Chương 3047: Tranh đấu gay gắt
Thái Nhất Sinh Thủy
12/12/2016
Lý Vân Tiêu nói:
- Đi thôi.
Không để cho bọn họ phục hồi tinh thần lại, một đạo thanh quang bao lấy mọi người, hướng Hộ Sơn đại trận bay đi.
- Ngoại giới là người phương nào?
Trong Hộ Sơn đại trận cũng phát hiện tình huống của yêu thú, hơn mười đạo quang mang bay tới, người cầm đầu Lý Vân Tiêu đã từng thấy qua, là một gã trưởng lão gọi Sư Khang Thừa.
Sư Khang Thừa thoáng cái liền nhận ra Lý Vân Tiêu, còn có mấy người Vũ Trác, vui vẻ nói:
- Vân Tiêu công tử?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Chính là kẻ hèn này, mong mở Hộ Sơn đại trận, để cho chúng ta đi vào.
Trong lòng Sư Khang Thừa khiếp sợ không thôi, hơn mười vạn Yêu Thú đã lui, hắn vội vàng hạ lệnh thu hồi Hộ Sơn đại trận, mời đám người Lý Vân Tiêu vào bên trong.
Rất nhanh liền có người thông báo, Yêu Thú triều rút lui, toàn bộ Thiên lĩnh đều là các loại nghị luận, đặc biệt là Ngoại vi Đệ Tử cùng các gia quyến ở sườn núi, cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu Hộ Sơn đại trận bị công phá, bọn họ là trước hết tai ương.
Mấy người Vũ Trác ở dưới an bài được mang đi chữa thương, Lý Vân Tiêu cùng Khúc Hồng Nhan thì theo Sư Khang Thừa lên Thiên lĩnh.
Trong lòng Sư Khang Thừa thất kinh không ngớt, tuy Khúc Hồng Nhan có khăn che mặt, cũng khó dấu tuyệt thế phong tư.
Hắn tất nhiên là biết quan hệ của Lý Vân Tiêu cùng Phi Nghê, lần trước mang Thủy Tiên tới, long lanh trong sáng, không nhiễm bụi trần, cũng là nhân gian tuyệt sắc, lần này tựa hồ còn trên Thủy Tiên.
Sư Khang Thừa nhất thời lo lắng, dù sao Phi Nghê cũng là đứng đầu Long gia, nếu cùng nữ tử khác chung chồng mà nói, đối với thanh uy của Long Gia tất tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn.
- Phu quân!
Mấy người mới vừa bước lên đỉnh núi, còn chưa tới Long Điện, liền nghe một thanh âm dễ thương, sau đó hồng quang lóe lên, hóa thành hình thái Thiên Phượng, lần thứ hai hóa ra hình người.
Một nữ tử duyên dáng yêu kiều, lung linh như ngọc hiện lên, quần dài như lửa, trước ngực có một cây Linh Vũ màu đỏ, minh diễm động nhân.
Một khi Phi Nghê hiện thân, liền nhịn không được muốn thân thiết một phen, nhưng bỗng nhiên phát hiện Khúc Hồng Nhan ở một bên, nội tâm không khỏi run lên, Khúc Hồng Nhan cho nàng cảm giác là thanh nhã cao quý, mặc dù có khăn che mặt, cũng khiến nàng tự ti mặc cảm.
- Phu quân, vị này là...
Trong mắt Phi Nghê ngưng lại, kinh hãi không thôi.
- Phu quân? Chậc chậc, tên này... Phi Dương ngươi họ Phu sao?
Sắc mặt Khúc Hồng Nhan cũng thay đổi, ánh mắt như nước, hàm chứa hàn khí cười hỏi.
Trên trán Lý Vân Tiêu chảy ra mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
- Đây là Phi Nghê gọi lung tung a...
- Nga, nguyên lai là gọi lung tung...
Khúc Hồng Nhan cười cười, tiến lên dắt tay Phi Nghê, tỉ mỉ đánh giá nói:
- Vị này là Long gia gia chủ, hồng nhan tri kỷ Phi Nghê của Phi Dương đi? Quả nhiên là nhân trung long phượng, ta nhiều lần nghe nhắc qua ngươi.
- Khanh khách, tỷ tỷ thật biết đùa muội tử hài lòng.
Mặc dù còn không biết thân phận người trước mắt này, nhưng Phi Nghê đã biết chắc chắn là tình địch, hơn nữa còn là loại dị thường cường đại, không chỉ là sức mạnh, dung nhan cùng tư thái cũng đều hơn xa nàng.
Trong lòng nàng dâng lên một loại cảm giác nguy cơ, càng là như vậy, nụ cười trên mặt lại càng tươi:
- Thảo nào phu quân rất lâu không đến Thiên lĩnh, nguyên lai là có tỷ tỷ ở cùng hắn, đổi lại là ta mà nói, cũng không muốn đi a.
Khúc Hồng Nhan nhẹ nhàng cười nói:
- Muội tử suy nghĩ nhiều, hắn là mỗi ngày la hét muốn tới, ta ngăn cũng không được. Hơn mười vạn con yêu thú cũng không đở nổi tâm tư tới gặp ngươi của hắn a.
Tuy Phi Nghê biết nàng hồ ngôn loạn ngữ, nhưng trong lòng thì mừng rỡ như điên.
Lý Vân Tiêu đầu đầy hắc tuyến, biết hai người lại xả đi xuống tất sẽ bốc hỏa, liền vội nói:
- Các ngươi đều ở đây chuyện phiếm cái gì, đừng quên chính sự của chúng ta chuyến này.
Khúc Hồng Nhan trừng mắt nói:
- Chính sự không phải là tới gặp Phi Nghê muội tử sao, còn có chính sự gì, ta làm sao không nhớ?
Lý Vân Tiêu biết nàng lúc này hờn dỗi, chỉ có thể đứng ở một bên, không biết nên làm sao kết thúc.
Sư Khang Thừa cũng nhíu mày.
Phi Nghê cười hì hì nói:
- Mau theo ta vào Long Điện, lần này cũng may có phu quân cùng tỷ tỷ đến đúng lúc, hóa giải nguy cơ của Long gia, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Nàng kéo tay Khúc Hồng Nhan đi vào trong điện, nhưng nội tâm xoay chuyển trăm vòng, biết mình gặp được cường địch chân chính.
Trước kia vô luận là Đinh Linh Nhi, Lạc Vân Thường hay là Thủy Tiên, một cái mặc dù thông minh xinh đẹp, nhưng thực lực không đủ, một cái hiền lương đôn hậu, không thích phân tranh, một cái thì đầu óc đơn giản, cho mấy gói quà là có thể bán đi.
Mà bây giờ Khúc Hồng Nhan, lại cho nàng cảm thấy áp lực, vô luận là thực lực nhìn không thấu, hay khí chất đẹp đẽ quý giá, tuy có khăn che mặt, nhưng vẫn bắn ra dung nhan tuyệt thế, cũng làm cho nàng hết hồn.
Khúc Hồng Nhan thủy chung mỉm cười, bất động thần sắc.
- Sư Khang Thừa trưởng lão, mau chuẩn bị rượu ngon, ta muốn tiếp đãi phu quân cùng vị thần tiên tỷ tỷ này.
Phi Nghê nháy mắt, Sư Khang Thừa đầy bụng tâm sự lập tức lui xuống.
- Tỷ tỷ lần đầu tiên tới Thiên lĩnh, ta nhất định phải mang tỷ tỷ đi mua sắm một chút, lại tham quan cảnh đẹp của Thiên lĩnh.
- Khó được muội tử có lòng, lần này tới Thiên lĩnh cũng không có sự tình gì, chỉ là muốn gặp muội tử một lần.
- Khục!
Lý Vân Tiêu nặng nề ho khan một tiếng, nói:
- Hồng Nhan, trí nhớ của ngươi làm sao vậy, đừng quên việc liên minh.
- Nga, ngươi xem ta, việc trọng yếu như vậy làm sao lại quên a, đây là do Phi Nghê muội tử quá mức kinh diễm, cũng trách không được ta.
Khúc Hồng Nhan nở nụ cười, liền trở lại chỗ tân khách, ở bên cạnh Lý Vân Tiêu ngồi xuống.
Phi Nghê cũng cười vài tiếng, tuy rất tự nhiên, nhưng nội tâm cảm giác cấp bách càng sâu, cảm giác mình hoàn toàn bị nữ nhân này ép xuống.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi đã quên, vậy ta nói đi.
Lập tức liền đem chuyện trước đó cùng Khúc Hồng Nhan bàn bạc nói ra.
Phi Nghê nghe mà kinh hãi không thôi, mà càng làm cho nàng giật mình là, cô gái trước mắt này là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, Thần Tiêu Cung cung chủ Khúc Hồng Nhan.
Nhất thời lòng hiếu thắng không còn sót lại chút gì, nhưng lại nhiều thêm chút thấp thỏm, trong lòng thầm nghĩ mình nhất định phải nỗ lực thêm mới được, để tránh bị Lý Vân Tiêu ghét bỏ.
Lý Vân Tiêu nào biết suy nghĩ trong lòng nàng, thấy nàng trầm tư, còn tưởng rằng nàng đang suy tư việc liên minh.
- Phi Nghê, ngươi cảm thấy thế nào?
- Ừ? Nga, tự nhiên là phi thường tốt, Hồng Nhan tỷ tỷ chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, ta ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay nhìn thấy, tam sinh hữu hạnh a.
Lý Vân Tiêu:
- ...
Hắn lau mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
- Ta nói là việc liên minh, sao ngươi lại phân tâm.
Khúc Hồng Nhan che mặt cười nói:
- Tự nhiên là bởi vì thấy Phu Phi Dương ngươi, Phi Nghê muội tử mới phân tâm.
Nghe ba chữ "Phu Phi Dương", mặt Phi Nghê đỏ bừng, nói:
- Việc liên minh đương nhiên là tốt, bản thân ta không có dị nghị, nhưng lấy quy củ của Long Gia, vẫn phải qua cửa ải của các trưởng lão, nhưng ta nghĩ sẽ không có vấn đề.
- Đi thôi.
Không để cho bọn họ phục hồi tinh thần lại, một đạo thanh quang bao lấy mọi người, hướng Hộ Sơn đại trận bay đi.
- Ngoại giới là người phương nào?
Trong Hộ Sơn đại trận cũng phát hiện tình huống của yêu thú, hơn mười đạo quang mang bay tới, người cầm đầu Lý Vân Tiêu đã từng thấy qua, là một gã trưởng lão gọi Sư Khang Thừa.
Sư Khang Thừa thoáng cái liền nhận ra Lý Vân Tiêu, còn có mấy người Vũ Trác, vui vẻ nói:
- Vân Tiêu công tử?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Chính là kẻ hèn này, mong mở Hộ Sơn đại trận, để cho chúng ta đi vào.
Trong lòng Sư Khang Thừa khiếp sợ không thôi, hơn mười vạn Yêu Thú đã lui, hắn vội vàng hạ lệnh thu hồi Hộ Sơn đại trận, mời đám người Lý Vân Tiêu vào bên trong.
Rất nhanh liền có người thông báo, Yêu Thú triều rút lui, toàn bộ Thiên lĩnh đều là các loại nghị luận, đặc biệt là Ngoại vi Đệ Tử cùng các gia quyến ở sườn núi, cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu Hộ Sơn đại trận bị công phá, bọn họ là trước hết tai ương.
Mấy người Vũ Trác ở dưới an bài được mang đi chữa thương, Lý Vân Tiêu cùng Khúc Hồng Nhan thì theo Sư Khang Thừa lên Thiên lĩnh.
Trong lòng Sư Khang Thừa thất kinh không ngớt, tuy Khúc Hồng Nhan có khăn che mặt, cũng khó dấu tuyệt thế phong tư.
Hắn tất nhiên là biết quan hệ của Lý Vân Tiêu cùng Phi Nghê, lần trước mang Thủy Tiên tới, long lanh trong sáng, không nhiễm bụi trần, cũng là nhân gian tuyệt sắc, lần này tựa hồ còn trên Thủy Tiên.
Sư Khang Thừa nhất thời lo lắng, dù sao Phi Nghê cũng là đứng đầu Long gia, nếu cùng nữ tử khác chung chồng mà nói, đối với thanh uy của Long Gia tất tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn.
- Phu quân!
Mấy người mới vừa bước lên đỉnh núi, còn chưa tới Long Điện, liền nghe một thanh âm dễ thương, sau đó hồng quang lóe lên, hóa thành hình thái Thiên Phượng, lần thứ hai hóa ra hình người.
Một nữ tử duyên dáng yêu kiều, lung linh như ngọc hiện lên, quần dài như lửa, trước ngực có một cây Linh Vũ màu đỏ, minh diễm động nhân.
Một khi Phi Nghê hiện thân, liền nhịn không được muốn thân thiết một phen, nhưng bỗng nhiên phát hiện Khúc Hồng Nhan ở một bên, nội tâm không khỏi run lên, Khúc Hồng Nhan cho nàng cảm giác là thanh nhã cao quý, mặc dù có khăn che mặt, cũng khiến nàng tự ti mặc cảm.
- Phu quân, vị này là...
Trong mắt Phi Nghê ngưng lại, kinh hãi không thôi.
- Phu quân? Chậc chậc, tên này... Phi Dương ngươi họ Phu sao?
Sắc mặt Khúc Hồng Nhan cũng thay đổi, ánh mắt như nước, hàm chứa hàn khí cười hỏi.
Trên trán Lý Vân Tiêu chảy ra mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
- Đây là Phi Nghê gọi lung tung a...
- Nga, nguyên lai là gọi lung tung...
Khúc Hồng Nhan cười cười, tiến lên dắt tay Phi Nghê, tỉ mỉ đánh giá nói:
- Vị này là Long gia gia chủ, hồng nhan tri kỷ Phi Nghê của Phi Dương đi? Quả nhiên là nhân trung long phượng, ta nhiều lần nghe nhắc qua ngươi.
- Khanh khách, tỷ tỷ thật biết đùa muội tử hài lòng.
Mặc dù còn không biết thân phận người trước mắt này, nhưng Phi Nghê đã biết chắc chắn là tình địch, hơn nữa còn là loại dị thường cường đại, không chỉ là sức mạnh, dung nhan cùng tư thái cũng đều hơn xa nàng.
Trong lòng nàng dâng lên một loại cảm giác nguy cơ, càng là như vậy, nụ cười trên mặt lại càng tươi:
- Thảo nào phu quân rất lâu không đến Thiên lĩnh, nguyên lai là có tỷ tỷ ở cùng hắn, đổi lại là ta mà nói, cũng không muốn đi a.
Khúc Hồng Nhan nhẹ nhàng cười nói:
- Muội tử suy nghĩ nhiều, hắn là mỗi ngày la hét muốn tới, ta ngăn cũng không được. Hơn mười vạn con yêu thú cũng không đở nổi tâm tư tới gặp ngươi của hắn a.
Tuy Phi Nghê biết nàng hồ ngôn loạn ngữ, nhưng trong lòng thì mừng rỡ như điên.
Lý Vân Tiêu đầu đầy hắc tuyến, biết hai người lại xả đi xuống tất sẽ bốc hỏa, liền vội nói:
- Các ngươi đều ở đây chuyện phiếm cái gì, đừng quên chính sự của chúng ta chuyến này.
Khúc Hồng Nhan trừng mắt nói:
- Chính sự không phải là tới gặp Phi Nghê muội tử sao, còn có chính sự gì, ta làm sao không nhớ?
Lý Vân Tiêu biết nàng lúc này hờn dỗi, chỉ có thể đứng ở một bên, không biết nên làm sao kết thúc.
Sư Khang Thừa cũng nhíu mày.
Phi Nghê cười hì hì nói:
- Mau theo ta vào Long Điện, lần này cũng may có phu quân cùng tỷ tỷ đến đúng lúc, hóa giải nguy cơ của Long gia, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Nàng kéo tay Khúc Hồng Nhan đi vào trong điện, nhưng nội tâm xoay chuyển trăm vòng, biết mình gặp được cường địch chân chính.
Trước kia vô luận là Đinh Linh Nhi, Lạc Vân Thường hay là Thủy Tiên, một cái mặc dù thông minh xinh đẹp, nhưng thực lực không đủ, một cái hiền lương đôn hậu, không thích phân tranh, một cái thì đầu óc đơn giản, cho mấy gói quà là có thể bán đi.
Mà bây giờ Khúc Hồng Nhan, lại cho nàng cảm thấy áp lực, vô luận là thực lực nhìn không thấu, hay khí chất đẹp đẽ quý giá, tuy có khăn che mặt, nhưng vẫn bắn ra dung nhan tuyệt thế, cũng làm cho nàng hết hồn.
Khúc Hồng Nhan thủy chung mỉm cười, bất động thần sắc.
- Sư Khang Thừa trưởng lão, mau chuẩn bị rượu ngon, ta muốn tiếp đãi phu quân cùng vị thần tiên tỷ tỷ này.
Phi Nghê nháy mắt, Sư Khang Thừa đầy bụng tâm sự lập tức lui xuống.
- Tỷ tỷ lần đầu tiên tới Thiên lĩnh, ta nhất định phải mang tỷ tỷ đi mua sắm một chút, lại tham quan cảnh đẹp của Thiên lĩnh.
- Khó được muội tử có lòng, lần này tới Thiên lĩnh cũng không có sự tình gì, chỉ là muốn gặp muội tử một lần.
- Khục!
Lý Vân Tiêu nặng nề ho khan một tiếng, nói:
- Hồng Nhan, trí nhớ của ngươi làm sao vậy, đừng quên việc liên minh.
- Nga, ngươi xem ta, việc trọng yếu như vậy làm sao lại quên a, đây là do Phi Nghê muội tử quá mức kinh diễm, cũng trách không được ta.
Khúc Hồng Nhan nở nụ cười, liền trở lại chỗ tân khách, ở bên cạnh Lý Vân Tiêu ngồi xuống.
Phi Nghê cũng cười vài tiếng, tuy rất tự nhiên, nhưng nội tâm cảm giác cấp bách càng sâu, cảm giác mình hoàn toàn bị nữ nhân này ép xuống.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi đã quên, vậy ta nói đi.
Lập tức liền đem chuyện trước đó cùng Khúc Hồng Nhan bàn bạc nói ra.
Phi Nghê nghe mà kinh hãi không thôi, mà càng làm cho nàng giật mình là, cô gái trước mắt này là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, Thần Tiêu Cung cung chủ Khúc Hồng Nhan.
Nhất thời lòng hiếu thắng không còn sót lại chút gì, nhưng lại nhiều thêm chút thấp thỏm, trong lòng thầm nghĩ mình nhất định phải nỗ lực thêm mới được, để tránh bị Lý Vân Tiêu ghét bỏ.
Lý Vân Tiêu nào biết suy nghĩ trong lòng nàng, thấy nàng trầm tư, còn tưởng rằng nàng đang suy tư việc liên minh.
- Phi Nghê, ngươi cảm thấy thế nào?
- Ừ? Nga, tự nhiên là phi thường tốt, Hồng Nhan tỷ tỷ chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, ta ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay nhìn thấy, tam sinh hữu hạnh a.
Lý Vân Tiêu:
- ...
Hắn lau mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
- Ta nói là việc liên minh, sao ngươi lại phân tâm.
Khúc Hồng Nhan che mặt cười nói:
- Tự nhiên là bởi vì thấy Phu Phi Dương ngươi, Phi Nghê muội tử mới phân tâm.
Nghe ba chữ "Phu Phi Dương", mặt Phi Nghê đỏ bừng, nói:
- Việc liên minh đương nhiên là tốt, bản thân ta không có dị nghị, nhưng lấy quy củ của Long Gia, vẫn phải qua cửa ải của các trưởng lão, nhưng ta nghĩ sẽ không có vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.