Chương 202: Trứng yêu thú
Thái Nhất Sinh Thủy
04/07/2017
– A?
Ngô Tử Thực nhất thời hoá đá tại chỗ, này, đây cũng quá hoang đường đi? Lẽ nào Vũ Thành Vương này một điểm quan trường chi đạo cũng không hiểu? Như thế chẳng phải là đem cả triều văn võ đắc tội sạch sao? Sợ là người thành chủ này cũng làm không lâu a.
– Ha ha!
Lý Trường Phong cười to lên, nhìn Huyền Lôi Kinh Vân Hống cười nói:
– Để súc sinh này theo ta đi một chuyến, bảo đảm viên mãn hoàn thành nhiệm vụ!
– Ừm!
Lý Vân Tiêu hừ nói:
– Nhớ rõ, lợi tức cũng phải thu về, theo lợi tức phổ thông gấp ba tính toán. Ngươi nói cho những người này, nếu không thành thật phun ra, vậy chờ ta tự mình tới cửa đòi nợ đi! Tận lực lấy nguyên thạch làm chủ, còn kim tệ, không thể ăn không thể tu luyện, có nhiều cũng vô dụng.
– Được, ta đi ngay!
Lý Trường Phong trực tiếp ngồi lên trên người Huyền Lôi Kinh Vân Hống, cười to nói:
– Đi thôi!
Huyền Lôi Kinh Vân Hống mặt đầy khó chịu cùng không tình nguyện, nhưng có mệnh lệnh của Lý Vân Tiêu, nó cũng chỉ có thể rủ đầu phục tùng, trực tiếp hóa thành một tia chớp trong nháy mắt hướng về thủ đô chạy đi.
Ngô Tử Thực bị khí thế cùng tốc độ của yêu thú này dọa sợ hết hồn, cả người mồ hôi lạnh tràn trề. Nhưng nghĩ đến hậu quả lần đi này của Lý Trường Phong, nhất thời nội tâm cười khổ không thôi, xem ra người thành chủ này lại lập tức phải thay đổi người mới rồi.
– Hiện tại ta phong ngươi làm Phó thành chủ, sau đó tất cả mọi chuyện trong thành ngươi làm chủ, ngoại trừ chuyện tiền bạc, cái khác không cần theo ta báo cáo. Thời điểm ta muốn làm chủ tự nhiên sẽ tìm đến ngươi.
Lý Vân Tiêu bỏ lại câu nói này xong liền rời đi, lưu lại Ngô Tử Thực hoàn toàn hoá đá đứng ngốc ở đó, đầy mặt mờ mịt cùng không biết làm thế nào.
Tùy ý một hồi như thế, mình liền thành Phó thành chủ?
Phải biết Viêm Vũ Thành chính là thành thị trù phú nhất Thiên Thủy quốc, mỗi một tiểu Quan viên nhận chức, đều tác động đến thần kinh của quan to trong triều. Phó chức thành chủ càng là không ít quan chức tranh cướp nhiều năm, trong triều vẫn chưa tới quyết định. Vũ Thành Vương dĩ nhiên liền phong cho mình như thế?
Đầu óc của Ngô Tử Thực bắt đầu có chút hoảng hốt, có cảm giác mộng ảo không chân thực. Hắn lảo đảo trở lại nằm trên giường ngủ, thầm nghĩ mình nhất định là chưa tỉnh ngủ, chờ tỉnh ngủ hết thảy đều sẽ bình thường.
Lý Vân Tiêu không lo hắn nghĩ gì, ném mọi người liền hướng về nơi đấu giá, bên người chỉ dẫn theo tỷ đệ Mộng Vũ cùng Cổ Vinh. Một là đồ đệ, một là người hầu, dễ sử dụng a, còn một là hồng nhan, nhìn đẹp mắt. Cái khác hoặc là lão sư, hoặc là lão gia tử, hắn không có hứng thú cùng những người này đi dạo phố.
Giờ khắc này nhìn tiêu chí của Vạn Bảo lâu treo lên thật cao, xác thực là Vạn Bảo lâu kiếp trước biết đến kia. Xem ra cái tổ chức này thế lực thẩm thấu rộng rãi, vượt xa mình dự liệu.
Vạn Bảo lâu tương truyền là tổ chức giàu có nhất Thiên Vũ đại lục, của cải thậm chí không kém Thuật Luyện Sư Công Hội. Hơn nữa trong Vạn Bảo lâu liền mời chào lượng lớn Thuật Luyện Sư phục vụ, các loại võ giả càng là nhiều vô số kể. Vì lẽ đó tuy rằng gia đại nghiệp đại, nhưng không có người dám nhòm ngó.
– Sư phụ, mau vào đi thôi, sững sờ ở đây làm gì!
Mộng Bạch đột nhiên giục lên, thiếu niên thích nhất là náo nhiệt, hơn nữa hắn ở nơi nghèo khó sinh ra, rất ít tiếp xúc xã hội, đã không kịp đợi.
Mộng Vũ cũng cực kỳ hưng phấn, cố ý thay đổi một thân trang phục mới, nhìn rất xinh đẹp, chọc người nhãn cầu. Từ khi cùng với Lý Vân Tiêu, Tần Nguyệt hướng về hai tỷ đệ bắt chuyện tỉ mỉ chu đáo, hơn nữa vì làm vui lòng, các loại trang phục, châu báu cùng son phấn mới nhất đưa tới cuồn cuộn không ngừng, so với phi tần trong hoàng cung còn muốn ưu tiên.
Hai tỷ đệ ban đầu còn có chút không thích ứng, sau đó liền thoải mái tiếp nhận. Đồng thời cũng rõ ràng đây là địa vị cùng phân lượng của Lý Vân Tiêu mang đến phúc lợi cho bọn họ, càng thêm coi trọng thực lực bản thân, bây giờ hai tỷ đệ đã là ngũ tinh Võ sĩ, Mộng Bạch càng là đạt đến đỉnh cao.
May là Lý Vân Tiêu ánh sáng quá thịnh, vì lẽ đó không người chú ý hai tỷ đệ bọn họ, bằng không cũng sẽ ngạc nhiên không thôi.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, lúc này mới mang theo chúng nhân đi vào, thương hội chiếm cứ mấy con đường chính trọng yếu trong Viêm Vũ Thành, đã sớm là người ta tấp nập, người đến từ Hỏa Ô Đế Quốc cùng vương quốc phụ thuộc khác, tất cả đều tụ tập ở đây, các loại âm thanh cò kè mặc cả không dứt bên tai.
Tỷ muội Mộng Vũ xem mà hoa mắt, bọn họ khi nào gặp nhiều đồ vật như vậy. Tuy rằng Cổ Vinh cũng từng tham gia mấy lần Vạn Bảo Thương Hội, nhưng hứng thú rất lớn, không ngừng đánh giá bốn phía.
Chung quanh tiếng người huyên náo, không ít hàng thương đều là lâm thời bày bán, còn có càng nhiều là không có chỗ, trực tiếp ở trên đất trải một tấm da thú, chỉ đơn giản như vậy mở bán.
– Sư phụ, sư phụ, nơi này thật là nhiều người, chúng ta vào xem xem!
Mộng Bạch nhảy lên chỉ vào một cửa hàng, bên ngoài vây quanh vài vòng người, cũng không biết bán vật gì dẫn tới nhiều người vây xem như vậy. Hắn vóc người nhỏ, lập tức liền chen vào, xem không thấy bóng người.
Trong cửa hàng là một ông lão râu dê thấp bé, đang cười híp mắt cùng mọi người giảng giải. Trên bàn bày ra một bồn chứa thủy tinh, bên trong dựng một quả trứng lớn, ở dưới bồn chứa thủy tinh chiếu rọi, phát sinh hào quang năm màu, rất đẹp đẽ.
– Trứng yêu thú?
Cổ Vinh giật mình nói:
– Vật này là thứ hiếm có, coi như nắm đi tham gia đấu giá cũng không quá đáng, không nghĩ tới tùy ý bán như vậy.
Mộng Vũ si mê nhìn, một bộ khát vọng.
– Màu trứng thật là đẹp a, không biết bên trong là yêu thú nào.
Lý Vân Tiêu không nhịn được cười nói:
– Chỉ là trứng yêu thú phổ thông màu trắng, nhìn qua màu sắc rực rỡ, hoàn toàn là tác dụng của bồn chứa thủy tinh. Ngươi xem bên cạnh nói rõ, là cấp hai Liệt Phong Độc Dứu. Ồ, Độc Dứu?
Lý Vân Tiêu hơi sững sờ, lẩm bẩm lên.
– Cái trứng cấp hai này tuy rằng hơi yếu ớt, nhưng dù sao cũng là trứng Độc Dứu, đem luộc cho Mộng Bạch ăn, hẳn là có bổ ích lớn.
Cổ Vinh cười khổ.
– Vân thiếu, ngươi sẽ không thật sự muốn mua lại luộc ăn chứ?
Muốn ăn trứng yêu thú giá trị liên thành, phỏng chừng cũng chỉ có Vân thiếu làm được a.
– Ân.
Lý Vân Tiêu hơi gật đầu một cái, Cổ Vinh lập tức giúp hắn chen ra một con đường, đi vào.
Chỉ thấy bên cạnh trứng Độc Dứu dựng một khối ngọc bài, mặt trên viết: Trứng Liệt Phong Độc Dứu cấp hai, chu kỳ trưởng thành năm năm, sau khi trưởng thành, sức chiến đấu chân thực của Liệt Phong Độc Dứu có thể so với Đại vũ sư, là bầu bạn tốt nhất cho lữ hành, giết người cướp của!
– Ông chủ, chúng ta biết trứng yêu thú này quý giá, không cần nói nhiều. Nhưng 1 vạn trung phẩm nguyên thạch, không khỏi quá dọa người đi. Tiện nghi chút chứ?
Một tên võ giả vẻ mặt cay đắng, nhưng trong mắt cuồng nhiệt không giảm chút nào.
– Bớt?
Ngô Tử Thực nhất thời hoá đá tại chỗ, này, đây cũng quá hoang đường đi? Lẽ nào Vũ Thành Vương này một điểm quan trường chi đạo cũng không hiểu? Như thế chẳng phải là đem cả triều văn võ đắc tội sạch sao? Sợ là người thành chủ này cũng làm không lâu a.
– Ha ha!
Lý Trường Phong cười to lên, nhìn Huyền Lôi Kinh Vân Hống cười nói:
– Để súc sinh này theo ta đi một chuyến, bảo đảm viên mãn hoàn thành nhiệm vụ!
– Ừm!
Lý Vân Tiêu hừ nói:
– Nhớ rõ, lợi tức cũng phải thu về, theo lợi tức phổ thông gấp ba tính toán. Ngươi nói cho những người này, nếu không thành thật phun ra, vậy chờ ta tự mình tới cửa đòi nợ đi! Tận lực lấy nguyên thạch làm chủ, còn kim tệ, không thể ăn không thể tu luyện, có nhiều cũng vô dụng.
– Được, ta đi ngay!
Lý Trường Phong trực tiếp ngồi lên trên người Huyền Lôi Kinh Vân Hống, cười to nói:
– Đi thôi!
Huyền Lôi Kinh Vân Hống mặt đầy khó chịu cùng không tình nguyện, nhưng có mệnh lệnh của Lý Vân Tiêu, nó cũng chỉ có thể rủ đầu phục tùng, trực tiếp hóa thành một tia chớp trong nháy mắt hướng về thủ đô chạy đi.
Ngô Tử Thực bị khí thế cùng tốc độ của yêu thú này dọa sợ hết hồn, cả người mồ hôi lạnh tràn trề. Nhưng nghĩ đến hậu quả lần đi này của Lý Trường Phong, nhất thời nội tâm cười khổ không thôi, xem ra người thành chủ này lại lập tức phải thay đổi người mới rồi.
– Hiện tại ta phong ngươi làm Phó thành chủ, sau đó tất cả mọi chuyện trong thành ngươi làm chủ, ngoại trừ chuyện tiền bạc, cái khác không cần theo ta báo cáo. Thời điểm ta muốn làm chủ tự nhiên sẽ tìm đến ngươi.
Lý Vân Tiêu bỏ lại câu nói này xong liền rời đi, lưu lại Ngô Tử Thực hoàn toàn hoá đá đứng ngốc ở đó, đầy mặt mờ mịt cùng không biết làm thế nào.
Tùy ý một hồi như thế, mình liền thành Phó thành chủ?
Phải biết Viêm Vũ Thành chính là thành thị trù phú nhất Thiên Thủy quốc, mỗi một tiểu Quan viên nhận chức, đều tác động đến thần kinh của quan to trong triều. Phó chức thành chủ càng là không ít quan chức tranh cướp nhiều năm, trong triều vẫn chưa tới quyết định. Vũ Thành Vương dĩ nhiên liền phong cho mình như thế?
Đầu óc của Ngô Tử Thực bắt đầu có chút hoảng hốt, có cảm giác mộng ảo không chân thực. Hắn lảo đảo trở lại nằm trên giường ngủ, thầm nghĩ mình nhất định là chưa tỉnh ngủ, chờ tỉnh ngủ hết thảy đều sẽ bình thường.
Lý Vân Tiêu không lo hắn nghĩ gì, ném mọi người liền hướng về nơi đấu giá, bên người chỉ dẫn theo tỷ đệ Mộng Vũ cùng Cổ Vinh. Một là đồ đệ, một là người hầu, dễ sử dụng a, còn một là hồng nhan, nhìn đẹp mắt. Cái khác hoặc là lão sư, hoặc là lão gia tử, hắn không có hứng thú cùng những người này đi dạo phố.
Giờ khắc này nhìn tiêu chí của Vạn Bảo lâu treo lên thật cao, xác thực là Vạn Bảo lâu kiếp trước biết đến kia. Xem ra cái tổ chức này thế lực thẩm thấu rộng rãi, vượt xa mình dự liệu.
Vạn Bảo lâu tương truyền là tổ chức giàu có nhất Thiên Vũ đại lục, của cải thậm chí không kém Thuật Luyện Sư Công Hội. Hơn nữa trong Vạn Bảo lâu liền mời chào lượng lớn Thuật Luyện Sư phục vụ, các loại võ giả càng là nhiều vô số kể. Vì lẽ đó tuy rằng gia đại nghiệp đại, nhưng không có người dám nhòm ngó.
– Sư phụ, mau vào đi thôi, sững sờ ở đây làm gì!
Mộng Bạch đột nhiên giục lên, thiếu niên thích nhất là náo nhiệt, hơn nữa hắn ở nơi nghèo khó sinh ra, rất ít tiếp xúc xã hội, đã không kịp đợi.
Mộng Vũ cũng cực kỳ hưng phấn, cố ý thay đổi một thân trang phục mới, nhìn rất xinh đẹp, chọc người nhãn cầu. Từ khi cùng với Lý Vân Tiêu, Tần Nguyệt hướng về hai tỷ đệ bắt chuyện tỉ mỉ chu đáo, hơn nữa vì làm vui lòng, các loại trang phục, châu báu cùng son phấn mới nhất đưa tới cuồn cuộn không ngừng, so với phi tần trong hoàng cung còn muốn ưu tiên.
Hai tỷ đệ ban đầu còn có chút không thích ứng, sau đó liền thoải mái tiếp nhận. Đồng thời cũng rõ ràng đây là địa vị cùng phân lượng của Lý Vân Tiêu mang đến phúc lợi cho bọn họ, càng thêm coi trọng thực lực bản thân, bây giờ hai tỷ đệ đã là ngũ tinh Võ sĩ, Mộng Bạch càng là đạt đến đỉnh cao.
May là Lý Vân Tiêu ánh sáng quá thịnh, vì lẽ đó không người chú ý hai tỷ đệ bọn họ, bằng không cũng sẽ ngạc nhiên không thôi.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, lúc này mới mang theo chúng nhân đi vào, thương hội chiếm cứ mấy con đường chính trọng yếu trong Viêm Vũ Thành, đã sớm là người ta tấp nập, người đến từ Hỏa Ô Đế Quốc cùng vương quốc phụ thuộc khác, tất cả đều tụ tập ở đây, các loại âm thanh cò kè mặc cả không dứt bên tai.
Tỷ muội Mộng Vũ xem mà hoa mắt, bọn họ khi nào gặp nhiều đồ vật như vậy. Tuy rằng Cổ Vinh cũng từng tham gia mấy lần Vạn Bảo Thương Hội, nhưng hứng thú rất lớn, không ngừng đánh giá bốn phía.
Chung quanh tiếng người huyên náo, không ít hàng thương đều là lâm thời bày bán, còn có càng nhiều là không có chỗ, trực tiếp ở trên đất trải một tấm da thú, chỉ đơn giản như vậy mở bán.
– Sư phụ, sư phụ, nơi này thật là nhiều người, chúng ta vào xem xem!
Mộng Bạch nhảy lên chỉ vào một cửa hàng, bên ngoài vây quanh vài vòng người, cũng không biết bán vật gì dẫn tới nhiều người vây xem như vậy. Hắn vóc người nhỏ, lập tức liền chen vào, xem không thấy bóng người.
Trong cửa hàng là một ông lão râu dê thấp bé, đang cười híp mắt cùng mọi người giảng giải. Trên bàn bày ra một bồn chứa thủy tinh, bên trong dựng một quả trứng lớn, ở dưới bồn chứa thủy tinh chiếu rọi, phát sinh hào quang năm màu, rất đẹp đẽ.
– Trứng yêu thú?
Cổ Vinh giật mình nói:
– Vật này là thứ hiếm có, coi như nắm đi tham gia đấu giá cũng không quá đáng, không nghĩ tới tùy ý bán như vậy.
Mộng Vũ si mê nhìn, một bộ khát vọng.
– Màu trứng thật là đẹp a, không biết bên trong là yêu thú nào.
Lý Vân Tiêu không nhịn được cười nói:
– Chỉ là trứng yêu thú phổ thông màu trắng, nhìn qua màu sắc rực rỡ, hoàn toàn là tác dụng của bồn chứa thủy tinh. Ngươi xem bên cạnh nói rõ, là cấp hai Liệt Phong Độc Dứu. Ồ, Độc Dứu?
Lý Vân Tiêu hơi sững sờ, lẩm bẩm lên.
– Cái trứng cấp hai này tuy rằng hơi yếu ớt, nhưng dù sao cũng là trứng Độc Dứu, đem luộc cho Mộng Bạch ăn, hẳn là có bổ ích lớn.
Cổ Vinh cười khổ.
– Vân thiếu, ngươi sẽ không thật sự muốn mua lại luộc ăn chứ?
Muốn ăn trứng yêu thú giá trị liên thành, phỏng chừng cũng chỉ có Vân thiếu làm được a.
– Ân.
Lý Vân Tiêu hơi gật đầu một cái, Cổ Vinh lập tức giúp hắn chen ra một con đường, đi vào.
Chỉ thấy bên cạnh trứng Độc Dứu dựng một khối ngọc bài, mặt trên viết: Trứng Liệt Phong Độc Dứu cấp hai, chu kỳ trưởng thành năm năm, sau khi trưởng thành, sức chiến đấu chân thực của Liệt Phong Độc Dứu có thể so với Đại vũ sư, là bầu bạn tốt nhất cho lữ hành, giết người cướp của!
– Ông chủ, chúng ta biết trứng yêu thú này quý giá, không cần nói nhiều. Nhưng 1 vạn trung phẩm nguyên thạch, không khỏi quá dọa người đi. Tiện nghi chút chứ?
Một tên võ giả vẻ mặt cay đắng, nhưng trong mắt cuồng nhiệt không giảm chút nào.
– Bớt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.