Chương 3256: Tranh giành vị trí minh chủ
Thái Nhất Sinh Thủy
02/01/2017
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
– Đoạn Thiên tông chủ quả nhiên phẩm đức cao thượng, biết rõ bêu xấu còn muốn đứng ra, không hổ là bảy đại tông chủ, mẫu mực thiên hạ.
Trần Đoạn Thiên mặt không biểu tình nói ra:
– Hiện tại mọi người ưa thích che giấu, vì Thiên Võ Minh tuyển ra một minh chủ chân chính, ta cũng chỉ tốt làm gương cho người khác.
Lý Vân Tiêu nói:
– Xem ra tinh thần hữu nghị của tông chủ đại nhân rất cao, thật cảm động. Ta nhất định phải thành toàn tâm ý tông chủ đại nhân, tận tâm tận lực đánh ra phong cách, đánh nước chảy hoa rơi, tuyệt không hạ thủ lưu tình.
Trần Đoạn Thiênhừ một tiếng, nói:
– Bắt đầu đi!
Hắn đánh vào hư không, ngàn vạn ánh sáng màu xanh hiện ra, hào quang ngưng kết thành một thanh kiếm mạnh mẽ.
Lý Vân Tiêu cho hắn cảm giác còn mạnh hơn lúc ở lang hoàn thiên rất nhiều, cho nên không dám khinh thường, bảo kiếm vừa xuất hiện đã đâm tới trước.
– Động thủ! Dĩ nhiên là Trần Đoạn Thiên tông chủ xuất thủ trước, không thể nào?
Người ngoài lúc nào ồn ào, không ngừng nghị luận nhao nhao.
Mọi người cho rằng, Lý Vân Tiêu tuy là Cổ Phi Dương chuyển thế, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, tu vị dù thế nào cũng không có khả năng so sánh với bảy đại tông chủ. Trận chiến này tuy có đáng xem, nhưng mà Trần Đoạn Thiên sẽ thắng
Đa số người vẫn có tâm tư này, cho nên trông thấy Trần Đoạn Thiên xuống tay trước, không khỏi khiếp sợ, nói:
– Như vậy Lý Vân Tiêu mạnh tới mức Trần Đoạn Thiên kiêng kỵ như vậy, nhịn không được phải ra tay trước sao?
Lý Vân Tiêu nâng tay phải lên, cả đầu cánh tay hóa thành màu vàng sau đó cong tay búng ra.
Kim quang lóe lên, “Loong coong” một tiếng thật lớn, chỉ quang gạt thanh kiếm màu xanh da trời kia ra một bên.
Sưu sưu!
Sắc mặt Trần Đoạn Thiên trầm xuống, kiếm thế quét ngang, như trường xà thổ tín, ở trên không trung hóa ra trăm đạo bóng dáng bao phủ Lý Vân Tiêu vào trong, làm cho người ta hoa mắt.
– Vô dụng!
Lý Vân Tiêu cười cười, thiên biến vạn hóa cũng không làm được gì, hai ngón khép lại hóa kiếm đâm tới, dùng kiếm thế đơn giản, lấy bất biến ứng vạn biến.
Đ-A-N-G…G!
Tất cả bóng kiếm biến mất, bảo kiếm Trần Đoạn Thiên hoành trước người, lại bị hai ngón tay ngăn cản, không thể nhúc nhích!
– Vì sao mạnh như thế?
Nội tâm Trần Đoạn Thiên vô cùng hoảng sợ, Lý Vân Tiêu vẫn tươi cười với tự tin không gì sánh nổi, giống như một tảng đá lớn áp lên ngực hắn.
– Chẳng lẽ…
Nội tâm Trần Đoạn Thiên sinh ra dự cảm không tốt, chỉ bằng lực ngón tay đã áp chế hắn, loại thực lực này không phải đồng cấp có thể làm được, chỉ có thể là Chưởng Thiên Cảnh!
Chi!
Hắn hít khí lạnh, chỉ cảm thấy tay chân rét run. Hắn rốt cục hiểu vì sao Thiên Tinh Tử không chịu xuất hiện, sợ rằng sớm nhìn ra thực lực của Lý Vân Tiêu hiện tại hơn phân nửa đã là Chưởng Thiên Cảnh.
Cảm giác vô lực sinh ra trong lòng, nhưng vạn chúng chú mục hắn không thể nhận thua, nếu không thanh danh quét rác.
Đối với chuyện tranh giành minh chủ đã nản lòng thoái chí, hiện tại chỉ cầu thua không quá mất mặt.
– Kiếm vũ phong huy!
Trần Đoạn Thiên cắn răng một cái, hắn rót toàn bộ lực lượng vào thân kiếm, âm thanh quanh quẩn bầu trời.
Lập tức bóng kiếm đầy trời giống như gió thu quét lá vàng, màn mưa bao phủ thiên địa.
Trong kiếm ý này ít đi khí chất khác nghiệt và lăng lệ, nhiều hơn lĩnh ngộ kiếm thế thuần túy.
Người bên ngoài kết giới kinh hô, đều mở to mắt nhìn, nhìn trăm ngàn bóng kiếm vờn quanh.
Hắc hắc.
Vạn Tinh Tử đột nhiên nhếch miệng cười cười, nói:
– Đáng thương Trần Đoạn Thiên nha, bị thanh danh mê mắt, lúc này nên nếm mùi đau khổ.
Tiền Sinh cũng thầm giật mình, tuy hắn đoán được Trần Đoạn Thiên hơn phân nửa không phải đối thủ Lý Vân Tiêu, nhưng cũng không nghĩ tới bị áp chế lợi hại như vậy, vừa vào đã thi triển tất cả vốn liếng và tuyệt kỹ mạnh nhất.
Đối mặt ngàn vạn bóng kiếm, Lý Vân Tiêu tĩnh như xử nữ, trên người sinh ra lôi quang như áo giáp vờn quanh thân thể, tùy ý kiếm quang vờn quanh cũng không xé rách được.
Sắc mặt Trần Đoạn Thiên càng ngày càng khó nhìn, Lý Vân Tiêu tất nhiên đã bước vào Chưởng Thiên Cảnh, hơn nữa tuyệt không phải cường giả Chưởng Thiên Cảnh bình thường.
Nhưng Lý Vân Tiêu vẫn không ra tay, lẳng lặng đứng trong bóng kiếm, mặc cho Trần Đoạn Thiên nhiều biểu diễn một hồi, để tránh hắn bại quá thảm mất mặt.
Dù sao Trần Đoạn Thiên là một trong bảy đại tông chủ, uy vọng cực cao. Hơn nữa hiện tại là minh hữu, làm người lưu một đường, tất cả mọi người dễ nhìn mặt nhau.
Trần Đoạn Thiên cũng hiểu suy nghĩ của Lý Vân Tiêu, trong mắt mang theo cảm kích, vung vẩy bảo kiếm càng ra sức, muốn biểu diễn cho người ta xem.
– Kiếm ý thật mạnh, kiếm vũ phong huy! Không thể tưởng được sinh thời có thể nhìn thấy Đoạn Thiên tông chủ tự mình thi triển ra!
– Chiêu này đủ vượt cấp đánh bại đối thủ, Lý Vân Tiêu đã bị bóng kiếm bao lại, không lực hoàn thủ, chỉ sợ sẽ bại nhanh thôi.
– Thua dưới chiêu này cũng không tính mất mặt, dù sao tuổi hắn còn quá nhỏ.
Chung quanh có tiếng nghị luận vang lên, đều là sợ hãi thán phục, nhưng cũng có chút mỉa mai, nói:
– Hừ, không có thực lực lúc trước cũng đừng giả trang bức, ta còn tưởng rằng hắn có bao nhiêu năng lực, trước mặt tông chủ bảy đại tông phái không có lực hoàn thủ, động cũng không dám động.
Đám người Khúc Hồng Nhan nghe chung quanh nghị luận thì cươi yếu ớt.
Rốt cục, Lý Vân Tiêu thấy Trần Đoạn Thiên phát huy không sai biệt lắm, nhân tiện nói:
– Đoạn Thiên tông chủ, ta sắp ra tay.
Toàn thân Trần Đoạn Thiên run lên, cả kinh nói:
– Tốt, mong rằng…
Lý Vân Tiêu cười ngắt lời nói:
– Yên tâm đi.
Đột nhiên sắc mặt biến thành dữ tợn, toàn thân gân xanh bạo phát, vô số chiến vân hiện ra.
– Trần Đoạn Thiên, ngươi quả nhiên đủ mạnh! Vậy mà bức ta thi triển át chủ bài mạnh nhất, siêu cấp đại lôi đạn.
Hắn giả vờ tức giận, ngưng tụ lôi điện thành hình trứng quanh người, hiệu quả thị giác kinh người.
– Đó là cái gì? Lôi điện khủng bố như thế, trời ơi.
Người bên ngoài kết giới mở to mắt, nhìn lôi đình xuyên thấu qua kết giới, bọn họ cảm thấy lôi đình quá mạnh, sắc mặt đại biến, nói:
– Lôi đìn khủng bố như thế, sẽ không lật bàn đấy chứ?
Trần Đoạn Thiên cũng là ăn cả kinh, nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy lôi đình hình trứng hiệu quả thị giác kinh người, kì thực không có bao nhiêu uy lực, biết rõ Lý Vân Tiêu đang cố lộng huyền hư, cho hắn bậc thang, mang lòng cảm kích.
– Siêu cấp đại lôi đạn, bạo cho ta!
Ầm ầm!
Lôi quang lóe lên, thôn phệ hia người vào trong, tất cả mọi người là cảm thấy con mắt đau xót, cả kết giới bị hào quang lôi điện bao phủ.
– Lý Vân Tiêu, cám ơn ngươi.
– Ha ha, mọi người về sau chính là người một nhà, khách khí.
– Ha ha, cám ơn, về sau Đao Kiếm Tông sẽ nghe lệnh minh chủ.
Trần Đoạn Thiên cảm động đến rơi nước mắt, triệt để phục.
Sau khi ánh sáng sắp biến mất, hắn đánh một quyền vào ngực mình sau đó bay ra ngoài, trong miệng kêu lên:
– Lý Vân Tiêu… Ngươi… Ngươi… Quả nhiên lợi hại!
Liền chết ngất, sau đó rơi xuống đất.
Lập tức có thân ảnh nhảy vào trong kết giới, dùng một cổ lực lượng tiếp thân thể Trần Đoạn Thiên.
– Đoạn Thiên tông chủ quả nhiên phẩm đức cao thượng, biết rõ bêu xấu còn muốn đứng ra, không hổ là bảy đại tông chủ, mẫu mực thiên hạ.
Trần Đoạn Thiên mặt không biểu tình nói ra:
– Hiện tại mọi người ưa thích che giấu, vì Thiên Võ Minh tuyển ra một minh chủ chân chính, ta cũng chỉ tốt làm gương cho người khác.
Lý Vân Tiêu nói:
– Xem ra tinh thần hữu nghị của tông chủ đại nhân rất cao, thật cảm động. Ta nhất định phải thành toàn tâm ý tông chủ đại nhân, tận tâm tận lực đánh ra phong cách, đánh nước chảy hoa rơi, tuyệt không hạ thủ lưu tình.
Trần Đoạn Thiênhừ một tiếng, nói:
– Bắt đầu đi!
Hắn đánh vào hư không, ngàn vạn ánh sáng màu xanh hiện ra, hào quang ngưng kết thành một thanh kiếm mạnh mẽ.
Lý Vân Tiêu cho hắn cảm giác còn mạnh hơn lúc ở lang hoàn thiên rất nhiều, cho nên không dám khinh thường, bảo kiếm vừa xuất hiện đã đâm tới trước.
– Động thủ! Dĩ nhiên là Trần Đoạn Thiên tông chủ xuất thủ trước, không thể nào?
Người ngoài lúc nào ồn ào, không ngừng nghị luận nhao nhao.
Mọi người cho rằng, Lý Vân Tiêu tuy là Cổ Phi Dương chuyển thế, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, tu vị dù thế nào cũng không có khả năng so sánh với bảy đại tông chủ. Trận chiến này tuy có đáng xem, nhưng mà Trần Đoạn Thiên sẽ thắng
Đa số người vẫn có tâm tư này, cho nên trông thấy Trần Đoạn Thiên xuống tay trước, không khỏi khiếp sợ, nói:
– Như vậy Lý Vân Tiêu mạnh tới mức Trần Đoạn Thiên kiêng kỵ như vậy, nhịn không được phải ra tay trước sao?
Lý Vân Tiêu nâng tay phải lên, cả đầu cánh tay hóa thành màu vàng sau đó cong tay búng ra.
Kim quang lóe lên, “Loong coong” một tiếng thật lớn, chỉ quang gạt thanh kiếm màu xanh da trời kia ra một bên.
Sưu sưu!
Sắc mặt Trần Đoạn Thiên trầm xuống, kiếm thế quét ngang, như trường xà thổ tín, ở trên không trung hóa ra trăm đạo bóng dáng bao phủ Lý Vân Tiêu vào trong, làm cho người ta hoa mắt.
– Vô dụng!
Lý Vân Tiêu cười cười, thiên biến vạn hóa cũng không làm được gì, hai ngón khép lại hóa kiếm đâm tới, dùng kiếm thế đơn giản, lấy bất biến ứng vạn biến.
Đ-A-N-G…G!
Tất cả bóng kiếm biến mất, bảo kiếm Trần Đoạn Thiên hoành trước người, lại bị hai ngón tay ngăn cản, không thể nhúc nhích!
– Vì sao mạnh như thế?
Nội tâm Trần Đoạn Thiên vô cùng hoảng sợ, Lý Vân Tiêu vẫn tươi cười với tự tin không gì sánh nổi, giống như một tảng đá lớn áp lên ngực hắn.
– Chẳng lẽ…
Nội tâm Trần Đoạn Thiên sinh ra dự cảm không tốt, chỉ bằng lực ngón tay đã áp chế hắn, loại thực lực này không phải đồng cấp có thể làm được, chỉ có thể là Chưởng Thiên Cảnh!
Chi!
Hắn hít khí lạnh, chỉ cảm thấy tay chân rét run. Hắn rốt cục hiểu vì sao Thiên Tinh Tử không chịu xuất hiện, sợ rằng sớm nhìn ra thực lực của Lý Vân Tiêu hiện tại hơn phân nửa đã là Chưởng Thiên Cảnh.
Cảm giác vô lực sinh ra trong lòng, nhưng vạn chúng chú mục hắn không thể nhận thua, nếu không thanh danh quét rác.
Đối với chuyện tranh giành minh chủ đã nản lòng thoái chí, hiện tại chỉ cầu thua không quá mất mặt.
– Kiếm vũ phong huy!
Trần Đoạn Thiên cắn răng một cái, hắn rót toàn bộ lực lượng vào thân kiếm, âm thanh quanh quẩn bầu trời.
Lập tức bóng kiếm đầy trời giống như gió thu quét lá vàng, màn mưa bao phủ thiên địa.
Trong kiếm ý này ít đi khí chất khác nghiệt và lăng lệ, nhiều hơn lĩnh ngộ kiếm thế thuần túy.
Người bên ngoài kết giới kinh hô, đều mở to mắt nhìn, nhìn trăm ngàn bóng kiếm vờn quanh.
Hắc hắc.
Vạn Tinh Tử đột nhiên nhếch miệng cười cười, nói:
– Đáng thương Trần Đoạn Thiên nha, bị thanh danh mê mắt, lúc này nên nếm mùi đau khổ.
Tiền Sinh cũng thầm giật mình, tuy hắn đoán được Trần Đoạn Thiên hơn phân nửa không phải đối thủ Lý Vân Tiêu, nhưng cũng không nghĩ tới bị áp chế lợi hại như vậy, vừa vào đã thi triển tất cả vốn liếng và tuyệt kỹ mạnh nhất.
Đối mặt ngàn vạn bóng kiếm, Lý Vân Tiêu tĩnh như xử nữ, trên người sinh ra lôi quang như áo giáp vờn quanh thân thể, tùy ý kiếm quang vờn quanh cũng không xé rách được.
Sắc mặt Trần Đoạn Thiên càng ngày càng khó nhìn, Lý Vân Tiêu tất nhiên đã bước vào Chưởng Thiên Cảnh, hơn nữa tuyệt không phải cường giả Chưởng Thiên Cảnh bình thường.
Nhưng Lý Vân Tiêu vẫn không ra tay, lẳng lặng đứng trong bóng kiếm, mặc cho Trần Đoạn Thiên nhiều biểu diễn một hồi, để tránh hắn bại quá thảm mất mặt.
Dù sao Trần Đoạn Thiên là một trong bảy đại tông chủ, uy vọng cực cao. Hơn nữa hiện tại là minh hữu, làm người lưu một đường, tất cả mọi người dễ nhìn mặt nhau.
Trần Đoạn Thiên cũng hiểu suy nghĩ của Lý Vân Tiêu, trong mắt mang theo cảm kích, vung vẩy bảo kiếm càng ra sức, muốn biểu diễn cho người ta xem.
– Kiếm ý thật mạnh, kiếm vũ phong huy! Không thể tưởng được sinh thời có thể nhìn thấy Đoạn Thiên tông chủ tự mình thi triển ra!
– Chiêu này đủ vượt cấp đánh bại đối thủ, Lý Vân Tiêu đã bị bóng kiếm bao lại, không lực hoàn thủ, chỉ sợ sẽ bại nhanh thôi.
– Thua dưới chiêu này cũng không tính mất mặt, dù sao tuổi hắn còn quá nhỏ.
Chung quanh có tiếng nghị luận vang lên, đều là sợ hãi thán phục, nhưng cũng có chút mỉa mai, nói:
– Hừ, không có thực lực lúc trước cũng đừng giả trang bức, ta còn tưởng rằng hắn có bao nhiêu năng lực, trước mặt tông chủ bảy đại tông phái không có lực hoàn thủ, động cũng không dám động.
Đám người Khúc Hồng Nhan nghe chung quanh nghị luận thì cươi yếu ớt.
Rốt cục, Lý Vân Tiêu thấy Trần Đoạn Thiên phát huy không sai biệt lắm, nhân tiện nói:
– Đoạn Thiên tông chủ, ta sắp ra tay.
Toàn thân Trần Đoạn Thiên run lên, cả kinh nói:
– Tốt, mong rằng…
Lý Vân Tiêu cười ngắt lời nói:
– Yên tâm đi.
Đột nhiên sắc mặt biến thành dữ tợn, toàn thân gân xanh bạo phát, vô số chiến vân hiện ra.
– Trần Đoạn Thiên, ngươi quả nhiên đủ mạnh! Vậy mà bức ta thi triển át chủ bài mạnh nhất, siêu cấp đại lôi đạn.
Hắn giả vờ tức giận, ngưng tụ lôi điện thành hình trứng quanh người, hiệu quả thị giác kinh người.
– Đó là cái gì? Lôi điện khủng bố như thế, trời ơi.
Người bên ngoài kết giới mở to mắt, nhìn lôi đình xuyên thấu qua kết giới, bọn họ cảm thấy lôi đình quá mạnh, sắc mặt đại biến, nói:
– Lôi đìn khủng bố như thế, sẽ không lật bàn đấy chứ?
Trần Đoạn Thiên cũng là ăn cả kinh, nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy lôi đình hình trứng hiệu quả thị giác kinh người, kì thực không có bao nhiêu uy lực, biết rõ Lý Vân Tiêu đang cố lộng huyền hư, cho hắn bậc thang, mang lòng cảm kích.
– Siêu cấp đại lôi đạn, bạo cho ta!
Ầm ầm!
Lôi quang lóe lên, thôn phệ hia người vào trong, tất cả mọi người là cảm thấy con mắt đau xót, cả kết giới bị hào quang lôi điện bao phủ.
– Lý Vân Tiêu, cám ơn ngươi.
– Ha ha, mọi người về sau chính là người một nhà, khách khí.
– Ha ha, cám ơn, về sau Đao Kiếm Tông sẽ nghe lệnh minh chủ.
Trần Đoạn Thiên cảm động đến rơi nước mắt, triệt để phục.
Sau khi ánh sáng sắp biến mất, hắn đánh một quyền vào ngực mình sau đó bay ra ngoài, trong miệng kêu lên:
– Lý Vân Tiêu… Ngươi… Ngươi… Quả nhiên lợi hại!
Liền chết ngất, sau đó rơi xuống đất.
Lập tức có thân ảnh nhảy vào trong kết giới, dùng một cổ lực lượng tiếp thân thể Trần Đoạn Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.