc nhiên là tại sao Lý Vân Tiêu thường hay vô tình có nhiều điểm giống với vị đại nhân kia, bởi vì hắn là đệ tử của đại nhân sao?

Không chỉ thế! Lạc Vân Thường kiên quyết bác bỏ. Tuy Lạc Vân Thường chưa từng thấy mấy đệ tử của Cổ Phi Dương nhưng nàng từng gặp Dương Dịch, từ mặt nào cũng khác hẳn Cổ Phi Dương. Lý Vân Tiêu thường khiến Lạc Vân Thường có ảo giác vị đại nhân kia ngay trước mặt nàng.

Tại sao có cảm giác giống nhau nhiều đến thế?

Trong lòng Lạc Vân Thường nảy lên một ý tưởng đáng sợ, lòng dấy sóng.

Lạc Vân Thường tự hỏi lòng:

– Có khi nào Lý Vân Tiêu là nhi tử ruột của đại nhân kia?

Lạc Vân Thường liếc trộm Lý Trường Phong vẻ mặt căng thẳng đứng bên cạnh nàng, Lý Thuần Dương mắt hấp háy. Lạc Vân Thường bật cười, thầm trách mình sao lại có ý tưởng hoang đường như vậy. Nhìn từ bề ngoài thì Lý Vân Tiêu đúng là dòng giống của Lý Thuần Dương.

Lạc Vân Thường rối rắm thầm nghĩ:

– Nhưng vì sao khiến ta có cảm giác mãnh liệt đến vậy? Tại sao bóng dáng của hắn trùng hợp với đại nhân?

Lạc Vân Thường nhìn động tác của Lý Vân Tiêu, ánh mắt dần si mê. Khuôn mặt đẹp trai kia đang cười vui rót một lũ tinh hồn vào cơ thể Mộng Vũ.

Trong khoảnh khắc này, lòng Lạc Vân Thường nảy ra hờn ghen khó miêu tả. Nếu người nằm trong trận pháp là nàng thì tốt biết mấy.



Lạc Vân Thường bị ý nghĩ của mình làm hết hồn, nàng hoảng sợ rồi lại không thể kiềm được tưởng tượng tiếp. Cảm xúc rất muốn thay thế Mộng Vũ như độc dược lan tràn, khiến Lạc Vân Thường khó tin, không thể thoát ra được.

Vẻ mặt Lạc Vân Thường ngơ ngác nhìn từng hành động của Lý Vân Tiêu.

– Bây giờ ta truyền một thiên vô thượng luyện hồn chi thuật, nàng hãy ghi nhớ.

Một tay Lý Vân Tiêu bắt kiếm quyết chỉ vào trán Mộng Vũ, chậm rãi nói:

– Nhân sinh thủy hóa viết phách, tức sinh phách, dương viết hồn. Dùng vật tinh nhiều tức hồn phách cường. Bản từ hình khí mà có, hình khí tức thù, hồn phách khác nhau. Phụ hình chi linh là phách, phụ khí chi thần...

Lời Lý Vân Tiêu lầm rầm như tiếng chuông chiều chấn động hang núi, như ý truyền đạo. Thanh âm không chút che giấu mà tụ lại vang vọng khắp Phơng Thốn sơn.

Giờ phút này, tất cả Thuật Luyện Sư hoảng sợ ngừng luyện chế, giật mình ngây người, rất nhanh chuyển sang mừng như điên. Đám người máu nóng sôi trào như ăn xuân dược và thấy mỹ nữ tuyệt trần, khó thể kiềm chế.

Trương Thanh Phàm ngừng lại, kích động nhỏ giọng nói:

– Luyện hồn thuật, là luyện hồn thuật!

Trương Thanh Phàm nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, cẩn thận lắng nghe, sợ bỏ qua một chữ nào.

Cổ Vinh đang định đi thông báo Hồng Binh bỗng như bị điện giật:

– Đây là...

Cổ Vinh kinh kêu:

– Luyện hồn thuật! Thanh âm này... Đúng là của Vân thiếu gia! Lại một thiên luyện hồn thuật, cao sâu khó dò hơn lần trước truyền cho ta!

Lạc Vân Thường lấy lại tinh thần, giật mình nghe mỗi chữ Lý Vân Tiêu nói. Lạc Vân Thường cũng là Thuật Luyện Sư, biết giá trị của mấy thứ này. Lạc Vân Thường cẩn thận lắng nghe.

Lý Vân Tiêu giảng nửa canh giờ mới ngừng lại.

Lý Vân Tiêu nhìn khuôn mặt bình yên ngủ của Mộng Vũ, khẽ thở dài:

– Dùng vật tinh nhiều tức hồn phách cường, tiếp theo toàn dựa vào chính mình. Hãy sớm tỉnh lại, Mộng Vũ.

Lý Vân Tiêu thở dài thườn thượt, quay người đi.

Một giọt lệ trượt dài xuống gò má Mộng Vũ khi Lý Vân Tiêu quay lưng đi.

Giây sau Phơng Thốn sơn điên cuồng. Lý Vân Tiêu giảng hơn nửa canh giờ, những người này lại cảm giác thời gian chỉ trôi qua trong chớp mắt. Đặc biệt những người không nghe hiểu, không thể ghi nhớ thì sốt ruột xoay quanh.



Trương Thanh Phàm và Hứa Hàn liếc nhau, lấy giấy bút ra điên cuồng ghi lại, sau đó đối chiếu của nhau xem có lầm lẫn gì không, vắt óc nghiên cứu.

Thiên luyện hồn thuật này làm mấy chục Thuật Luyện Sư trong Phơng Thốn sơn hơn một tháng không luyện chế thứ gì, tất cả chìm đắm trong suy nghĩ, không màng ăn uống. Một đoạn thời gian sau, tập thể Thuật Luyện Sư gầy trơ xương.

Khi Lý Vân Tiêu ra khỏi trận pháp, Lý Thuần Dương bay tối ngay.

– Tiểu tử, mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu?

Lý Thuần Dương đấm mạnh vào Lý Vân Tiêu:

– Còn tưởng đâu ngươi đã chết ở bên ngoài, chết tiệt!

Cú đấm tràn ngập thân thiết, yêu thương.

Lý Vân Tiêu cười khổ, không tránh né, ưỡn ngực chịu đựng.

Rầm!

Lý Thuần Dương chỉ hùng hổ ngoài mặt đánh nhẹ Lý Vân Tiêu, ai ngờ đánh trúng người cảm giác như trúng khối sắt, bị sức mạnh đánh bật về, chấn cánh tay lão tê rần, xương cốt sắp vỡ ra.

Lý Thuần Dương kinh ngạc kêu lên:

– Cái này... Cơ thể của ngươi làm sao vậy?

Lát sau con ngươi Lý Thuần Dương co rút, kinh hoàng hét lên:

– Ngươi... Ngươi... Ngươi... Mù mắt ta rồi! Ngươi là Vũ Quân nhất tinh!

– Má ơi!

Tiếng rống của Lý Thuần Dương hù người trong hang động hết hồn.

Đám người Tiêu Khinh Vương, Lý Trường Phong, Y An, Kế Mông vân vân há hốc mồm, hóa đá.

Hơn nửa tháng tăng một đại cảnh giới!

Dù tính hết thiên tài từ xưa đến nay cũng không có tốc độ khủng bố như thế.

Một đại cảnh giới, cửu tầng tiểu tinh cảnh. Mọi người có mặt tại đây từ Đại Võ Sư nhất tinh đến Vũ Quân nhất tinh đều là gian khổ tu luyện, mấy chục năm mới đột phá được. Trong đó Lạc Vân Thường có thiên phú cao nhất cũng mất vài năm để xông vào Vũ Quân, đây còn là nhờ vô thượng tâm pháp Thần Tiêu cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook