Chương 3491: Tranh giành lợi ích
Thái Nhất Sinh Thủy
17/02/2017
Đinh Linh Nhi nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Cố Thanh Thanh, ngươi bây giờ là nha hoàn của ta, còn dám vô lễ với Vân Tiêu đại ca, còn không mau lui xuống.
Nàng không chút khách khí quát mắng:
- Nếu ngươi dám chống lại mệnh lệnh, hiện tại ta sẽ gả ngươi cho Lam Nham Chủ đại nhân.
Sắc mặt Cố Thanh Thanh đại biến, cảm thấy toàn thân mê muội, suýt nữa rơi từ trên trời xuống.
Sau thuật quyết, nàng chẳng những thua táng gia bại sản, ngay cả cả đời cũng bồi vào.
Vốn muốn chết, cũng may một năm này thuộc sở hữu của Đinh Linh Nhi, hơn nữa trong ba tháng qua Đinh Linh Nhi cũng không có quá mức khó xử nàng, chỉ bắt nàng làm nha hoàn tùy thân mà thôi.
Nàng đã chuẩn bị tốt, sau một năm này sẽ tự sát, miễn cho bị Lam Nham Chủ chà đạp.
Cho nên trong lòng nàng chỉ còn một năm sống sót mà thôi.
Cố Thanh Thanh bị Đinh Linh Nhi quát tháo, sắc mặt tái nhợt, đứng trên trời không ngừng run rẩy, trợn mắt nhìn, lập tức cắn răng không lên tiếng nữa.
- Nha hoàn?
Lý Vân Tiêu giật mình nhìn qua Đinh Linh Nhi và Cố Thanh Thanh, không rõ xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này cả Thiên Võ Minh, trừ Lý Vân Tiêu ra, không ai không biết cung chủ Thần Tiêu Cung năm xưa, nhân vật truyền kỳ Cố Thanh Thanh trấn áp Yêu tộc dưới Ngũ Hà Sơn đã thành nha hoàn kiêm bảo tiêu của Đinh Linh Nhi.
Năm nữ thấy bộ dáng kiếp sợ của Lý Vân Tiêu thì che miệng cười cười.
Đinh Linh Nhi lúc này mới nói chuyện đặt cược ra.
Lý Mang Sơn cười ha ha nói:
- Chúc mừng Linh Nhi hội trưởng nhiều một tiểu nha hoàn Hư Cực Cảnh bảo, đãi ngộ này sợ rằng chỉ có Giới Vương đại nhân năm đó mới có được.
Lý Vân Tiêu nghe xong biến sắc, trách mắng:
- Thật sự là hồ đồ! Nếu ngươi thua thì ta tự xử thế nào?
Tuy trách móc nặng nề, nhưng mà nội tâm rất ôn hòa và vui mừng.
Tuy hắn thắng lợi là sự thật, nhưng nghĩ đến nếu hậu quả mình thua thì rugnf mình.
Trong lòng Đinh Linh Nhi ngọt ngào, nói:
- Ta thấy Cố Thanh Thanh mở đánh cược đặt Vân Tiêu đại ca thua, cho nên trong lòng rất giận. Hơn nữa nhìn thấy nàng thực lực rất mạnh, nếu thu cho mình dùng, đối với Vân Tiêu đại ca sẽ có trợ giúp rất lớn.
Đinh Linh nhi đỏ mặt, chắc chắc nói:
- Ta vẫn tin tưởng Vân Tiêu đại ca sẽ không thua.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu ấm áp, lập tức hiểu suy nghĩ của nàng, đưa tay ôn nhu địa sờ sờ nàng đỉnh đầu, ôn nhu nói:
- Về sau không hứa như vậy. Mặc dù một trăm Cố Thanh Thanh cũng không thể bằng địa vị của ngươi trong lòng ta, nếu ngươi thua, thành nha hoàn của nàng, tương lai ta đau lòng thế nào?
Đinh Linh Nhi dùng sức gật gật đầu, hốc mắt ướt át.
Bốn nữ khác yên lặng nhìn Lý Vân Tiêu và Đinh Linh Nhi tác động qua lại, trong lòng không ghen là không thể nào. Nhưng các nàng tình như tỷ muội, Đinh Linh Nhi suy nghĩ đủ việc cho Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu ôn nhu cũng làm bốn nàng ấm áp.
- Khục, khục khục!
Lý Mang Sơn ho khan vài tiếng, xấu hổ nói:
- Ân ái xong chưa? Còn có cân nhắc những người độc thân chúng ta hay không?
Lam Nham Chủ cũng gật đầu nói:
- Tạo thành trùng kích có thể so sánh lần trước thành Hồng Nguyệt cuộc chiến còn muốn tới đại."
Nghe thấy có người trêu ghẹo, Đinh Linh Nhi đỏ mặt, vội vàng lau nước mắt, quẫn bách không dám ngẩng đầu lên, chúng nữ cười rộ lên.
Phi Nghê đứng ra giải vây, cười nói:
- Được rồi, biết rõ Linh Nhi da mặt mỏng, còn nói lời chua như vậy, đám nam nhân các ngươi ghen ghét thì cứ nói thẳng.
Lý Vân Tiêu cũng có chút xấu hổ, thu liễm tâm tình, lúc này mới lạnh lùng nói với Cố Thanh Thanh.
- Nếu ngươi hiện tại là nha hoàn của Linh Nhi, từ thân phận địa vị không có tư cách nói trước mặt ta. Nhưng kính trọng ngươi là tiền bối, càng kính trọng tôn nghiêm và vinh quang cung chủ Thần Tiêu Cung, cho nên vẫn phải nói rõ cho ngươi biết, tuy ta là minh chủ Thiên Võ Minh, lại không phải chủ nhân thiên hạ, chức trách của ta là thống soái trừ ma, ngoài ra...
Lý Vân Tiêu tiếp tục nói:
- Tuy ta cũng muốn làm như vậy, nhưng ta không có tư cách và quyền lợi này, tự tiện nhượng cho Yêu tộc tài nguyên.
Cố Thanh Thanh vốn bị Đinh Linh Nhi quát tháo, hiện tại nghe Lý Vân Tiêu quở trách, sắc mặt khó coi đến cực điểm, đứng đó không lên tiếng.
Trong lòng Lý Vân Tiêu thầm than, Cố Thanh Thanh chỉ hồ đồ và ích kỷ một ít, bản tính rất tốt, hiện tại bảo nàng làm nô tỳ, thật sự có phần không chịu nổi.
Nhưng đây cũng là nàng tự tìm, là tự làm tự chịu, tính toán xem như trừng phạt, nếu có thể làm nàng thu liễm tính tình, đối với nàng mà nói chưa hẳn chuyện xấu.
Mạch lạnh lùng nói:
- Vân thiếu, tuy ta có ước định với ngươi, nhưng hiện tại ta là Yêu Hoàng, cũng phải cân nhắc vì tộc nhân, nếu cùng liên thủ kháng ma, sau chiến đấu không có nửa điểm chỗ tốt, tộc ta vẫn phải co rút ở nơi sỏi đá cằn cõi, chuyện này nói không qua.
Hắn bất đắc dĩ, ánh mắt vẫn kiên định tới cực điểm, hiển lộ rõ ràng hắn muốn tranh thủ lợi ích cho Yêu tộc.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, trầm giọng nói:
- Ma kiếp là đại sự liên quan tới sinh linh thiên hạ, sinh linh trong thiên hạ đều có trách nhiệm. Mà mà nơi tộc ngươi ở lại chính là lợi ích của hai tộc, ta cũng không có quyền lợi sửa đổi, các ngươi uy hiếp ta có được gì?
Linh Mục Địch phụ họa nói:
- Vân thiếu nói đúng, hắn chỉ là thành chủ thành Viêm Vũ, được mọi người đề cử làm minh chủ Thiên Võ Minh, cũng không phải chủ nhân thiên hạ, tại sao có quyền lợi phân chia thiên hạ?
Bên này hát xong, Lý Mang Sơn đứng ra hòa giải:
- Chỉ cần Yêu tộc tận tâm tận lực, sau ma kiếp chúng ta sẽ tận lực tranh thủ lợi ích cho Yêu tộc.
- Hừ, một câu ‘ tận lực ’ muốn gạt chúng ta bán mạng vì Thiên Võ Giới sao?
Mạch trả lời lại một cách mỉa mai:
- Nếu Thiên Võ Giới không thể cho chúng ta đủ tài nguyên, Thiên Võ Giới này cần chúng ta bảo hộ làm gì? Đây là Thiên Võ Giới của Nhân tộc các ngươi, cũng không phải là Thiên Võ Giới của thiên hạ!
Đám người Linh Mục Địch đều sững sờ, lời này làm bọn họ không phản bác được.
Lý Vân Tiêu cũng có chút kỳ quái, Mạch không phải nhân vật nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay lại đối chọi gay gắt như thế, hiển nhiên có khác lạ.
Thần thức hắn đảo qua, đáy mắt sinh ra kim quang, hắn hiểu ra.
Từ đầu đến cuối đều là Ngả đang âm thầm chủ đạo, hơn nữa còn đang truyền âm.
Dù sao Ngả là nữ tử, khí tràng vẫn yếu hơn rất nhiều, hơn nữa trong thuật quyết lại bại trong tay Lý Vân Tiêu, nói chuyện cũng có lực lượng chưa đủ.
Mạch lại không, tuy có ước định với Lý Vân Tiêu, nhưng hắn là cường giả Tạo Hóa Cảnh, càng là Yêu Hoàng, có đầy đủ thực lực và lực lượng đàm phán với Nhân tộc.
Lý Vân Tiêu mở miệng nói ra:
- Mạch cùng Ngả tiên sinh có ý gì ta hiểu, vấn đề mấu chốt là chúng ta không có quyền lợi này, mà cũng không phải chúng ta không muốn. Ta hành động sáng suốt là dừng tranh luận, cộng đồng kháng địch.
Hắn cố ý đề cập tới ‘ Ngả tiên sinh ’, cũng là mịt mờ điểm ra:
- Ta biết rõ đây là ý của ngươi.
- Cố Thanh Thanh, ngươi bây giờ là nha hoàn của ta, còn dám vô lễ với Vân Tiêu đại ca, còn không mau lui xuống.
Nàng không chút khách khí quát mắng:
- Nếu ngươi dám chống lại mệnh lệnh, hiện tại ta sẽ gả ngươi cho Lam Nham Chủ đại nhân.
Sắc mặt Cố Thanh Thanh đại biến, cảm thấy toàn thân mê muội, suýt nữa rơi từ trên trời xuống.
Sau thuật quyết, nàng chẳng những thua táng gia bại sản, ngay cả cả đời cũng bồi vào.
Vốn muốn chết, cũng may một năm này thuộc sở hữu của Đinh Linh Nhi, hơn nữa trong ba tháng qua Đinh Linh Nhi cũng không có quá mức khó xử nàng, chỉ bắt nàng làm nha hoàn tùy thân mà thôi.
Nàng đã chuẩn bị tốt, sau một năm này sẽ tự sát, miễn cho bị Lam Nham Chủ chà đạp.
Cho nên trong lòng nàng chỉ còn một năm sống sót mà thôi.
Cố Thanh Thanh bị Đinh Linh Nhi quát tháo, sắc mặt tái nhợt, đứng trên trời không ngừng run rẩy, trợn mắt nhìn, lập tức cắn răng không lên tiếng nữa.
- Nha hoàn?
Lý Vân Tiêu giật mình nhìn qua Đinh Linh Nhi và Cố Thanh Thanh, không rõ xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này cả Thiên Võ Minh, trừ Lý Vân Tiêu ra, không ai không biết cung chủ Thần Tiêu Cung năm xưa, nhân vật truyền kỳ Cố Thanh Thanh trấn áp Yêu tộc dưới Ngũ Hà Sơn đã thành nha hoàn kiêm bảo tiêu của Đinh Linh Nhi.
Năm nữ thấy bộ dáng kiếp sợ của Lý Vân Tiêu thì che miệng cười cười.
Đinh Linh Nhi lúc này mới nói chuyện đặt cược ra.
Lý Mang Sơn cười ha ha nói:
- Chúc mừng Linh Nhi hội trưởng nhiều một tiểu nha hoàn Hư Cực Cảnh bảo, đãi ngộ này sợ rằng chỉ có Giới Vương đại nhân năm đó mới có được.
Lý Vân Tiêu nghe xong biến sắc, trách mắng:
- Thật sự là hồ đồ! Nếu ngươi thua thì ta tự xử thế nào?
Tuy trách móc nặng nề, nhưng mà nội tâm rất ôn hòa và vui mừng.
Tuy hắn thắng lợi là sự thật, nhưng nghĩ đến nếu hậu quả mình thua thì rugnf mình.
Trong lòng Đinh Linh Nhi ngọt ngào, nói:
- Ta thấy Cố Thanh Thanh mở đánh cược đặt Vân Tiêu đại ca thua, cho nên trong lòng rất giận. Hơn nữa nhìn thấy nàng thực lực rất mạnh, nếu thu cho mình dùng, đối với Vân Tiêu đại ca sẽ có trợ giúp rất lớn.
Đinh Linh nhi đỏ mặt, chắc chắc nói:
- Ta vẫn tin tưởng Vân Tiêu đại ca sẽ không thua.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu ấm áp, lập tức hiểu suy nghĩ của nàng, đưa tay ôn nhu địa sờ sờ nàng đỉnh đầu, ôn nhu nói:
- Về sau không hứa như vậy. Mặc dù một trăm Cố Thanh Thanh cũng không thể bằng địa vị của ngươi trong lòng ta, nếu ngươi thua, thành nha hoàn của nàng, tương lai ta đau lòng thế nào?
Đinh Linh Nhi dùng sức gật gật đầu, hốc mắt ướt át.
Bốn nữ khác yên lặng nhìn Lý Vân Tiêu và Đinh Linh Nhi tác động qua lại, trong lòng không ghen là không thể nào. Nhưng các nàng tình như tỷ muội, Đinh Linh Nhi suy nghĩ đủ việc cho Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu ôn nhu cũng làm bốn nàng ấm áp.
- Khục, khục khục!
Lý Mang Sơn ho khan vài tiếng, xấu hổ nói:
- Ân ái xong chưa? Còn có cân nhắc những người độc thân chúng ta hay không?
Lam Nham Chủ cũng gật đầu nói:
- Tạo thành trùng kích có thể so sánh lần trước thành Hồng Nguyệt cuộc chiến còn muốn tới đại."
Nghe thấy có người trêu ghẹo, Đinh Linh Nhi đỏ mặt, vội vàng lau nước mắt, quẫn bách không dám ngẩng đầu lên, chúng nữ cười rộ lên.
Phi Nghê đứng ra giải vây, cười nói:
- Được rồi, biết rõ Linh Nhi da mặt mỏng, còn nói lời chua như vậy, đám nam nhân các ngươi ghen ghét thì cứ nói thẳng.
Lý Vân Tiêu cũng có chút xấu hổ, thu liễm tâm tình, lúc này mới lạnh lùng nói với Cố Thanh Thanh.
- Nếu ngươi hiện tại là nha hoàn của Linh Nhi, từ thân phận địa vị không có tư cách nói trước mặt ta. Nhưng kính trọng ngươi là tiền bối, càng kính trọng tôn nghiêm và vinh quang cung chủ Thần Tiêu Cung, cho nên vẫn phải nói rõ cho ngươi biết, tuy ta là minh chủ Thiên Võ Minh, lại không phải chủ nhân thiên hạ, chức trách của ta là thống soái trừ ma, ngoài ra...
Lý Vân Tiêu tiếp tục nói:
- Tuy ta cũng muốn làm như vậy, nhưng ta không có tư cách và quyền lợi này, tự tiện nhượng cho Yêu tộc tài nguyên.
Cố Thanh Thanh vốn bị Đinh Linh Nhi quát tháo, hiện tại nghe Lý Vân Tiêu quở trách, sắc mặt khó coi đến cực điểm, đứng đó không lên tiếng.
Trong lòng Lý Vân Tiêu thầm than, Cố Thanh Thanh chỉ hồ đồ và ích kỷ một ít, bản tính rất tốt, hiện tại bảo nàng làm nô tỳ, thật sự có phần không chịu nổi.
Nhưng đây cũng là nàng tự tìm, là tự làm tự chịu, tính toán xem như trừng phạt, nếu có thể làm nàng thu liễm tính tình, đối với nàng mà nói chưa hẳn chuyện xấu.
Mạch lạnh lùng nói:
- Vân thiếu, tuy ta có ước định với ngươi, nhưng hiện tại ta là Yêu Hoàng, cũng phải cân nhắc vì tộc nhân, nếu cùng liên thủ kháng ma, sau chiến đấu không có nửa điểm chỗ tốt, tộc ta vẫn phải co rút ở nơi sỏi đá cằn cõi, chuyện này nói không qua.
Hắn bất đắc dĩ, ánh mắt vẫn kiên định tới cực điểm, hiển lộ rõ ràng hắn muốn tranh thủ lợi ích cho Yêu tộc.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, trầm giọng nói:
- Ma kiếp là đại sự liên quan tới sinh linh thiên hạ, sinh linh trong thiên hạ đều có trách nhiệm. Mà mà nơi tộc ngươi ở lại chính là lợi ích của hai tộc, ta cũng không có quyền lợi sửa đổi, các ngươi uy hiếp ta có được gì?
Linh Mục Địch phụ họa nói:
- Vân thiếu nói đúng, hắn chỉ là thành chủ thành Viêm Vũ, được mọi người đề cử làm minh chủ Thiên Võ Minh, cũng không phải chủ nhân thiên hạ, tại sao có quyền lợi phân chia thiên hạ?
Bên này hát xong, Lý Mang Sơn đứng ra hòa giải:
- Chỉ cần Yêu tộc tận tâm tận lực, sau ma kiếp chúng ta sẽ tận lực tranh thủ lợi ích cho Yêu tộc.
- Hừ, một câu ‘ tận lực ’ muốn gạt chúng ta bán mạng vì Thiên Võ Giới sao?
Mạch trả lời lại một cách mỉa mai:
- Nếu Thiên Võ Giới không thể cho chúng ta đủ tài nguyên, Thiên Võ Giới này cần chúng ta bảo hộ làm gì? Đây là Thiên Võ Giới của Nhân tộc các ngươi, cũng không phải là Thiên Võ Giới của thiên hạ!
Đám người Linh Mục Địch đều sững sờ, lời này làm bọn họ không phản bác được.
Lý Vân Tiêu cũng có chút kỳ quái, Mạch không phải nhân vật nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay lại đối chọi gay gắt như thế, hiển nhiên có khác lạ.
Thần thức hắn đảo qua, đáy mắt sinh ra kim quang, hắn hiểu ra.
Từ đầu đến cuối đều là Ngả đang âm thầm chủ đạo, hơn nữa còn đang truyền âm.
Dù sao Ngả là nữ tử, khí tràng vẫn yếu hơn rất nhiều, hơn nữa trong thuật quyết lại bại trong tay Lý Vân Tiêu, nói chuyện cũng có lực lượng chưa đủ.
Mạch lại không, tuy có ước định với Lý Vân Tiêu, nhưng hắn là cường giả Tạo Hóa Cảnh, càng là Yêu Hoàng, có đầy đủ thực lực và lực lượng đàm phán với Nhân tộc.
Lý Vân Tiêu mở miệng nói ra:
- Mạch cùng Ngả tiên sinh có ý gì ta hiểu, vấn đề mấu chốt là chúng ta không có quyền lợi này, mà cũng không phải chúng ta không muốn. Ta hành động sáng suốt là dừng tranh luận, cộng đồng kháng địch.
Hắn cố ý đề cập tới ‘ Ngả tiên sinh ’, cũng là mịt mờ điểm ra:
- Ta biết rõ đây là ý của ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.