Chương 3507: Tọa độ thiên cung 2
Thái Nhất Sinh Thủy
21/02/2017
Hai đồng tử Lý Vân Tiêu hóa thành màu vàng, quan sát không gian lưu động bất thường, nhìn thấy một vòng xoáy trong không gian.
- Ba Mộc đại nhân!
Đồng tử Lý Vân Tiêu co rụt lại, gọi Ba Mộc tới.
Ba Mộc lập tức dò xét hướng Lý Vân Tiêu chỉ dẫn, gật đầu nói:
- Thật sự có cổ quái!
Bên này không chỉ có Ba Mộc phát hiện dị thường, Ba Long và Thủy Tiên cũng phát hiện không gian có khác thường.
Ba Mộc thở ra, nói:
- Xem ra Thiên Tiệm Nhai ở này không thể nghi ngờ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Không đúng! Khí tức này là khí tức thái cổ, giống như có không gian cổ xưa, chắc Thiên Tiệm Nhai là không gian do đại năng thời thái cổ lưu lại.
- Thái cổ?
Tả Giai sững sờ, lắc đầu nói:
- Chắc có lẽ không phải, nơi ở của Thiên Tiệm Nhai được xưng là ‘ thiên cung ’, chính là khu vực tiên cảnh, hoàn toàn không thể kéo quan hệ với thời thái cổ.
Lúc này nghĩ ra cái gì, đột nhiên Lý Vân Tiêu biến sắc, quát:
- Tất cả mọi người trở về!
Mọi người vừa bay ra không xa, cảm thấy kỳ quái, nhưng Lý Vân Tiêu ra lệnh, mọi người không kháng cự, lập tức trở về.
- Như thế nào?
- Có phải có tình huống gì hay không?
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Khu vực này có nguy hiểm không biết, mọi người nhất định phải cẩn thận.
Khúc Hồng Nhan lo lắng nói:
- Phi Dương, có phải có phát hiện gì hay không?
Lý Vân Tiêu nói:
- Là có chút không đúng, nhưng không xảy ra chuyện gì, hơn nữa từ suy tính của Ngọc công tử lúc trước, sợ rằng có phiền toái lớn xuất hiện.
Khúc Hồng Nhan sững sờ nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
Mặc dù mọi người cũng không phát hiện nguy hiểm và không đúng, nhưng đối với tại Lý Vân Tiêu lời nói mọi người đều là tin tưởng không nghi ngờ.
Lý Vân Tiêu phân phó:
- Đứng ở đây chờ đợi, ta sẽ nhét chiến hạm vào trong Giới Thần Bi, cũng có không ít đệ tử đang ở trên đó, miễn khi gặp nguy hiểm sẽ ảnh hưởng tới bọn họ.
Sau khi thu chiến hạm vào, mọi người đứng ở đây, phòng bị chung quanh.
Đám người Ba Mộc quan sát không gian, giám sát động tĩnh bốn phía.
Không bao lâu, khí tức cường đại ngập đầu bùng phát, khí tức hung bạo từ thời thái cổ sinh ra trong không gian kia.
- Không tốt, có hung thú!
Ba Mộc kinh hô một tiếng, nói:
- Không biết có phải hung thú đi ngang qua hay không, khí tức đều là Thần Cảnh!
Sắc mặt Tả Giai trắng bệch, hắn dường như bị dọa ngây ngốc, trong miệng lẩm bẩm:
- Tại sao có thể như vậy... Nơi này rõ ràng là Thiên Tiệm Nhai ah...
Sắc mặt Lý Vân Tiêu biến hóa, nói:
- Làm sao có thể? Thập phương quy tắc vừa khuếch tán từ thành Viêm Vũ ra ngoài không bao lâu, tại sao có thể có hung thú cấp bậc Thần Cảnh xuất hiện, chẳng lẽ là thượng cổ Chân Linh?
- Chân Linh?
Từ ngữ cô xưa thần bí, trước khi cường giả Thần Cảnh xuất hiện trước khi, nó đại biểu tồn tại cao không thể chạm tới.
Mà bây giờ khi thập phương quy tắc khuếch tán, cả Thiên Võ Giới trở lại cục diện cường giả Thần Cảnh nhiều như chó, tuy có một chút hiếu ký về Chân Linh, nhưng cũng không có bao nhiêu sợ hãi và tôn kính.
Đặc biệt là Dận Vũ đứng đầu vạn linh triệt để làm hỏng hình tượng của Chân Linh, giờ phút này mọi người cũng chỉ dùng thái thái ngang hàng đối đãi, lẳng lặng chờ đợi những Chân Linh này hàng lâm.
- Tại sao lại là cùng một nơi?
Phi Nghê biến sắc, nhìn qua Tả Giai. Những người còn lại không cho hắn sắc mặt tốt, đều lạnh lùng nhìn hắn.
Hiện tại mọi người đang nghĩ rằng đang bị người ta tính toán, bị hắn dẫn vào cạm bẫy nào đó.
- Thật không liên quan tới ta.
Dưới ánh mắt nhiều cường giả nhìn mình, Tả Giai sợ hãi, mộng tưởng tiền đồ tốt đẹp lúc trước đã biến mất, bây giờ có thể bảo vệ cái mạng hay không còn khó nói.
- Minh chủ, minh chủ ngươi phải tin tưởng ta! Ta thật không biết, tọa độ này thật sự là Thiên Tiệm Nhai ah, ô ô ô!
Tả Giai vẻ mặt cầu xin, hắn gấp tới mức chảy nước mắt.
Lý Vân Tiêu nhìn ra hắn không nói dối, có lẽ tọa độ này tồn tại vấn đề, nói:
- Ta không có hoài nghi ngươi, ngươi cũng không cần giải thích. Những Chân Linh này trước mắt cảm ứng được nơi này, trừ Phi Nghê, Hồng Nhan, Bắc Quyến Nam đại nhân ra, tất cả mọi người đi vào trong Giới Thần Bi của ta.
Giới Thần Bi bay ra, thế giới chi lực bao phủ mọi người, lập tức thu mọi người vào trong.
Lý Vân Tiêu vừa thu hồi Giới Thần Bi, lúc này có khí tức cường đại bộc phát.
Bốn người chấn động tâm thần, ngưng trọng nhìn qua mặt biển trống rỗng.
Một đại xà thân dài trăm trượng, toàn thân bao phủ trong lân phiến màu đen xuất hiện, đầu của nó to như cung điện, đang dùng ánh mắt không tốt nhìn bốn người.
Còn chưa chờ bốn người phục hồi tinh thần, chung quanh rắn biển xuất hiện không ít Chân Linh, hoàn cảnh tử hải bắt đầu phát sinh biến hóa, mặt biển vốn không có gợn sóng, bỗng dưng hóa thành rừng rậm, bắt đầu biến thành khu vực màu xanh lá.
Phi Nghê cả kinh nói:
- Ảo thuật?
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào rừng rậm một hồi, gương mặt trở nên khó nhìn, cắn răng nói:
- Lần này phiền toái lớn rồi, ta biết rõ đây là đâu, đây không phải ảo thuật.
- Không phải ảo thuật?
Ba người khác giật mình, có chút không có thể hiểu nổi, Bắc Quyến Nam trầm giọng nói:
- Rõ ràng là biển cả lại biến thành rừng rậm, tại sao không phải rừng rậm.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Năm đó lúc tìm kiếm chân long mật tàng, ta và Mục Địch đại nhân đã từng nhìn thấy không gian hình chiếu chân thật, trong hình chiếu đó có rất nhiều Chân Linh tồn tại. Mục Địch đại nhân nói đó là vạn linh chi địa thất lạc đã lâu, cũng là nơi mai táng rất nhiều Chân Linh, nhưng mà tìm kiếm nhiều năm vẫn không tìm thấy.
- Vạn linh chi địa?
Bắc Quyến Nam cả kinh nói:
- Ta cũng nghe nói qua! Chẳng lẽ không gian trước mặt chính là vạn linh chi địa?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Có lẽ không sai, loại cảm giác này giống hệt như không gian lúc trước. Hơn nữa các ngươi nhìn những con hung thú này, khí tức trên người rất cường đại, thái cổ, hơn nữa cũng không thiếu linh trí, mặc dù không có trí tuệ như nhân loại, nhưng so với đám hung thú chính thức hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau.
Mấy người bọn họ nhìn chung quanh, nhìn đám Chân Linh vây bọn họ, cũng không có tiến công, trong mắt bắn ra hào quang, biểu hiện ra trí khôn nhất định.
Bắc Quyến Nam vô cùng khó hiểu, nói:
- Ta nghe nói đám thượng cổ dị chủng này bị tai nạn nào đó mai táng, nhưng không nghĩ tới chúng vẫn còn sống, hơn nữa còn không ít, chẳng lẽ những quái vật này có thọ nguyên dài như vậy?
Lý Vân Tiêu nói:
- Chỉ sợ cũng giống như vĩnh sinh chi giới, vạn linh chi địa này cũng có đặc dị nào đó, hoặc nói cho đúng thì thời gian trôi qua chậm chạp, Dận Vũ cũng không phải sống từ thượng cổ tới bây giờ hay sao?
Khúc Hồng Nhan nói:
- Phi Dương nói có lý, nhưng chúng ta nên làm gì bây giờ? Những vật này không có địch ý với chúng ta, chúng ta cũng không tiện trêu chọc, có thể an toàn rời đi là tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.