Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1743: Tứ đảo chủ. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1742: Tứ đảo chủ. (2)

Hai đạo nhân ảnh xuất hiện ở trước mặt Lý Vân Tiêu, người kinh ngạc kia đúng là Triệu Văn Chiến, mà người khác lại ôm hai tay trước ngực, toàn thân màu bạc, đầu có hai sừng, trên mặt một mảnh lạnh như băng.

Người nọ cau mày nói:

Văn Chiến, người biết người này sao?

Vẻ kinh hãi trong mắt Triệu Văn Chiến càng ngày càng đậm, thân thể thậm chí có chút ít run rẩy.

Hắn phát hiện mình càng ngày càng nhìn không thấu Lý Vân Tiêu rồi, cũng càng ngày càng phát hiện sự khủng bố của gã thiếu niên này, Thuật Đạo cửu giai, tu vị Cửu Thiên cảnh Võ Đế, thân mang huyền khí siêu phẩm, giờ phút này lại còn mở ra Thần Thể Bát môn, hắn còn không đến hai mươi tuổi. . .

Trời ạ ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?

Triệu Văn Chiến dốc sức liều mạng lắc đầu, vô luận như thế nào cũng không dám hợp những thành tựu này lại một chỗ, đây là tồn tại đáng sợ đến bực nào a!

Văn Chiến, ngươi làm sao vậy?

Tên cường giả Hải tộc kia tựa hồ phát hiện Triệu Văn Chiến không đúng, cau mày hỏi thăm.

Sắc mặt Triệu Văn Chiến trắng bệch, thoáng ổn định tâm thần, mới nói:

Ta không sao. Người này ta nhận ra, không cần động thủ đâu, ta nói chuyện với hắn.

Tên Hải tộc kia lúc này mới nhẹ gật đầu, nói:

Có thể không dùng vũ lực là tốt nhất, dù sao đảo Hãm Không chúng ta cũng là nơi hiếu khách.

Triệu Văn Chiến lúc này mới quay qua phía Lý Vân Tiêu, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp cực độ, mở miệng nói:

Không thể tưởng được mở ra Thần Thể Bát môn lại là Vân Tiêu công tử, quả nhiên khiến trong lòng Văn Chiến nhấc lên sóng lớn. Ta không khỏi nhớ tới một câu, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một đời người mới thay người cũ a.

Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:

Văn Chiến tiên sinh sao lại trở nên đa sầu đa cảm thế? Nếu vừa rồi bản thiếu gia không chạy nhanh, sợ rằng đã chết trong tay tên hải thú này rồi, ta còn chưa có cảm khái đấy.

Tên Hải tộc kia nghe hắn gọi mình là Hải thú, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hung quang.

Triệu Văn Chiến vội vàng ngăn tên Hải tộc kia lại, sợ hai người xảy ra xung đột, vội vàng giải thích nói:

Vị này chính vị đảo chủ thứ tư của đảo Hãm Không ta, Cửu Thiên đại nhân.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh, lạnh lùng nói:

Ah? Quy củ đảo Hãm Không ta xem như lĩnh giáo, quy định mọi người không thể tùy ý ra tay giết người, mà thân là đảo chủ lại có thể tùy ý động thủ giết người. Hắc hắc, quả nhiên là quy củ thật cường đại ah.

Triệu Văn Chiến trên mặt túng quẫn, vội hỏi:



Việc này có chút hiểu lầm. Hai người chúng ta là phụng mệnh đại đảo chủ đến, tìm kiếm người mở ra Thần Thể Bát môn. Không thể tưởng được lại là Vân Tiêu công tử ngươi. Mà vừa rồi gian mật thất kia có cấm thế, nếu không có Cửu Thiên đại nhân ra tay thì khó mà gọi Vân Tiêu công tử ra được.

Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói:

Nếu vừa rồi ta không chạy thoát, vậy chẳng phải phải chết vô ích sao?

Cửu Thiên hừ một tiếng, khinh miệt nói:

Nếu ngay cả một kích của ta cũng không tiếp được, cái gọi là Thần Thể Bát môn cũng chẳng là gì, chết cũng là chó chết.

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên hàn mang, sắc mặt càng thêm lạnh như băng, giận quá thành cười nói:

Tốt, chỉ bằng lời này của ngươi, hôm nay ta không đánh cho người thành chó chết thì ba chữ Lý Vân Tiêu sẽ ghi ngược ngay.

Cuồng vọng.

Sắc mặt Cửu Thiên trầm xuống, một cổ bá lực vọt lên, chỉ riêng khí thế đã đẩy ra Triệu Văn Chiến bên người. Trên người hắn không ngừng tuôn ra khí tức thô bạo, hiển nhiên cũng đã bị lời Lý Vân Tiêu nói kích thích.

Hắn thân là tứ đảo chủ đảo Hãm Không, không ngờ lại có người nói muốn đánh hắn thành chó chết, lửa giận trong lòng có thể nghĩ.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, khẽ nói:

Dám dùng Cửu Thiên làm tên, cũng đủ để thấy ngươi không biết trời cao đất rộng cỡ nào rồi!

Triệu Văn Chiến lộ vẻ lo lắng, nhưng tính tình Cửu Thiên từ trước đến giờ luôn táo bạo, một khi phát tác không ai có thể ngăn được, hắn có chút hối hận vì đã dẫn tên này đi cùng rồi.

Hừ, tiểu nhi vô tri, tên bổn tọa há ngươi có thể hiểu rõ.

Trên mặt Cửu Thiên lộ ra thần sắc mỉa mai và tàn nhẫn, thân ảnh khẽ động liền vọt tơi trước mặt Lý Vân Tiêu, một quyền đánh tới mặt hắn, nhe răng cười nói:

Ta ngược lại muốn xem, Nhân loại mở ra Thần Thể Bát môn sẽ mạnh bao nhiêu, có thể hơn được thân thể cường đại của Hải tộc ta sao?

“Phanh”

Trong tay Lý Vân Tiêu nổi lên kim mang, vung tay chụp quyền kia vào chưởng, toàn bộ không gian đều chấn động.

Ân?

Sắc mặt Cửu Thiên biến hóa, cười lạnh nói:

Quả nhiên có chút môn đạo, nhưng không ngời dám can đảm dùng thân thể chém giết với ta, đủ thấy sựu vô tri của ngươi cỡ nào a!

Sắc mặt hắn phát lạnh, một cổ lực lượng lăng lệ ác liệt ngưng tụ trên quyền phong, quát:

Cửu Thiên Tê Phong Quyền.

Một thanh âm cắt kim loại không ngừng vang lên trong lòng bàn tay Lý Vân Tiêu, dưới quyền kình đối phương bộc phát ra từng đạo nguyên khí trảm, không ngừng bắn ra.



Những nguyên khí trảm kia chém vào bàn tay Lý Vân Tiêu chừng nửa tấc, vậy mà chỉ cắt ra được chút miệng máu.

Cái gì.

Tròng mắt Cửu Thiên lồi ra, nội tâm chấn động mãnh liệt. Tê Phong Quyền của hắn đủ để xé rách bất luận thân hình một gã Hải tộc nào, vậy mà chỉ cắt ra được ít da.

Lý Vân Tiêu nhướng mày, lạnh giọng nói:

Đến phiên ta cắt ngươi rồi!

Nơi lòng bàn tay phun ra một đạo hàn khí, Lãnh Kiếm Băng Sương hiện ra hình thái nho nhỏ, lăng không chém qua.

Quyền chưởng của ha ingười cách xa nhau chỉ nửa tấc, kiếm khí lập tức chém đến, kiếm mang kia sắc bén không thể đỡ nổi.

“Phanh”

Quyền kình của Cửu Thiên dưới một kiếm này trực tiếp bị phá khai, một cổ đau nhức kịch liệt từ trong tay truyền đến, hắn quát to một tiếng liền kinh hãi liên tiếp lui về phía sau.

Chỉ thấy một nắm đấm của mình đã bị chém đứt, biến thành cánh tay trụi lủi.

Ah

Cửu Thiên cùng Triệu Văn Chiến đều kinh hô một tiếng, ánh mắt lộ ra khiếp sợ.

Ngưng trọng trong mắt Triệu Văn Chiến càng lớn, chuôi bảo kiếm này hắn cũng biết là vật phi phàm. Có huyền khí tuyệt cường này, tăng thêm những cảnh giới mà ở độ tuổi này hoàn toàn không cách nào đạt tới, bối cảnh sau lưng thiếu niên này khủng bố đến bực nào a!

Ô ô, đáng chết, đáng chết ah!

Cửu Thiên nổi giận rống to, hắn giơ cánh tay lên, rống to mấy tiếng, một cánh tay hoàn toàn mới lập tức dài ra, chỉ có điều trên trán hắn hiện ra từng mảnh mồ hôi lạnh:

Ngươi đã không thể nào sống sót rời khỏi đảo Hãm Không được nữa rồi!

Hắn lâm không một trảo, lập tức một đạo quang mang hội tụ trong tay, hóa thành một cây trường thương.

Lực lượng khủng bố phát ra trên mũi thương, thân hình hợp nhất đâm tới Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, nói:

Vô tri

Thân ảnh của hắn thoáng cái nhạt đi, hư hóa thành lôi đình, trường thương xuyên qua khỏi người hắn.

Cái gì?

Cửu Thiên cả kinh, nhìn trạng thái lôi điện kia của Lý Vân Tiêu, lập tức ý thức được không ổn, sắc mặt đột biến.

Chút thực lực ấy của ngươi, ở trong nhân loại chỉ chừng Võ Đế thất tinh mà thôi, chẳng là gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook