Chương 943: Tông chủ Huyền Diệu Tông. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 941: Tông chủ Huyền Diệu Tông. (2)
Mà Vương Chấn cũng vào thời khắc này kích phát Cổ linh độn phù, vậy mà hóa ra một đạo lôi điện chi quang, lập tức bay ra ngoài trăm dặm, biến mất trước mắt mọi người.
Công hiệu của độn phù này dĩ nhiên là Lôi độn mạnh nhất trong các loại độn thuật, nháy mắt đã đi trăm dặm.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, dưới chân giẫm lên dư âm sau khi Kim Cương Quyền nổ tung, đuổi theo đạo quang mang kia. Hồ Lô Tiểu Kim Cương cũng phóng lên trời, đi theo sau lưng Lý Vân Tiêu.
- Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Thậm chí có người dám đuổi giết đại công tử Diệu Huyền Tông, Vương Chấn, ta không nhìn lầm đấy chứ?
- Oa kháo, quả nhiên là được thêm kiến thức, yêu nhân vừa rồi rốt cuộc có tu vị gì, vậy mà một quyền đánh chết hai gã Võ Tôn, quá mức khủng bố rồi
- Có gì kỳ quái, Võ Tôn cũng chỉ là tồn tại cao thượng trước mắt chúng ta thôi. Ở trước mặt những tồn tại mạnh mẽ chẳng khác gì con sâu cái kiến. Ta thấy thân phận thiếu niên kia cũng không đơn giản đâu.
- Đương nhiên, dám ở phố xa đuổi giết công tử Diệu Huyền Tông, còn có thủ hạ cường đại như thế, nhất định cũng giống như Diệu Huyền Tông, là một thế lực cường đại thuộc thập đại môn phái Bắc Vực a.
- Đây quả thật là tin tức lớn, chẳng lẽ thập đại tông phái Bắc Vực sắp xảy ra nội chiến sao? Nếu thật sự như thế, tất nhiên khiếp sợ toàn bộ đại lục.
Mai Đông Nhi nghe các loại nghị luận của ngươi chung quanh, tâm loạn như ma, thầm tự trách mình, chẳng lẽ mình thật sự là ngôi sao tai họa, là người mang theo điềm xấu sao?
Nàng trong lúc khổ sở, vội vàng chạy về phía thương hội Lôi Phong, hiện giờ chỉ có mời Mạc Tiểu Xuyên đi ra chủ trì, nếu thật sự để Lý Vân Tiêu giết Vương Chấn, vậy thì hậu quả thật không lường được.
Lý Vân Tiêu mang theo Hồ Lô Tiểu Kim Cương bay đi mấy trăm dặm, đã rời khỏi thành Vũ Trạch một khoảng cách rồi, tiến vào trong hoang mạc không người. Hắn nhìn qua chung quanh, ánh mắt lộ ra một tia lãnh mang, không cam lòng nói:
- Con em ngươi đấy, vậy mà để hắn chạy thoát rồi.
- Ah? Mặc dù dùng tới độn phù, muốn chạy thoát khỏi tay ngươi cũng không phải chuyện dễ a?
Thanh âm Yêu Long truyền đến, tựa hồ có chút không tin.
Lý Vân Tiêu khẽ nói:
- Trên người tên này khẳng định còn những Ẩn Nặc Thuật khác, dù sao thực lực Diệu Huyền Tông cũng không phải chuyện đùa, hắn thân là Thiếu chủ bảo bối trên người tất nhiên không ít.
- Như thế, Diệu Huyền Tông ah, chính ngươi cũng cẩn thận chút. Đây cũng không phải môn phái bình thường, không phải thực lực ngươi hiện giờ có thể tùy tiện đùa.
Yêu Long cũng thay hắn lo lắng, nói:
- Vương Chấn này chạy thoát cũng lưu lại tai hoạ ngầm, Bắc Vực ngươi không nên ở lâu a, dù sao cường giả quá nhiều, cừu nhân của ngươi cũng không ít.
Yêu Long dứt lời, Lý Vân Tiêu đột nhiên chau mày, ánh mắt ngưng tụ.
Hắn đột nhiên điểm tay, một đạo kiếm quang từ đầu ngón tay bắn ra, lâm không điểm vào hư không xa vài trăm thước.
Những nơi kiếm quang đi qua, không gian đung đưa một hồi, bóng người Vương Chấn từ trong đó hiển hiện ra, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, cuống quít muốn chạy trốn.
- Hừ, đã khiến ngươi hiện hình rồi, vậy thì vĩnh viễn lưu lại đi. Đây là ở bên ngoài thành, một mảnh hoang vu, cũng là một nơi an nghỉ tốt đấy.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương từ trong mi tâm hắn bay ra, tay đấm trực tiếp trấn trụ không gian phía trơcs, như một quái vật khổng lồ bay qua trên không trung, già vân tế nhật, khiến Vương Chấn tâm chìm xuống đáy cốc.
- Ngươi không thể giết ta, ta thật là thiếu chủ Diệu Huyền Tông, nếu ngươi giết ta thì chết không yên lành đâu.
Vương Chấn vạn phần sợ hãi, hắn cho rằng Lý Vân Tiêu không tin thân phận của hắn, bằng không thì quyết không thể nào muốn giết hắn được.
Hắn lấy ra một khối ngọc bài, đặt trước người, nói:
- Trong ngọc bài này có một đám thần niệm của phụ thân đại nhân ta, nếu ngươi đau khổ bức bách ta sẽ bóp nát ngọc bài, các ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trong miệng hắn uy hiếp, nhưng tựa hồ kiêng kị thật lớn.
Đây thật là một khối ngọc bài hộ thân mà tông chủ Huyền Diệu Tông Vương Cống cho hắn, ngay cả Vương Đạt cũng không có. Cũng bởi vì đứa con trai này hắn rất yêu thích, bởi vậy với ban cho để bảo mệnh.
Nhưng thần thức nhập vào thân cũng có tai họa ngầm rất lớn, đầu tiên người phân ra thần thức nếu hao tổn sợi thần thức này thì tâm thần tất nhiên cũng ảnh hưởng, tu vị bị hao tổn. Vương Cống chính là tông chủ một trong thập đại môn phái Bắc Vực, đang trong quá trình toàn lực tu luyện đến Võ Đế đỉnh phong, hắn từng dặn dò qua Vương Chấn, nếu không phải sống chết trước mắt thì không cần thiết sử dụng thứ này
Còn có một nguyên nhân chính là sợi thần niệm này của Vương Cống quá mức cường đại, nếu nhập vào người thì tất nhiên sẽ lưu lại rất nhiều hậu họa, ảnh hưởng đến tiến trình tu luyện ngày sau. Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, hắn vốn không muốn, cũng không bỏ được sử dụng.
- Ah? Ngươi bóp đh, ta chờ đây, nếu không bóp thì không còn cơ hội nữa đâu!
Lý Vân Tiêu Xùy~~ cười một tiếng, Hồ Lô Tiểu Kim Cương theo hắn cười nhạo rống to lên.
Vương Chấn bị tiếng tiếng rống này dọa sợ, trong tay xiết chặt, Phanh thoáng một phát ngọc bài liền nghiền nát, sau đó một đạo hào quang màu tím dần dần từ trong ngọc bài bay lên, dần ngưng hình trên không trung.
Ngay sau đó, một gã lão giả trường bao chu sắc biến hóa ra dưới hào quang màu tím kia, hào quang trên người lập loè bất định xuất hiện trên không trung, hai mắt như điện dừng ở Hồ Lô Tiểu Kim Cương và Lý Vân Tiêu.
- Phụ thân đại nhân, cứu ta.
Vương Chấn thấy lão giả, trong lòng chấn động, sau đó vội vàng cầu cứu.
- Ồ, là Vương Cống? Vậy mà có thể thần niệm hiển hóa, sợi thần niệm này đủ cường đại a!
Lý Vân Tiêu lắp bắp kinh hãi, lập tức t ra lệnh Hồ Lô Tiểu Kim Cương ngừng lại, hắn cũng nhảy dựng lên, nấp ở sau lưng Hồ Lô Tiểu Kim Cương, chậm rãi đợi kỳ biến. Vương chấn đã là thịt cá trên thớt, có trốn cũng không thoát.
- Ah? Ngươi cũng nhận ra bổn tông? Đã như vậy, sao lại cả gan đả thương con ta?
Trong mắt sợi thần niệm kia nổ bắn ra nộ mang ra, nghiêm nghị quát:
- Còn không mau mau quỳ xuống nhận sai, nghe ta xử lý.
Lý Vân Tiêu:
-. . . , trước kia sao không biết đầu óc ngươi có vấn đề nhỉ?
Thần niệm Vương Cống nhíu mày lại, cả giận nói:
- Ngươi là người phương nào? Khi nào thấy qua bổn tông?
Hắn suy tư thoáng một phát, trong trí nhớ hoàn toàn không có người này. Dùng cường độ thần niệm của hắn, phàm là người đã thấy qua, tuyệt sẽ không quên.
- Không nhớ rõ thì thôi, tranh thủ tránh ra đi, ta còn muốn giết con của ngươi đấy. Nếu không thức thời, tiêu diệt đạo thần niệm này của ngươi, sợ rằng thực lực của ngươi phải tổn hao nhiều đấy.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói.
- Cái..., cái gì?
Vương Cống cơ hồ cho rằng mình nghe lầm, mà ngay cả Vương Chấn cũng lộvẻ ngạc nhiên.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?
Vương Cống cả giận nói, thần niệm biến hóa dưới cơn giận dữ cũng bắt đầu phiêu động..., thân là đứng đầu một phái, người đứng đầu một trong thập đại môn phái tại Bắc Vực, bao nhiêu năm qua không ai dám nói chuyện với hắn như thế cả
Mà Vương Chấn cũng vào thời khắc này kích phát Cổ linh độn phù, vậy mà hóa ra một đạo lôi điện chi quang, lập tức bay ra ngoài trăm dặm, biến mất trước mắt mọi người.
Công hiệu của độn phù này dĩ nhiên là Lôi độn mạnh nhất trong các loại độn thuật, nháy mắt đã đi trăm dặm.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, dưới chân giẫm lên dư âm sau khi Kim Cương Quyền nổ tung, đuổi theo đạo quang mang kia. Hồ Lô Tiểu Kim Cương cũng phóng lên trời, đi theo sau lưng Lý Vân Tiêu.
- Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Thậm chí có người dám đuổi giết đại công tử Diệu Huyền Tông, Vương Chấn, ta không nhìn lầm đấy chứ?
- Oa kháo, quả nhiên là được thêm kiến thức, yêu nhân vừa rồi rốt cuộc có tu vị gì, vậy mà một quyền đánh chết hai gã Võ Tôn, quá mức khủng bố rồi
- Có gì kỳ quái, Võ Tôn cũng chỉ là tồn tại cao thượng trước mắt chúng ta thôi. Ở trước mặt những tồn tại mạnh mẽ chẳng khác gì con sâu cái kiến. Ta thấy thân phận thiếu niên kia cũng không đơn giản đâu.
- Đương nhiên, dám ở phố xa đuổi giết công tử Diệu Huyền Tông, còn có thủ hạ cường đại như thế, nhất định cũng giống như Diệu Huyền Tông, là một thế lực cường đại thuộc thập đại môn phái Bắc Vực a.
- Đây quả thật là tin tức lớn, chẳng lẽ thập đại tông phái Bắc Vực sắp xảy ra nội chiến sao? Nếu thật sự như thế, tất nhiên khiếp sợ toàn bộ đại lục.
Mai Đông Nhi nghe các loại nghị luận của ngươi chung quanh, tâm loạn như ma, thầm tự trách mình, chẳng lẽ mình thật sự là ngôi sao tai họa, là người mang theo điềm xấu sao?
Nàng trong lúc khổ sở, vội vàng chạy về phía thương hội Lôi Phong, hiện giờ chỉ có mời Mạc Tiểu Xuyên đi ra chủ trì, nếu thật sự để Lý Vân Tiêu giết Vương Chấn, vậy thì hậu quả thật không lường được.
Lý Vân Tiêu mang theo Hồ Lô Tiểu Kim Cương bay đi mấy trăm dặm, đã rời khỏi thành Vũ Trạch một khoảng cách rồi, tiến vào trong hoang mạc không người. Hắn nhìn qua chung quanh, ánh mắt lộ ra một tia lãnh mang, không cam lòng nói:
- Con em ngươi đấy, vậy mà để hắn chạy thoát rồi.
- Ah? Mặc dù dùng tới độn phù, muốn chạy thoát khỏi tay ngươi cũng không phải chuyện dễ a?
Thanh âm Yêu Long truyền đến, tựa hồ có chút không tin.
Lý Vân Tiêu khẽ nói:
- Trên người tên này khẳng định còn những Ẩn Nặc Thuật khác, dù sao thực lực Diệu Huyền Tông cũng không phải chuyện đùa, hắn thân là Thiếu chủ bảo bối trên người tất nhiên không ít.
- Như thế, Diệu Huyền Tông ah, chính ngươi cũng cẩn thận chút. Đây cũng không phải môn phái bình thường, không phải thực lực ngươi hiện giờ có thể tùy tiện đùa.
Yêu Long cũng thay hắn lo lắng, nói:
- Vương Chấn này chạy thoát cũng lưu lại tai hoạ ngầm, Bắc Vực ngươi không nên ở lâu a, dù sao cường giả quá nhiều, cừu nhân của ngươi cũng không ít.
Yêu Long dứt lời, Lý Vân Tiêu đột nhiên chau mày, ánh mắt ngưng tụ.
Hắn đột nhiên điểm tay, một đạo kiếm quang từ đầu ngón tay bắn ra, lâm không điểm vào hư không xa vài trăm thước.
Những nơi kiếm quang đi qua, không gian đung đưa một hồi, bóng người Vương Chấn từ trong đó hiển hiện ra, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, cuống quít muốn chạy trốn.
- Hừ, đã khiến ngươi hiện hình rồi, vậy thì vĩnh viễn lưu lại đi. Đây là ở bên ngoài thành, một mảnh hoang vu, cũng là một nơi an nghỉ tốt đấy.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương từ trong mi tâm hắn bay ra, tay đấm trực tiếp trấn trụ không gian phía trơcs, như một quái vật khổng lồ bay qua trên không trung, già vân tế nhật, khiến Vương Chấn tâm chìm xuống đáy cốc.
- Ngươi không thể giết ta, ta thật là thiếu chủ Diệu Huyền Tông, nếu ngươi giết ta thì chết không yên lành đâu.
Vương Chấn vạn phần sợ hãi, hắn cho rằng Lý Vân Tiêu không tin thân phận của hắn, bằng không thì quyết không thể nào muốn giết hắn được.
Hắn lấy ra một khối ngọc bài, đặt trước người, nói:
- Trong ngọc bài này có một đám thần niệm của phụ thân đại nhân ta, nếu ngươi đau khổ bức bách ta sẽ bóp nát ngọc bài, các ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trong miệng hắn uy hiếp, nhưng tựa hồ kiêng kị thật lớn.
Đây thật là một khối ngọc bài hộ thân mà tông chủ Huyền Diệu Tông Vương Cống cho hắn, ngay cả Vương Đạt cũng không có. Cũng bởi vì đứa con trai này hắn rất yêu thích, bởi vậy với ban cho để bảo mệnh.
Nhưng thần thức nhập vào thân cũng có tai họa ngầm rất lớn, đầu tiên người phân ra thần thức nếu hao tổn sợi thần thức này thì tâm thần tất nhiên cũng ảnh hưởng, tu vị bị hao tổn. Vương Cống chính là tông chủ một trong thập đại môn phái Bắc Vực, đang trong quá trình toàn lực tu luyện đến Võ Đế đỉnh phong, hắn từng dặn dò qua Vương Chấn, nếu không phải sống chết trước mắt thì không cần thiết sử dụng thứ này
Còn có một nguyên nhân chính là sợi thần niệm này của Vương Cống quá mức cường đại, nếu nhập vào người thì tất nhiên sẽ lưu lại rất nhiều hậu họa, ảnh hưởng đến tiến trình tu luyện ngày sau. Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, hắn vốn không muốn, cũng không bỏ được sử dụng.
- Ah? Ngươi bóp đh, ta chờ đây, nếu không bóp thì không còn cơ hội nữa đâu!
Lý Vân Tiêu Xùy~~ cười một tiếng, Hồ Lô Tiểu Kim Cương theo hắn cười nhạo rống to lên.
Vương Chấn bị tiếng tiếng rống này dọa sợ, trong tay xiết chặt, Phanh thoáng một phát ngọc bài liền nghiền nát, sau đó một đạo hào quang màu tím dần dần từ trong ngọc bài bay lên, dần ngưng hình trên không trung.
Ngay sau đó, một gã lão giả trường bao chu sắc biến hóa ra dưới hào quang màu tím kia, hào quang trên người lập loè bất định xuất hiện trên không trung, hai mắt như điện dừng ở Hồ Lô Tiểu Kim Cương và Lý Vân Tiêu.
- Phụ thân đại nhân, cứu ta.
Vương Chấn thấy lão giả, trong lòng chấn động, sau đó vội vàng cầu cứu.
- Ồ, là Vương Cống? Vậy mà có thể thần niệm hiển hóa, sợi thần niệm này đủ cường đại a!
Lý Vân Tiêu lắp bắp kinh hãi, lập tức t ra lệnh Hồ Lô Tiểu Kim Cương ngừng lại, hắn cũng nhảy dựng lên, nấp ở sau lưng Hồ Lô Tiểu Kim Cương, chậm rãi đợi kỳ biến. Vương chấn đã là thịt cá trên thớt, có trốn cũng không thoát.
- Ah? Ngươi cũng nhận ra bổn tông? Đã như vậy, sao lại cả gan đả thương con ta?
Trong mắt sợi thần niệm kia nổ bắn ra nộ mang ra, nghiêm nghị quát:
- Còn không mau mau quỳ xuống nhận sai, nghe ta xử lý.
Lý Vân Tiêu:
-. . . , trước kia sao không biết đầu óc ngươi có vấn đề nhỉ?
Thần niệm Vương Cống nhíu mày lại, cả giận nói:
- Ngươi là người phương nào? Khi nào thấy qua bổn tông?
Hắn suy tư thoáng một phát, trong trí nhớ hoàn toàn không có người này. Dùng cường độ thần niệm của hắn, phàm là người đã thấy qua, tuyệt sẽ không quên.
- Không nhớ rõ thì thôi, tranh thủ tránh ra đi, ta còn muốn giết con của ngươi đấy. Nếu không thức thời, tiêu diệt đạo thần niệm này của ngươi, sợ rằng thực lực của ngươi phải tổn hao nhiều đấy.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói.
- Cái..., cái gì?
Vương Cống cơ hồ cho rằng mình nghe lầm, mà ngay cả Vương Chấn cũng lộvẻ ngạc nhiên.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?
Vương Cống cả giận nói, thần niệm biến hóa dưới cơn giận dữ cũng bắt đầu phiêu động..., thân là đứng đầu một phái, người đứng đầu một trong thập đại môn phái tại Bắc Vực, bao nhiêu năm qua không ai dám nói chuyện với hắn như thế cả
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.