Chương 1768: Trao đổi. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1767: Trao đổi. (2)
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
Ngươi cứ xem qua trước rồi nói sau.
Triệu Văn Chiến nhẹ gật đầu, liền đặt ngọc giản ở trên trán.
A? A, a!
Triệu Văn Chiến chỉ quét thần thức qua một lần liền phun ra ba chữ “a” liên tiếp, một cái khiếp sợ hơn một cái, tựa hồ khó mà tin được
Trong hai mắt Bắc Minh Kháng Thiên tuôn ra tinh mang, bắn ra ra lửa giận vô biên, hắn tựa hồ đã đoán được Lý Vân Tiêu lấy ra vật gì, sắc mặt âm trầm cơ hồ như muốn chảy ra nước
Tất cả mọi người trong tràng đều lộ ra vẻ tò mò, bọn hắn rất khó tưởng tượng đến cùng là vật gì có thể trân quý hơn cả huyền khí cửu giai, trân quý hơn cả khối Long Huyết Thạch lớn kia.
Tay Triệu Văn Chiến cầm lấy ngọc giản kia cơ hồ cũng trở nên run rẩy, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, hắn có chút run rẩy nói:
Cái này, cái này, vật này là thật sao?
Phản ứng của hắn hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lý Vân Tiêu, lạnh nhạt nói:
Dùng năng lực xem xét của Văn Chiến tiên sinh chẳng lẽ còn không phân biệt ra thật giả sao? Chỗ mấu chỗ trong đó ta đều đã hạ xuống cấm chế, nhưng cũng không ngại Văn Chiến tiên sinh phân biệt.
“Ọt ọt”
Toàn trường đều nghe được tiếng nuốt nước bọt của Triệu Văn Chiến, tất cả mọi người trong tràng đều hận không thể bay lên xem đến cùng đó là vật gì.
Cái gọi là lòng hiếu kỳ hại chết mèo, thần sắc Triệu Văn Chiến càng biến ảo bất định, bọn hắn lại càng thấy ngứa ngáy khó chịu, đều cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, nguyên một đám muốn biết rõ tình huống đến cùng thế nào.
Lý Vân Tiêu lấy ra đích thực là Bá Thiên Luyện Thể Quyết, dù sao bộ Luyện Thể quyết này là thứ không hoàn chỉnh, hơn nữa bản thân hắn đã đi lên con đường mở Thiên Môn, hoàn toàn không dùng được nữa. Hơn nữa Bắc Minh thế gia cũng cho, hắn không ngại cho thêm mấy người nữa, huống chi là dùng để đổi lấy trận khí tuyệt phẩm như Bạch Phạn, cái này rất đáng giá.
Hiện giờ gian nan nhất chính là Triệu Văn Chiến, hắn lấy ra Bạch Phạn quả thật đúng như Lý Vân Tiêu suy đoán, chỉ là triển lãm mà thôi, muốn lộ ra sự giàu có của đảo Hãm Không mà thôi, cũng không thật tình muốn đổi ra ngoài.
Nhưng hiện giờ. . .
Hắn lộ nụ cười khổ, cầm lấy miếng ngọc giản kia, nói:
Vân Tiêu công tử, việc này đã vượt qua phạm vi tacó thể quyết định rồi. Ta phải hỏi thăm ý kiến đại đạo chủ một chút.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Không sao.
Triệu Văn Chiến lúc này liền bắt đầu truyền âm với Quảng Nguyên, chỉ thấy môi hắn khẽ nhúc nhích, nhưng lại không biết đang nói gì. Vì phòng ngừa có người nghe lén nên hắn không chỉ truyền âm kèm cấm chế, hơn nữa còn sử dụng mật ngữ nữa.
Cái này càng khiến mọi người ngứa ngáy khó chịu, cơ hồ muốn móc tim ra để gãi ngứa.
Sau đó Triệu Văn Chiến lộ ra bộ dạng cẩn thận lắng nghe, thần sắc thay đổi mấy lần, cuối cùng mới khẽ gật đầu một cái.
Hắn phục hồi tinh thần lại, nói với Lý Vân Tiêu:
Đại đảo chủ nói có thể đổi.
“Rầm Ào Ào”
Bên dưới như bùng nổ, một khối Long Huyết Thạch lớn như thế cũng không thể đổi được, rốt cuộc là công pháp gì lại có thể đổi chứ.
Đặc biệt là tên Hải tộc béo tròn kia, hắn cả giận nói:
Văn Chiến tiên sinh, người làm thế cũng quá khiến người không phục đi, hắn đến cùng lấy ra vật gì, còn trân quý hơn cả Long Huyết Thạch của ta sao?
Đúng vậy, phải công bố là vật gì
Bên dưới cũng nhao nhao kêu ầm lên, đều lộ ra vẻ chờ mong cực độ.
Duy chỉ có Bắc Minh Lai Phong sắc mặt tái nhợt cực kỳ khó coi, trong con ngươi lóe ra chút sát cơ.
Triệu Văn Chiến cao giọng nói:
Huyễn Bảo đại hội chỉ trao đổi bảo vật, không có nghĩa vụ công khai vật đổi với mọi người, đều yên tĩnh đi.
Lời hắn vừa dứt, từ bốn phương tám hướng đã truyền đến khí tức rất mạnh, đúng là lực lượng thủ vệ của Huyễn Bảo đại hội, chuyên môn giữ trật tự nơi này.
Lúc này mới khiến mọi người đều câm miệng lại, nhưng vẫn lộ ra thần sắc cực kỳ không hài lòng.
Triệu Văn Chiến cũng lười để ý đến mọi người, nói với Lý Vân Tiêu:
Vân Tiêu công tử, cấm chế bên trong. . .
Lý Vân Tiêu cười nói:
Hiểu.
Hắn cũng truyền âm nhập mật, trực tiếp truyền cách giải cấm tới.
Triệu Văn Chiến vội vàng quét thần thức vào trong ngọc giản, dùng bí pháp cởi bỏ đám cấm chế kia, trên mặt không ngừng lộ ra hưng phấn và vẻ mừng như điên, thân thể cũng không nhịn được nữa trở nên kích động.
Ha ha, ha ha ha quả nhiên, quả nhiên không giả.
Sau khi tầng cấm chế cuối cùng bị cởi bỏ, Triệu Văn Chiến rốt cục cười ha hả, nói:
Khó trách thực lực Vân Tiêu công tử lại cường hoành như thế, thì ra là thân mang thần thông tuyệt thế.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, cũng không giải thích, hắn kiểm tra qua Bạch Phạn một lần, đích thật là thứ trong truyền thuyết kia, sau đó thoả mãn về tới chỗ ngồi của mình.
Thủy Tiên cũng bị khơi lên lòng hiểu kỳ, nhịn không được hỏi:
Công pháp ngươi cho hắn rốt cục là gì?
Lý Vân Tiêu cúi thấp người xuống, thấp giọng nói:
Một bộ Luyện Thể thuật mà thôi.
Thủy Tiên lộ ra thần sắc giật mình, nhẹ gật đầu, nhưng trên mặt lại nổi lên hai đạo đỏ ửng.
Vừa rồi Lý Vân Tiêu nói nhỏ bên tai nàng, hơi trong miệng phả vào mặt nàng, khiến trong lòng nàng dâng lên một hồi cảm giác khác thường chưa bao giờ có, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng dưới loại ngượng ngùng này, lại có thêm chú điềm mật, ngọt ngào vui vẻ, chính cô ta cũng không thể nói vì sao.
Thủy Tiên cúi đầu ngượng ngùng cười trộm, hai tay vo lấy góc áo, thần thái như tiểu nữ nhi vậy.
Đám người đứng ngoài xem không biết bí mật trong đó, nhưng Lý Vân Tiêu lại nói cho nàng khiến nàng có cảm giác như được chia sẻ bí mật, bí mật nhỏ chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
Thủy Tiên công chúa, có phải hội trường nóng quá không, sao mặt ngươi nóng đến đỏ rực thế?
Đôi má đỏ rực kia của Thủy Tiên thoáng cái tím lại như quả cà, trong hai tròng mắt phun ra sát cơ, bờ môi cơ hồ cắn chảy ra máu, cắn răng nói:
Giết ngươi!
Bắc Minh Lai Phong cũng một mực chú ý tốLý Vân Tiêu, hắn cũng không phải thiếu nam ngây thơ gìcả, vừa nhìn thấy bộ dạng kia của Thủy Tiên sao có thể không rõ chứ, gương mặt thoáng cái đã mất đi huyết sắc, oán độc nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
Tiếp theo, chính là bảo vật áp trục thứ hai lần đấu giá này!
Triệu Văn Chiến sau khi qua kích động, cảm xúc thật lâu không thể bình phục, mang theo vẻ vui sướng cực độ giới thiệu nói:
Chư vị mời xem.
Hắn một liền xốc lên vải đỏ trên khau mà Bạng nữ cầm trên tay, lần này lộ ra chính là một cái ốc tù và
Ốc tù và này dĩ nhiên là do cửu sắc tạo thành, trên đó không ngừng bay lên vầng sáng, rực rỡ tươi đẹp đến cực điểm. Hơn nữa còn lớn hơn ốc tù và bình thường một vòng.
Bạng nữ bưng cái khay kia nhìn qua cửu thải chi sắc kia, toàn bộ hai mắt dần trở nên tan rã.
Người Hải tộc ở bốn phía đều cẩn thận nhìn qua ốc tù và kia, tựa hồ không ai nhận ra nó là vật gì cả, có ít người lại cảm thấy có ấn tượng, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra nổi.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
Ngươi cứ xem qua trước rồi nói sau.
Triệu Văn Chiến nhẹ gật đầu, liền đặt ngọc giản ở trên trán.
A? A, a!
Triệu Văn Chiến chỉ quét thần thức qua một lần liền phun ra ba chữ “a” liên tiếp, một cái khiếp sợ hơn một cái, tựa hồ khó mà tin được
Trong hai mắt Bắc Minh Kháng Thiên tuôn ra tinh mang, bắn ra ra lửa giận vô biên, hắn tựa hồ đã đoán được Lý Vân Tiêu lấy ra vật gì, sắc mặt âm trầm cơ hồ như muốn chảy ra nước
Tất cả mọi người trong tràng đều lộ ra vẻ tò mò, bọn hắn rất khó tưởng tượng đến cùng là vật gì có thể trân quý hơn cả huyền khí cửu giai, trân quý hơn cả khối Long Huyết Thạch lớn kia.
Tay Triệu Văn Chiến cầm lấy ngọc giản kia cơ hồ cũng trở nên run rẩy, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, hắn có chút run rẩy nói:
Cái này, cái này, vật này là thật sao?
Phản ứng của hắn hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lý Vân Tiêu, lạnh nhạt nói:
Dùng năng lực xem xét của Văn Chiến tiên sinh chẳng lẽ còn không phân biệt ra thật giả sao? Chỗ mấu chỗ trong đó ta đều đã hạ xuống cấm chế, nhưng cũng không ngại Văn Chiến tiên sinh phân biệt.
“Ọt ọt”
Toàn trường đều nghe được tiếng nuốt nước bọt của Triệu Văn Chiến, tất cả mọi người trong tràng đều hận không thể bay lên xem đến cùng đó là vật gì.
Cái gọi là lòng hiếu kỳ hại chết mèo, thần sắc Triệu Văn Chiến càng biến ảo bất định, bọn hắn lại càng thấy ngứa ngáy khó chịu, đều cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, nguyên một đám muốn biết rõ tình huống đến cùng thế nào.
Lý Vân Tiêu lấy ra đích thực là Bá Thiên Luyện Thể Quyết, dù sao bộ Luyện Thể quyết này là thứ không hoàn chỉnh, hơn nữa bản thân hắn đã đi lên con đường mở Thiên Môn, hoàn toàn không dùng được nữa. Hơn nữa Bắc Minh thế gia cũng cho, hắn không ngại cho thêm mấy người nữa, huống chi là dùng để đổi lấy trận khí tuyệt phẩm như Bạch Phạn, cái này rất đáng giá.
Hiện giờ gian nan nhất chính là Triệu Văn Chiến, hắn lấy ra Bạch Phạn quả thật đúng như Lý Vân Tiêu suy đoán, chỉ là triển lãm mà thôi, muốn lộ ra sự giàu có của đảo Hãm Không mà thôi, cũng không thật tình muốn đổi ra ngoài.
Nhưng hiện giờ. . .
Hắn lộ nụ cười khổ, cầm lấy miếng ngọc giản kia, nói:
Vân Tiêu công tử, việc này đã vượt qua phạm vi tacó thể quyết định rồi. Ta phải hỏi thăm ý kiến đại đạo chủ một chút.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Không sao.
Triệu Văn Chiến lúc này liền bắt đầu truyền âm với Quảng Nguyên, chỉ thấy môi hắn khẽ nhúc nhích, nhưng lại không biết đang nói gì. Vì phòng ngừa có người nghe lén nên hắn không chỉ truyền âm kèm cấm chế, hơn nữa còn sử dụng mật ngữ nữa.
Cái này càng khiến mọi người ngứa ngáy khó chịu, cơ hồ muốn móc tim ra để gãi ngứa.
Sau đó Triệu Văn Chiến lộ ra bộ dạng cẩn thận lắng nghe, thần sắc thay đổi mấy lần, cuối cùng mới khẽ gật đầu một cái.
Hắn phục hồi tinh thần lại, nói với Lý Vân Tiêu:
Đại đảo chủ nói có thể đổi.
“Rầm Ào Ào”
Bên dưới như bùng nổ, một khối Long Huyết Thạch lớn như thế cũng không thể đổi được, rốt cuộc là công pháp gì lại có thể đổi chứ.
Đặc biệt là tên Hải tộc béo tròn kia, hắn cả giận nói:
Văn Chiến tiên sinh, người làm thế cũng quá khiến người không phục đi, hắn đến cùng lấy ra vật gì, còn trân quý hơn cả Long Huyết Thạch của ta sao?
Đúng vậy, phải công bố là vật gì
Bên dưới cũng nhao nhao kêu ầm lên, đều lộ ra vẻ chờ mong cực độ.
Duy chỉ có Bắc Minh Lai Phong sắc mặt tái nhợt cực kỳ khó coi, trong con ngươi lóe ra chút sát cơ.
Triệu Văn Chiến cao giọng nói:
Huyễn Bảo đại hội chỉ trao đổi bảo vật, không có nghĩa vụ công khai vật đổi với mọi người, đều yên tĩnh đi.
Lời hắn vừa dứt, từ bốn phương tám hướng đã truyền đến khí tức rất mạnh, đúng là lực lượng thủ vệ của Huyễn Bảo đại hội, chuyên môn giữ trật tự nơi này.
Lúc này mới khiến mọi người đều câm miệng lại, nhưng vẫn lộ ra thần sắc cực kỳ không hài lòng.
Triệu Văn Chiến cũng lười để ý đến mọi người, nói với Lý Vân Tiêu:
Vân Tiêu công tử, cấm chế bên trong. . .
Lý Vân Tiêu cười nói:
Hiểu.
Hắn cũng truyền âm nhập mật, trực tiếp truyền cách giải cấm tới.
Triệu Văn Chiến vội vàng quét thần thức vào trong ngọc giản, dùng bí pháp cởi bỏ đám cấm chế kia, trên mặt không ngừng lộ ra hưng phấn và vẻ mừng như điên, thân thể cũng không nhịn được nữa trở nên kích động.
Ha ha, ha ha ha quả nhiên, quả nhiên không giả.
Sau khi tầng cấm chế cuối cùng bị cởi bỏ, Triệu Văn Chiến rốt cục cười ha hả, nói:
Khó trách thực lực Vân Tiêu công tử lại cường hoành như thế, thì ra là thân mang thần thông tuyệt thế.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, cũng không giải thích, hắn kiểm tra qua Bạch Phạn một lần, đích thật là thứ trong truyền thuyết kia, sau đó thoả mãn về tới chỗ ngồi của mình.
Thủy Tiên cũng bị khơi lên lòng hiểu kỳ, nhịn không được hỏi:
Công pháp ngươi cho hắn rốt cục là gì?
Lý Vân Tiêu cúi thấp người xuống, thấp giọng nói:
Một bộ Luyện Thể thuật mà thôi.
Thủy Tiên lộ ra thần sắc giật mình, nhẹ gật đầu, nhưng trên mặt lại nổi lên hai đạo đỏ ửng.
Vừa rồi Lý Vân Tiêu nói nhỏ bên tai nàng, hơi trong miệng phả vào mặt nàng, khiến trong lòng nàng dâng lên một hồi cảm giác khác thường chưa bao giờ có, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng dưới loại ngượng ngùng này, lại có thêm chú điềm mật, ngọt ngào vui vẻ, chính cô ta cũng không thể nói vì sao.
Thủy Tiên cúi đầu ngượng ngùng cười trộm, hai tay vo lấy góc áo, thần thái như tiểu nữ nhi vậy.
Đám người đứng ngoài xem không biết bí mật trong đó, nhưng Lý Vân Tiêu lại nói cho nàng khiến nàng có cảm giác như được chia sẻ bí mật, bí mật nhỏ chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
Thủy Tiên công chúa, có phải hội trường nóng quá không, sao mặt ngươi nóng đến đỏ rực thế?
Đôi má đỏ rực kia của Thủy Tiên thoáng cái tím lại như quả cà, trong hai tròng mắt phun ra sát cơ, bờ môi cơ hồ cắn chảy ra máu, cắn răng nói:
Giết ngươi!
Bắc Minh Lai Phong cũng một mực chú ý tốLý Vân Tiêu, hắn cũng không phải thiếu nam ngây thơ gìcả, vừa nhìn thấy bộ dạng kia của Thủy Tiên sao có thể không rõ chứ, gương mặt thoáng cái đã mất đi huyết sắc, oán độc nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
Tiếp theo, chính là bảo vật áp trục thứ hai lần đấu giá này!
Triệu Văn Chiến sau khi qua kích động, cảm xúc thật lâu không thể bình phục, mang theo vẻ vui sướng cực độ giới thiệu nói:
Chư vị mời xem.
Hắn một liền xốc lên vải đỏ trên khau mà Bạng nữ cầm trên tay, lần này lộ ra chính là một cái ốc tù và
Ốc tù và này dĩ nhiên là do cửu sắc tạo thành, trên đó không ngừng bay lên vầng sáng, rực rỡ tươi đẹp đến cực điểm. Hơn nữa còn lớn hơn ốc tù và bình thường một vòng.
Bạng nữ bưng cái khay kia nhìn qua cửu thải chi sắc kia, toàn bộ hai mắt dần trở nên tan rã.
Người Hải tộc ở bốn phía đều cẩn thận nhìn qua ốc tù và kia, tựa hồ không ai nhận ra nó là vật gì cả, có ít người lại cảm thấy có ấn tượng, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.