Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3224: Trận chiến đánh cuộc 4

Thái Nhất Sinh Thủy

21/12/2016

– Thiên Lôi Động, mọi âm thanh đều yên tĩnh!

Bàn tay Lý Vân Tiêu vỗ xuống long vực.

Tiếng gió rít dồn dập xé rách màng tai người, sau đó là bầu trời đêm yên lặng đến kỳ dị. Hàng vạn lôi long dâng tràn nhưng không nghe được bất cứ thanh âm gì.

Mọi người hoàn toàn biến sắc mặt, cực kỳ hoảng sợ.

Màng tai mỗi người có thể bắt đầu được tần suất thanh âm giới hạn trong phạm vi, khi thanh âm lớn đến vượt mức thì con người không nghe được nữa.

Trên bầu trời trừ tia chớp cực mạnh tuôn ra, mắt thường thấy sóng âm dao động ra bầu trời tựa như bãi nước xuân bị thổi nhăn, đầy nếp nhăn nheo không thấy rõ ràng.

Dận Vũ biểu tình cực kỳ khó xem, vạn lôi giáng xuống dù chưa đến nơi nhưng không gian dao động kịch liệt khiến khí huyết trong người Dận Vũ sôi sục.

– Long Phù Ấn Quyết, Pháp Tắc Như Nhất!

Dận Vũ chậm rãi chuyển động hai tay, quang cầu cũng xoay tròn theo. Trên bầu trời long vực quanh thân Dận Vũ trăm trượng, vô số quang cầu cũng chuyển động. Còn có ức vạn phù văn bay ra từ vực như chim ừng bị hù sợ bay lên.

Mọi người không nghe thấy thanh âm gì, thật sự là lặng ngắt như tờ. Chỉ thấy ngàn vạn lôi long lao vào long vực biến thành lôi quang siêu mạnh nổ tung.

Vạn long trùng kích long vực bắt đầu bị tê liệt và tan rã.

Mà ngàn vạn Long Phù lấp lánh phía dưới hóa thành lưỡi dao sắc bén bắn ra. Mỗi lưỡi dao xé rách điện ngục lôi hải, trong phút chốc lôi giới thủng lỗ chỗ.

Lôi năng khủng bố xói mòn ồ ạt từ những khe hở, màu xanh đầy trời bắt đầu bị sắc đen bao phủ.

Cuối cùng khi tiếng nổ thứ nhất vang lên xé rách màng nhĩ truyền đến từ bầu trời.

Tất cả là trùng kích thị giác, lực lượng chủ yếu va chạm nhau rồi nhiều dư âm tán đi. Tần suất thanh âm rốt cuộc thấp dến tia người nghe thấy.

Những vũ giả dưới thần cảnh đều rách màng nhĩ chảy máu.

Không chỉ thế, thần thức bị thanh âm chấn động làm não ù đặc, khó thể tập trung suy nghĩ.

Vi Thanh hoảng sợ nhìn qua trời cao, trong mắt tràn đầy e dè:

– Tại sao mạnh như vậy?

Trong lòng Vi Thanh cực kỳ hối hận, hối hận ngày xưa không dốc hết mọi lực lượng tru sát Lý Vân Tiêu. Giờ Lý Vân Tiêu đã trưởng thành đến trình độ Vi Thanh không tiêu diệt được nữa.

Đừng nói là Vi Thanh, chính Vi Vô Nhai cũng biểu tình cực kỳ khó xem, trầm mặt không nói tiếng nào.

Trác liếc mặt bọn họ xám xịt, lòng rất sung sướng:

– Hừ! Chủ của Giới Thần Bi, người thiên đạo lựa chọn sao có thể là loại tầm thường được?

21a cảm nhận máu trong người sôi sục nóng cháy, dưới sức mạnh thiên địa hùng hồn này khiến gã hưng phấn kích động không kiềm được gầm rú.

Keng!

Hoang Thần Minh Nguyệt thương đột nhiên ra khỏi vỏ bay một vòng trước cung điện rồi bị La Thanh Vân chộp vào tay, giộng xuống mặt đất, đất đai nứt nẻ.

Trên thương như có hoang thần thú ảnh lung lay, lực lượng khí uẩn và khí thế thô bạo từ người La Thanh Vân khuếch tán.

Trác tức giận quát:



– Làm gì vậy? Tiểu tử nhà ngươi muốn ăn đòn sao?

Mắt Trác lạnh băng liếc qua sau đó đạo ngạc nhiên.

Toàn thân La Thanh Vân đỏ rực như có máu chảy ngoài thân, đro thẫm rất kỳ dị.

Vi Thanh giật mình, quan tâm hỏi:

– Ngươi làm sao vậy?

Người La Thanh Vân đỏ rực nhưng chỉ có mặt là trắng bệch như giấy, gã cắn răng lắc đầu, chỉ ngửa cổ nhìn bầu trời đăm đăm.

Cơ thể La Thanh Vân một mặt đã bị Dận Vũ áp chế, một mặt bị tình hình vũ quyết mênh mông kích thích khó thể kiềm chế. La Thanh Vân suýt không nhịn được xác thước vọt lên trời chém giết một trận.

– Lý Vân Tiêu, ngươi lại đi xa như vậy, bỏ ta lại đằng sau sao?

Trong lòng La Thanh Vân tràn ngập không cam lòng, đôi mắt đỏ như máu, người gã mọc vảy, biến rồng tại chỗ.

Vi Thanh kinh kêu:

– Có phải là thân thể của ngươi bị gì không?

Dù sao La Thanh Vân là vật thí nghiệm thứ nhất long huyết thập giai thành công. Con đường La Thanh Vân đi chưa có ai bước, không người biết trên đường tu luyện của vật thí nghiệm sẽ gặp được cái gì.

La Thanh Vân tức giận rống to:

– Ta không sao!

Khí thế thô bạo bùng phát từ cơ thể La Thanh Vân, người xung quanh giật mình sợ hãi không kiềm được thụt lùi ra sau, sợ gã nổi khùng lên làm gì thì văng miêng.

– Ủa? Cảm giác kỳ thật.

Giọng Lâm vọng ra từ đại điện:

– Máu rồng này . . .

Lâm ngạc nhiên, hơi hoang mang.

Trong đại điện đột nhiên bắn ra luồng sáng nhiều màu không chút báo trước rơi vào người La Thanh Vân, chui vào cơ thể. Toàn thân La Thanh Vân run rẩy, đôi mắt hung trợn đầy khí thế bỗng chốc biến đờ đẫn.

Vi Thanh kinh sợ mắng:

– Ngươi làm gì vậy?

Vi Thanh trừng đại điện.

Đám người Linh Mục Địch chau mày nhìn La Thanh Vân, huyết quang đỏ dường như tăng thêm một vòng dị sắc, không biết Lâm làm cái gì.

Trong điện yên tĩnh, Lâm không đáp lời.

Khuôn mặt La Thanh Vân hồng hào lên cùng màu với thân thể, tay cầm Hoang Thần Minh Nguyệt thương rung bần bật như đang chịu đựng đau đớn rất lớn.

Vi Thanh chỉ vào cung điện nổi giận gắt hỏi:

– Đại nhân, rốt cuộc đang làm gì? Tại sao không quang minh chính đại nói ra mà lén lút như vậy?



Người Xán ngưng tụ sát khí quát to:

– Đại nhân làm cái gì còn cần báo cáo với ngươi sao? Đừng ồn ào ở chỗ này, không thì giết ngươi ngay bây giờ!

Người Xán và Trác tràn đầy sát khí làm Vi Thanh không dám lỗ mãng, mặt âm trầm không lên tiếng.

Sau khi Lâm ra tay thì Phong Yếu Ly nhìn La Thanh Vân thật lâu, đột nhiên khẽ kêu, giật mình nói:

– Không ngờ đột phá.

– Cái gì?!

Mọi người giật nảy mình. Vẻ mặt đau đớn của La Thanh Vân giảm bớt, màu đỏ dần rút khỏi da.

Dao động cảnh giới vượt mọi người khuếch tán khuếch tán từ người La Thanh Vân.

Vi Thanh lạc giọng:

– Ui! Chưởng thiên cảnh!

Vi Thanh kinh ngạc đứng ngây như phỗng, đầu óc ngơ ngẩn.

Diêu Kim Lương, Lý Dật càng bị kích thích tâm hồn, bóng ma tâm lý lớn đến không thể đo lường.

Lý Dật thảng thốt:

– Cái gì? Không thể nào! Có phải đại nhân nhìn lầm rồi không?

Nỗi lòng Vi Thanh rất phức tạp, ôm hy vọng rằng . . . Đó là đã nghĩ sai. Nhưng sự thật thường tàn nhẫn.

La Thanh Vân cũng ngơ ngác khó tin:

– Cái này . . . Là chưởng thiên cảnh?

Xán lạnh lùng nói:

– Vượt qua cửa ải cảnh giới vô cùng khó khăn đối với ngươi nhưng với Lâm đại nhân thì dễ như trở bàn tay, còn không mau mau bái tạ!

La Thanh Vân cũng biết lnhờ ánh sáng nhiều màu vừa rồi nổi lên tác dụng. Khí huyết vốn cuồng bạo khó thể ức chế nhưng đã yên tĩnh lại dưới ánh sáng nhiều màu kia, trợ giúp La Thanh Vân vượt ải.

La Thanh Vân chắp tay vái thật lòng:

– Đa tạ đại nhân!

Nếu không có Lâm ra tay, vừa rồi đừng nói đột phá cảnh giới, không chừng khí huyết sôi trào thậm chí La Thanh Vân có nguy hiểm nổ banh xác.

Lâm lạnh nhạt nói:

– Không cần tạ, ta chỉ cảm thấy thú vị. Con đường tương lai là tốt hay xấu, sẽ đi như thế nào đều dựa vào chính ngươi. Ta cũng rất tò mò.

La Thanh Vân nghiêm mặt nói:

– Vâng, đa tạ đại nhân chỉ điểm.

La Thanh Vân hiểu rõ tình huống thân thể của mình, từ xưa đến nay là người đầu tiên tạo thần huyết và gien thể cải tạo, tương lai xấu hay tốt thì chẳng ai rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook