Chương 3398: Tới đây có chuyện gì
Thái Nhất Sinh Thủy
30/01/2017
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Yêu tộc phát cuồng liên tục đánh ra hơn mười chiêu đập vào kết giới, không gây ra chút gợn sóng.
Yêu tộc hoàn toàn biến sắc mặt, trắng bệch không chút máu.
Yêu tộc thế mới hiểu giữa hai người chênh lệch như lạch trời. Đối phương chỉ không muốn so đo với gã, không thì một trăm người tu vi như gã cũng phải chết.
Yêu tộc không phải loại người không biết tốt xấu, đành thu tay về nói:
- Được! Đừng tưởng rằng ngươi không giết ta thì ta sẽ tha thứ cho ngươi! Ngươi dám đến Ảo Cảnh Tinh Nguyệt vậy sẽ cho ngươi có đi không về!
Yêu tộc xoay người quát:
- Mấy người trông chừng bọn họ, đừng để họ trốn thoát!
Yêu tộc nói xong xoay người lao vào sơn cốc đi báo tin.
Còn lại bảy yêu tộc từ xa bao vây hơn mười người vào giữa.
Tuy rằng biết thực lực cách xa nhưng chức trách trên vai, chết không chối từ.
Lý Vân Tiêu nhìn, thầm gật gù. Tuy yêu tộc hơi dư thừa vũ dũng mà không đủ mưu lược nhưng mỗi người đúng là dũng sĩ nhiệt huyết, đáng giá kính nể.
Rất nhanh yêu tộc bay về, hét to:
- Yêu Hoàng đại nhân có lệnh, mang nhóm Lý Vân Tiêu vào Ảo Cảnh Tinh Nguyệt!
Bảy yêu tộc bỏ trạng thái cảnh giới ngay. Nghiêm túc đứng một bên.
Giờ phút này cảnh tượng bên trong sơn cốc thay đổi, trời quang mây tạnh, có ánh sáng nhiều màu từ trong bắn ra ngoài.
Rất nhanh một cầu vồng rơi xuống trước mặt mọi người nối thẳng vào cốc.
Mọi người biết cầu vồng này tuyệt đối không nối với sơn cốc mà là tiến vào bí cảnh trong cốc, Ảo Cảnh Tinh Nguyệt.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đi thôi.
Lý Vân Tiêu đi đầu đạp tren cây cầu đỏ tiến lên trước.
Cầu vồng nhìn như không dài nhưng đi khoảng một tách trà sau mới tới cuối, đầu kia cây cầu mất hút trong ảo cảnh. Trên một ngọn núi lớn có thể nhìn xuống không gian vạn dặm.
Lý Vân Tiêu quét thần thức qua. Toàn Ảo Cảnh Tinh Nguyệt không có nhiều thần diệu, thua xa Hải chi sâm lâm nhưng cũng tự thành thiên địa.
Có bầu trời, núi non, sông, hồ nước, đất đai. Vị yêu tộc tiền bối ngày xưa chế tạo bí cảnh này tốn khá nhiều công sức.
Đám người Lý Vân Tiêu đi xuống cầu vồng, mặt treo nụ cười nghiền ngẫm.
Trong thần thức của bọn họ cảm ứng được tứ phía mai phục ngàn vạn yêu tộc, thực lực không đồng đều.
Mấy người mạnh nhất chỉ cỡ quy chân thần cảnh, có vẻ mới đột phá gần đây.
Yêu Hoàng đề phòng Lý Vân Tiêu gắt gao, nhưng Yêu Hoàng nằm mơ cũng không nghĩ ra mười vị cường giả hư cực cùng đến một lúc.
Nếu kêu đám người mai phục tấn công sẽ như trận đồ sát bộ tộc Tứ Hải, cuộc tàn sát đơn phương.
Nhưng Hoang là người có hùng tài vĩ lược, chắc hẳn sẽ không hồ đồ như vậy.
Yêu tộc dẫn đường mang bọn họ lên đỉnh núi, đó là đất bằn cực kỳ rộng rãi, một tòa yêu điện nguy nga sừng sững đằng trước.
Yêu tộc gắt gỏng:
- Các ngươi chờ ở đây, ta đi thông báo!
Yêu tộc hung tợn trừng nhóm Lý Vân Tiêu:
- Ngoan ngoãn cho ta!
Người yêu tộc mới quay đi thì luồng gió nhẹ ập vào mặt, một thanh âm thân thiện vang lên:
- Vân Tiêu? Từ ngày đó chia tay tu vi lại tiến bộ rồi.
Yêu tộc kia nghe vậy giật nảy mình vội đứng sang bên cạnh, cung kính nói:
- Kính chào Ngải tiên sinh!
Một nam nhân thanh tú tuấn nhã theo làn gió nhẹ từ từ đến gần, môi treo nụ cười, là Ngải.
Lý Vân Tiêu vội tiến lên chắp tay chào:
- Hóa ra là Ngải tiên sinh!
Ngải ngạc nhiên nhìn Lý Vân Tiêu, cười nói:
- Vân Tiêu công tử dường như thái độ hơi xa lạ với ta?
Lý Vân Tiêu sửng sốt, cười nói:
- Có lẽ.
Ngải gật đầu nói:
- Ta hiểu, hiện tại Vân Tiêu công tử là minh chủ Thiên Vũ Minh, từng hành động đại biểu cho ý nguyện của Thiên Vũ Minh, hoặc nên nói là thái đệ. Vì vậy rất nhiều lú buộc phải thận trọng khách sáo, lâu dần đánh mấdt cá tính tiêu sái không kiêng kỵ ngày xưa, khi làm việc bị trói buộc này nọ.
Lý Vân Tiêu giật nảy mình, vì Ngải nói có lý. Chính Lý Vân Tiêu cũng mơ hồ nhận ra nhưng không rõ ràng như đối phương vạch trần, chọt trúng chỗ hiểm.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Ngải tiên sinh tuệ nhãn, ta quả nhiên không thích hợp làm lãnh tụ kiểu này, ta thích hợp cuộc sống tiêu dao tự tại, không ràng buộc hơn.
Lý Vân Tiêu nhớ ngày xưa lúc phong hào Vũ Đế, Nhật Nguyệt Hành Thiên, thích gì làm nấy, sảng khoái biết mấy.
Đâu như hiện giờ khi làm việc thì co cóng tay chân, cần phải đắn đo rất nhiều.
Ngải mỉm cười nói:
- Vân thiếu gia khiêm tốn, cái gọi là năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng to. Hiện tại Vân thiếu gia gánh trách nhiệm hơn xa cường giả bình thường, trong sách sử xưa nay không nhiều đại nhân vật ngang bằng Vân thiếu gia.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta biết Ngải tiên sinh có thuật đạo vô song nhưng không ngờ tài ăn nói cũng vô song. Dù Ngải khen ta lên mây nhưng nghe vào tai vsẫn thấy dễ chịu.
Ngải cười nói:
- Ta không nịnh Vân thiếu gia, chỉ nói thật lòng. Nhắc tới thuật đạo vô song thì...
Mắt Ngải bắn ra tia sáng cười nói:
- Vân thiếu gia đã bước vào thập giai thuật thần rồi đúng không? Ta rất mong chờ có một trận so tài.
Lý Vân Tiêu cười nhìn Ngải:
- So tài thì dễ, chờ lúc ta rảnh tùy thời đều được. Ta thích nghe Ngải nói thật, xin hãy nói nhiều chút.
Ngải cười phá lên, đổi đề tài khác:
- Các vị đừng đứng ngoài cửa, không thì chủ nhân ta đây đón tiếp không chu đáo. Mời vào bên trong ngồi.
Ngải đưa mọi người vào đại điện, bên trong giản đơn mộc mạc nhưng khí thế hùng vĩ toát ra uy nghiêm.
Ngải sai người dâng lên quỳnh tương linh quả ngay.
Khách sáo mấy phen sau Ngải ánh mắt nghiêm túc hỏi:
- Không biết Vân thiếu gia đến Ảo Cảnh Tinh Nguyệt có chuyện gì? Dường như Ảo Cảnh Tinh Nguyệt không mời các vị tới?
Vẻ mặt Ngải lạnh lùng hơn trước nhiều, e ngại quét mắt đám người Cố Thanh Thanh, nỗi lòng vô cùng kinh hoàng.
Những người trước mắt ai nấy thực lực sâu không lường được, không dưới Yêu Hoàng.
Ngải nhìn Cố Thanh Thanh, Mạch lâu nhất, đặc biệt với Mạch, Ngải thân thiệt gật đầu.
Mạch nhẹ gật đầu lại xem như đáp lễ.
Đối phương dù gì là siêu thuật luyện sự trăm ngàn năm qua khoáng thế xuất hiện trong yêu tộc, đáng giá bất cứ ai tôn kính.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm trọng nói:
- Ngải tiên sinh không cần lo lắng, ta đến đây không phải đối địch yêu tộc mà là...
Lý Vân Tiêu kể sơ tình huống.
Ngải không rành chuyện Quy Khư nhưng ít nhiều gì nghe ra manh mối, kinh ngạc hỏi:
- Ý Vân thiếu gia nói Quy Khư trừ tìm Vân thiếu gia ra còn muốn kiếm ngô hoàng đại nhân?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Tuy ta không rõ Quy Khư tìm Vô làm gì nhưng Hoang là người duy nhất có thể câu thông Vô. Quy Khư mở đường hầm truyền tống vượt vực đến đây chắc vì muốn tìm Hoang.
Sắc mặt Ngải nghiêm nghị đứng dậy, gã chắp tay hướng mọi người:
- Ngải xin thất lễ rời đi một lúc, chuyện này quá quan trọng, ta phải đi bẩm báo cho ngô hoàng.
- Hừ! Hoang này làm gái quá.
Mạch lạnh lùng nói:
- Theo ta thấy thì Ngải tiên sinh không cần đây, chờ Quy Khư tới thì hơn phân nửa sẽ giết hắn, Yêu Hoàng đời tiếp theo chắc chắn là ta. Tiên sinh cứ ở lại tiếp tục bàn chuyện với chúng ta đi.
Yêu tộc phát cuồng liên tục đánh ra hơn mười chiêu đập vào kết giới, không gây ra chút gợn sóng.
Yêu tộc hoàn toàn biến sắc mặt, trắng bệch không chút máu.
Yêu tộc thế mới hiểu giữa hai người chênh lệch như lạch trời. Đối phương chỉ không muốn so đo với gã, không thì một trăm người tu vi như gã cũng phải chết.
Yêu tộc không phải loại người không biết tốt xấu, đành thu tay về nói:
- Được! Đừng tưởng rằng ngươi không giết ta thì ta sẽ tha thứ cho ngươi! Ngươi dám đến Ảo Cảnh Tinh Nguyệt vậy sẽ cho ngươi có đi không về!
Yêu tộc xoay người quát:
- Mấy người trông chừng bọn họ, đừng để họ trốn thoát!
Yêu tộc nói xong xoay người lao vào sơn cốc đi báo tin.
Còn lại bảy yêu tộc từ xa bao vây hơn mười người vào giữa.
Tuy rằng biết thực lực cách xa nhưng chức trách trên vai, chết không chối từ.
Lý Vân Tiêu nhìn, thầm gật gù. Tuy yêu tộc hơi dư thừa vũ dũng mà không đủ mưu lược nhưng mỗi người đúng là dũng sĩ nhiệt huyết, đáng giá kính nể.
Rất nhanh yêu tộc bay về, hét to:
- Yêu Hoàng đại nhân có lệnh, mang nhóm Lý Vân Tiêu vào Ảo Cảnh Tinh Nguyệt!
Bảy yêu tộc bỏ trạng thái cảnh giới ngay. Nghiêm túc đứng một bên.
Giờ phút này cảnh tượng bên trong sơn cốc thay đổi, trời quang mây tạnh, có ánh sáng nhiều màu từ trong bắn ra ngoài.
Rất nhanh một cầu vồng rơi xuống trước mặt mọi người nối thẳng vào cốc.
Mọi người biết cầu vồng này tuyệt đối không nối với sơn cốc mà là tiến vào bí cảnh trong cốc, Ảo Cảnh Tinh Nguyệt.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đi thôi.
Lý Vân Tiêu đi đầu đạp tren cây cầu đỏ tiến lên trước.
Cầu vồng nhìn như không dài nhưng đi khoảng một tách trà sau mới tới cuối, đầu kia cây cầu mất hút trong ảo cảnh. Trên một ngọn núi lớn có thể nhìn xuống không gian vạn dặm.
Lý Vân Tiêu quét thần thức qua. Toàn Ảo Cảnh Tinh Nguyệt không có nhiều thần diệu, thua xa Hải chi sâm lâm nhưng cũng tự thành thiên địa.
Có bầu trời, núi non, sông, hồ nước, đất đai. Vị yêu tộc tiền bối ngày xưa chế tạo bí cảnh này tốn khá nhiều công sức.
Đám người Lý Vân Tiêu đi xuống cầu vồng, mặt treo nụ cười nghiền ngẫm.
Trong thần thức của bọn họ cảm ứng được tứ phía mai phục ngàn vạn yêu tộc, thực lực không đồng đều.
Mấy người mạnh nhất chỉ cỡ quy chân thần cảnh, có vẻ mới đột phá gần đây.
Yêu Hoàng đề phòng Lý Vân Tiêu gắt gao, nhưng Yêu Hoàng nằm mơ cũng không nghĩ ra mười vị cường giả hư cực cùng đến một lúc.
Nếu kêu đám người mai phục tấn công sẽ như trận đồ sát bộ tộc Tứ Hải, cuộc tàn sát đơn phương.
Nhưng Hoang là người có hùng tài vĩ lược, chắc hẳn sẽ không hồ đồ như vậy.
Yêu tộc dẫn đường mang bọn họ lên đỉnh núi, đó là đất bằn cực kỳ rộng rãi, một tòa yêu điện nguy nga sừng sững đằng trước.
Yêu tộc gắt gỏng:
- Các ngươi chờ ở đây, ta đi thông báo!
Yêu tộc hung tợn trừng nhóm Lý Vân Tiêu:
- Ngoan ngoãn cho ta!
Người yêu tộc mới quay đi thì luồng gió nhẹ ập vào mặt, một thanh âm thân thiện vang lên:
- Vân Tiêu? Từ ngày đó chia tay tu vi lại tiến bộ rồi.
Yêu tộc kia nghe vậy giật nảy mình vội đứng sang bên cạnh, cung kính nói:
- Kính chào Ngải tiên sinh!
Một nam nhân thanh tú tuấn nhã theo làn gió nhẹ từ từ đến gần, môi treo nụ cười, là Ngải.
Lý Vân Tiêu vội tiến lên chắp tay chào:
- Hóa ra là Ngải tiên sinh!
Ngải ngạc nhiên nhìn Lý Vân Tiêu, cười nói:
- Vân Tiêu công tử dường như thái độ hơi xa lạ với ta?
Lý Vân Tiêu sửng sốt, cười nói:
- Có lẽ.
Ngải gật đầu nói:
- Ta hiểu, hiện tại Vân Tiêu công tử là minh chủ Thiên Vũ Minh, từng hành động đại biểu cho ý nguyện của Thiên Vũ Minh, hoặc nên nói là thái đệ. Vì vậy rất nhiều lú buộc phải thận trọng khách sáo, lâu dần đánh mấdt cá tính tiêu sái không kiêng kỵ ngày xưa, khi làm việc bị trói buộc này nọ.
Lý Vân Tiêu giật nảy mình, vì Ngải nói có lý. Chính Lý Vân Tiêu cũng mơ hồ nhận ra nhưng không rõ ràng như đối phương vạch trần, chọt trúng chỗ hiểm.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Ngải tiên sinh tuệ nhãn, ta quả nhiên không thích hợp làm lãnh tụ kiểu này, ta thích hợp cuộc sống tiêu dao tự tại, không ràng buộc hơn.
Lý Vân Tiêu nhớ ngày xưa lúc phong hào Vũ Đế, Nhật Nguyệt Hành Thiên, thích gì làm nấy, sảng khoái biết mấy.
Đâu như hiện giờ khi làm việc thì co cóng tay chân, cần phải đắn đo rất nhiều.
Ngải mỉm cười nói:
- Vân thiếu gia khiêm tốn, cái gọi là năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng to. Hiện tại Vân thiếu gia gánh trách nhiệm hơn xa cường giả bình thường, trong sách sử xưa nay không nhiều đại nhân vật ngang bằng Vân thiếu gia.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta biết Ngải tiên sinh có thuật đạo vô song nhưng không ngờ tài ăn nói cũng vô song. Dù Ngải khen ta lên mây nhưng nghe vào tai vsẫn thấy dễ chịu.
Ngải cười nói:
- Ta không nịnh Vân thiếu gia, chỉ nói thật lòng. Nhắc tới thuật đạo vô song thì...
Mắt Ngải bắn ra tia sáng cười nói:
- Vân thiếu gia đã bước vào thập giai thuật thần rồi đúng không? Ta rất mong chờ có một trận so tài.
Lý Vân Tiêu cười nhìn Ngải:
- So tài thì dễ, chờ lúc ta rảnh tùy thời đều được. Ta thích nghe Ngải nói thật, xin hãy nói nhiều chút.
Ngải cười phá lên, đổi đề tài khác:
- Các vị đừng đứng ngoài cửa, không thì chủ nhân ta đây đón tiếp không chu đáo. Mời vào bên trong ngồi.
Ngải đưa mọi người vào đại điện, bên trong giản đơn mộc mạc nhưng khí thế hùng vĩ toát ra uy nghiêm.
Ngải sai người dâng lên quỳnh tương linh quả ngay.
Khách sáo mấy phen sau Ngải ánh mắt nghiêm túc hỏi:
- Không biết Vân thiếu gia đến Ảo Cảnh Tinh Nguyệt có chuyện gì? Dường như Ảo Cảnh Tinh Nguyệt không mời các vị tới?
Vẻ mặt Ngải lạnh lùng hơn trước nhiều, e ngại quét mắt đám người Cố Thanh Thanh, nỗi lòng vô cùng kinh hoàng.
Những người trước mắt ai nấy thực lực sâu không lường được, không dưới Yêu Hoàng.
Ngải nhìn Cố Thanh Thanh, Mạch lâu nhất, đặc biệt với Mạch, Ngải thân thiệt gật đầu.
Mạch nhẹ gật đầu lại xem như đáp lễ.
Đối phương dù gì là siêu thuật luyện sự trăm ngàn năm qua khoáng thế xuất hiện trong yêu tộc, đáng giá bất cứ ai tôn kính.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm trọng nói:
- Ngải tiên sinh không cần lo lắng, ta đến đây không phải đối địch yêu tộc mà là...
Lý Vân Tiêu kể sơ tình huống.
Ngải không rành chuyện Quy Khư nhưng ít nhiều gì nghe ra manh mối, kinh ngạc hỏi:
- Ý Vân thiếu gia nói Quy Khư trừ tìm Vân thiếu gia ra còn muốn kiếm ngô hoàng đại nhân?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Tuy ta không rõ Quy Khư tìm Vô làm gì nhưng Hoang là người duy nhất có thể câu thông Vô. Quy Khư mở đường hầm truyền tống vượt vực đến đây chắc vì muốn tìm Hoang.
Sắc mặt Ngải nghiêm nghị đứng dậy, gã chắp tay hướng mọi người:
- Ngải xin thất lễ rời đi một lúc, chuyện này quá quan trọng, ta phải đi bẩm báo cho ngô hoàng.
- Hừ! Hoang này làm gái quá.
Mạch lạnh lùng nói:
- Theo ta thấy thì Ngải tiên sinh không cần đây, chờ Quy Khư tới thì hơn phân nửa sẽ giết hắn, Yêu Hoàng đời tiếp theo chắc chắn là ta. Tiên sinh cứ ở lại tiếp tục bàn chuyện với chúng ta đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.