Chương 859: Từ ngàn dặm xa xôi tới.
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 857: Từ ngàn dặm xa xôi tới.
Lữ trưởng lão và mấy người kia ngồi xuống, Đàm Địa Quân và một tên đệ tử khác cẩn thân đứng sau lưng hắn, không có bất kỳ cảm giác không khỏe nào. Hơn nữa theo tình huống xem ra, Lữ trưởng lão nhất định là một trong sáu trưởng lão mà Đàm Địa Quân lôi kéo được, nhưng mà thực lực rất có hạn, chỉ có Võ Tôn nhất tinh mà thôi.
Rốt cục thân ảnh quen thuộc kia cũng tiến vào tầm mắt của Lý Vân Tiêu, một đạo quang mang xuất hiện, Mai Đông Nhi đứng sau lưng một lão bà. Lão bà này mặc cẩm y thêu hai con tiên hạc, bà lão đi qua nơi nào đều có người cúi chào, liền tìm được hàng ghế ở vị trí trung ương ngồi xuống.
Từ vị trí mà nhìn, địa vị của bà lão rất cao trong các trưởng lão.
Mai Đông Nhi mặc bộ váy dài khổng tước có đuôi xòe màu xanh, làm nổi bật gương mặt trắng nõn của nàng, bộ dáng khả nhân, tuy không phải mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng mà hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Lý Vân Tiêu nghe được không ít người bên cạnh nuốt nước miếng. Nhưng sắc mặt Mai Đông Nhi không có biểu lộ gì, mà là đưa mắt dò xét dưới đài, trong đám người tìm kiếm cái gì đó, trong thần sắc mang theo cô đơn.
Vào lúc ánh mắt của nàng nhìn qua Lý Vân Tiêu thì giật mình, sau đó lộ ra thần sắc vui vẻ, trong ánh mắt mang theo dị sắc, khó có được nở nụ cười. Nếu không có sư phụ Hà Ngạn Dong ở đây, nàng chỉ sợ đã kêu lên.
Lý Vân Tiêu mỉm cười dùng tay ra hiệu với nàng.
- Đông Nhi, ngươi quen người kia?
Động tác của Mai Đông Nhi lập tức bị Hà Ngạn Dong phát hiện, bà ta nhíu mày nhìn qua Lý Vân Tiêu, cả kinh nói:
- Ồ, tiểu tử kia là người phương nào? Tuổi tương tự với ngươi, vậy mà đã đạt tới Võ Tông ngũ tinh đỉnh phong.
Trong giọng nói còn mang theo khiếp sợ.
Thiên phú của Mai Đông Nhi trong cả Bắc Đấu Tông đã đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí khó tìm người thứ hai, không thể ngờ lại phát hiện ra vãn bối có thiên phú cao như thế.
Mai Đông Nhi nghe được Hà Ngạn Dong hỏi, lập tức khẩn trương lên, vội nói:
- Ân, người này là người cứu ta ngày đó ở hậu sơn!
- Cái gì?
Hà Ngạn Dong cả kinh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Ngày ấy sau khi Mai Đông Nhi trở về, liền mang chuyện ở sau núi nói tường tận cho Hà Ngạn Dong nghe. Nhưng Ân Niên cùng Nguyên Thu Sương đều là đệ tử của trưởng lão khác, nàng không có quyền xử trí. Hơn nữa hai trưởng lão này không phải tầm thường, tăng thêm gia thế Ân Niên lai lịch không nhỏ, cho nên tuy nàng tức giận, nhưng mà đại bỉ sắp tới, cũng không dám mạo muội tự ý hành động làm ra hành động kinh người gì đó. Mà là mang chuyện này lặng lẽ báo lại cho Trương Lăng Hoa, Trương Lăng Hoa cũng dặn dò nàng dằn xuống, sau khi qua đại bỉ sẽ nói sau.
Bây giờ nhìn thấy người cứu Mai Đông Nhi ở đây, nàng trừ khiếp sợ ra, cũng sinh ra nhiều hảo cảm,
- Ngươi có biết lai lịch người này?
Mai Đông Nhi lắc đầu, nửa ngày sau mới nói:
- Ta chỉ cảm thấy hắn... Thâm bất khả trắc...
- Thâm bất khả trắc?
Hà Ngạn Dong nhíu mày lại, dường như đang suy tư những lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, nhưng mà càng nhìn càng trở nên nhu hòa.
Lại có một đạo hào quang xuất hiện, một gã lão giả khô gầy mặc áo xanh xuất hiện trong mắt mọi người, cũng không chào hỏi với ai, nhanh chóng bước tới vị trú của mình
Nhưng tất cả mọi người không có cảm thấy không ổn, ngược lại nhao nhao đứng lên cung kính hành lễ với lão giả, không ít trưởng lão đều tất cung tất kính. Ngay cả Hà Ngạn Dong cũng vội vàng đứng lên, hô một tiếng Phong trưởng lão !
Lão giả cũng không đáp lời với ai, trực tiếp đến vị trí của mình, đặt mông ngồi xuống, dường như không coi ai ra gì, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.
Động tác của Phong trưởng lão cũng không làm cho ai sinh ra không thích, ngược lại cảm thấy chuyện như thế là bình thường, nhưng lọt vào trong mắt người bên dưới thì nổ tung nồi.
- Mả mẹ nó, lão nhân kia là ai? Bộ dáng như cha mẹ hắn vừa chết thế?
- Ngươi muốn chết à! Đây chính là Phong trưởng lão đứng đầu thập đại trưởng lão của Bắc Đấu Tông, thực lực không dưới Trương tông chủ.
- Ti! Ta... Ta... , ta mới vừa nói là lão đầu Võ Tông nhất tinh cà lơ phất phơ, mẹ của ngươi đừng nói nhắc lời của ta lên Phong trưởng lão mà ta kính ngưỡng chứ, ngươi muốn chết có phải không?
- Ta X con mẹ nó! Ngươi rõ ràng nói là Phong trưởng lão!
- Thảo, Phong trưởng lão ta còn có thể không biết sao, tiểu tử ngươi thật sự là tâm đáng tru mà, lại muốn kéo cừu hận cho ta, hôm nay mới nhìn rõ chân diện mục của ngươi, tình bằng hữu tới đây là hết!
Lý Vân Tiêu nhìn qua Phong trưởng lão này, nếu trong lúc vô tình nhìn qua thì lão nhân này không có chút thu hút gì cả, cho dù nhìn qua một lần cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Nhưng cẩn thận nhìn lại... sẽ phát hiện không nhìn rõ gương mặt của hắn, chỉ làm cho người ta hoảng hốt, khuôn mặt như ẩn như hiện.
- Lão nhân này xác thực rất mạnh, vô cùng có khả năng lại là nửa bước Võ Đế!
Lý Vân Tiêu âm thầm nhíu mày, cũng không biết lão nhân này phải chăng có bị Đàm Địa Quân lôi kéo tới hay không, nếu không đến lúc đó hai gã nửa bước Võ Đế đồng thời ra tay với hắn, nguy cơ gia tăng mấy lần.
- Ha ha, Lương tông chủ cũng đến, không có tiếp đón từ xa a.
Trên khán đài, Hà Ứng Dong cười nói, dưới sự chào hỏi của mọi người, một nam tử trung niên đi tới, ăn mặc kiểu văn sĩ, rất có khí chất tông chủ, chính là tông chủ Tân Nguyệt Tông Tiêu Minh Huy. Tân Nguyệt Tông cũng là một thế lực bản địa không kém tại thành Nam Hỏa, trong đối kháng thế lực của thương minh có tác dụng không kém.
Lý Vân Tiêu lại nhìn thấy người quen, Lương Khoan cũng đi theo sau lưng Tiêu Minh Huy, nhưng mà xụ mặt, bộ dáng không yên lòng, giống như có tâm sự sâu đậm. Còn có một gã nam tử trầm ổn một chút, bộ dáng giống Lương Khoan đi theo sau lưng Tiêu Minh Hủy, hẳn là phó tông chủ Lương Nghiệp.
- Hà trưởng lão khách khí, có Dư trưởng lão cùng đi, là cho Minh Huy đủ mặt mũi rồi.
Tiêu Minh Huy tao nhã, ứng đối thập phần hào phóng vừa vặn, tất cả mọi người kỳ thật cũng là người quen biết cũ.
Một lão giả mặc trường bào màu xanh bên cạnh Tiêu Minh Huy vuốt chòm râu, cười nói:
- Có thể tâm tình với Tiêu tông chủ, Dư mỗ thu được lợi ích không nhỏ a.
Hắn làm thủ thế mời, an bài Tiêu Minh Huy ở bên trái phía trước, chính mình và Hà Ứng Dong ngồi hai bên Phong trưởng lão, hiển nhiên trong đám đại trưởng lão xếp hàng thứ hai, cũng có thực lực phi phàm.
Chính giữa còn có bốn vị trí trống, có lẽ chính là lưu cho những người địa vị tối cao ở thành Nam Hỏa.
- Toàn bộ thập đại trưởng lão của Bắc Đấu Tông đến đông đủ! Mấy ngày nay lục tục ngo ngoe nhìn thấy mấy trưởng lão xuất hiện, lần này thì tới toàn bộ.
Khi Dư trưởng lão ngồi vào vị trí, mười trưởng lão của Bắc Đấu Tông đã tới toàn bộ đông đủ, dùng Phong trưởng lão cầm đầu, hắn vẫn nhắm mắt dưỡng thần, chuyện đối ngoại hắn chẳng quan tâm. Cuối cùng là Lữ trưởng lão Võ Tôn nhất tinh.
Lữ trưởng lão và mấy người kia ngồi xuống, Đàm Địa Quân và một tên đệ tử khác cẩn thân đứng sau lưng hắn, không có bất kỳ cảm giác không khỏe nào. Hơn nữa theo tình huống xem ra, Lữ trưởng lão nhất định là một trong sáu trưởng lão mà Đàm Địa Quân lôi kéo được, nhưng mà thực lực rất có hạn, chỉ có Võ Tôn nhất tinh mà thôi.
Rốt cục thân ảnh quen thuộc kia cũng tiến vào tầm mắt của Lý Vân Tiêu, một đạo quang mang xuất hiện, Mai Đông Nhi đứng sau lưng một lão bà. Lão bà này mặc cẩm y thêu hai con tiên hạc, bà lão đi qua nơi nào đều có người cúi chào, liền tìm được hàng ghế ở vị trí trung ương ngồi xuống.
Từ vị trí mà nhìn, địa vị của bà lão rất cao trong các trưởng lão.
Mai Đông Nhi mặc bộ váy dài khổng tước có đuôi xòe màu xanh, làm nổi bật gương mặt trắng nõn của nàng, bộ dáng khả nhân, tuy không phải mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng mà hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Lý Vân Tiêu nghe được không ít người bên cạnh nuốt nước miếng. Nhưng sắc mặt Mai Đông Nhi không có biểu lộ gì, mà là đưa mắt dò xét dưới đài, trong đám người tìm kiếm cái gì đó, trong thần sắc mang theo cô đơn.
Vào lúc ánh mắt của nàng nhìn qua Lý Vân Tiêu thì giật mình, sau đó lộ ra thần sắc vui vẻ, trong ánh mắt mang theo dị sắc, khó có được nở nụ cười. Nếu không có sư phụ Hà Ngạn Dong ở đây, nàng chỉ sợ đã kêu lên.
Lý Vân Tiêu mỉm cười dùng tay ra hiệu với nàng.
- Đông Nhi, ngươi quen người kia?
Động tác của Mai Đông Nhi lập tức bị Hà Ngạn Dong phát hiện, bà ta nhíu mày nhìn qua Lý Vân Tiêu, cả kinh nói:
- Ồ, tiểu tử kia là người phương nào? Tuổi tương tự với ngươi, vậy mà đã đạt tới Võ Tông ngũ tinh đỉnh phong.
Trong giọng nói còn mang theo khiếp sợ.
Thiên phú của Mai Đông Nhi trong cả Bắc Đấu Tông đã đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí khó tìm người thứ hai, không thể ngờ lại phát hiện ra vãn bối có thiên phú cao như thế.
Mai Đông Nhi nghe được Hà Ngạn Dong hỏi, lập tức khẩn trương lên, vội nói:
- Ân, người này là người cứu ta ngày đó ở hậu sơn!
- Cái gì?
Hà Ngạn Dong cả kinh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Ngày ấy sau khi Mai Đông Nhi trở về, liền mang chuyện ở sau núi nói tường tận cho Hà Ngạn Dong nghe. Nhưng Ân Niên cùng Nguyên Thu Sương đều là đệ tử của trưởng lão khác, nàng không có quyền xử trí. Hơn nữa hai trưởng lão này không phải tầm thường, tăng thêm gia thế Ân Niên lai lịch không nhỏ, cho nên tuy nàng tức giận, nhưng mà đại bỉ sắp tới, cũng không dám mạo muội tự ý hành động làm ra hành động kinh người gì đó. Mà là mang chuyện này lặng lẽ báo lại cho Trương Lăng Hoa, Trương Lăng Hoa cũng dặn dò nàng dằn xuống, sau khi qua đại bỉ sẽ nói sau.
Bây giờ nhìn thấy người cứu Mai Đông Nhi ở đây, nàng trừ khiếp sợ ra, cũng sinh ra nhiều hảo cảm,
- Ngươi có biết lai lịch người này?
Mai Đông Nhi lắc đầu, nửa ngày sau mới nói:
- Ta chỉ cảm thấy hắn... Thâm bất khả trắc...
- Thâm bất khả trắc?
Hà Ngạn Dong nhíu mày lại, dường như đang suy tư những lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, nhưng mà càng nhìn càng trở nên nhu hòa.
Lại có một đạo hào quang xuất hiện, một gã lão giả khô gầy mặc áo xanh xuất hiện trong mắt mọi người, cũng không chào hỏi với ai, nhanh chóng bước tới vị trú của mình
Nhưng tất cả mọi người không có cảm thấy không ổn, ngược lại nhao nhao đứng lên cung kính hành lễ với lão giả, không ít trưởng lão đều tất cung tất kính. Ngay cả Hà Ngạn Dong cũng vội vàng đứng lên, hô một tiếng Phong trưởng lão !
Lão giả cũng không đáp lời với ai, trực tiếp đến vị trí của mình, đặt mông ngồi xuống, dường như không coi ai ra gì, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.
Động tác của Phong trưởng lão cũng không làm cho ai sinh ra không thích, ngược lại cảm thấy chuyện như thế là bình thường, nhưng lọt vào trong mắt người bên dưới thì nổ tung nồi.
- Mả mẹ nó, lão nhân kia là ai? Bộ dáng như cha mẹ hắn vừa chết thế?
- Ngươi muốn chết à! Đây chính là Phong trưởng lão đứng đầu thập đại trưởng lão của Bắc Đấu Tông, thực lực không dưới Trương tông chủ.
- Ti! Ta... Ta... , ta mới vừa nói là lão đầu Võ Tông nhất tinh cà lơ phất phơ, mẹ của ngươi đừng nói nhắc lời của ta lên Phong trưởng lão mà ta kính ngưỡng chứ, ngươi muốn chết có phải không?
- Ta X con mẹ nó! Ngươi rõ ràng nói là Phong trưởng lão!
- Thảo, Phong trưởng lão ta còn có thể không biết sao, tiểu tử ngươi thật sự là tâm đáng tru mà, lại muốn kéo cừu hận cho ta, hôm nay mới nhìn rõ chân diện mục của ngươi, tình bằng hữu tới đây là hết!
Lý Vân Tiêu nhìn qua Phong trưởng lão này, nếu trong lúc vô tình nhìn qua thì lão nhân này không có chút thu hút gì cả, cho dù nhìn qua một lần cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Nhưng cẩn thận nhìn lại... sẽ phát hiện không nhìn rõ gương mặt của hắn, chỉ làm cho người ta hoảng hốt, khuôn mặt như ẩn như hiện.
- Lão nhân này xác thực rất mạnh, vô cùng có khả năng lại là nửa bước Võ Đế!
Lý Vân Tiêu âm thầm nhíu mày, cũng không biết lão nhân này phải chăng có bị Đàm Địa Quân lôi kéo tới hay không, nếu không đến lúc đó hai gã nửa bước Võ Đế đồng thời ra tay với hắn, nguy cơ gia tăng mấy lần.
- Ha ha, Lương tông chủ cũng đến, không có tiếp đón từ xa a.
Trên khán đài, Hà Ứng Dong cười nói, dưới sự chào hỏi của mọi người, một nam tử trung niên đi tới, ăn mặc kiểu văn sĩ, rất có khí chất tông chủ, chính là tông chủ Tân Nguyệt Tông Tiêu Minh Huy. Tân Nguyệt Tông cũng là một thế lực bản địa không kém tại thành Nam Hỏa, trong đối kháng thế lực của thương minh có tác dụng không kém.
Lý Vân Tiêu lại nhìn thấy người quen, Lương Khoan cũng đi theo sau lưng Tiêu Minh Huy, nhưng mà xụ mặt, bộ dáng không yên lòng, giống như có tâm sự sâu đậm. Còn có một gã nam tử trầm ổn một chút, bộ dáng giống Lương Khoan đi theo sau lưng Tiêu Minh Hủy, hẳn là phó tông chủ Lương Nghiệp.
- Hà trưởng lão khách khí, có Dư trưởng lão cùng đi, là cho Minh Huy đủ mặt mũi rồi.
Tiêu Minh Huy tao nhã, ứng đối thập phần hào phóng vừa vặn, tất cả mọi người kỳ thật cũng là người quen biết cũ.
Một lão giả mặc trường bào màu xanh bên cạnh Tiêu Minh Huy vuốt chòm râu, cười nói:
- Có thể tâm tình với Tiêu tông chủ, Dư mỗ thu được lợi ích không nhỏ a.
Hắn làm thủ thế mời, an bài Tiêu Minh Huy ở bên trái phía trước, chính mình và Hà Ứng Dong ngồi hai bên Phong trưởng lão, hiển nhiên trong đám đại trưởng lão xếp hàng thứ hai, cũng có thực lực phi phàm.
Chính giữa còn có bốn vị trí trống, có lẽ chính là lưu cho những người địa vị tối cao ở thành Nam Hỏa.
- Toàn bộ thập đại trưởng lão của Bắc Đấu Tông đến đông đủ! Mấy ngày nay lục tục ngo ngoe nhìn thấy mấy trưởng lão xuất hiện, lần này thì tới toàn bộ.
Khi Dư trưởng lão ngồi vào vị trí, mười trưởng lão của Bắc Đấu Tông đã tới toàn bộ đông đủ, dùng Phong trưởng lão cầm đầu, hắn vẫn nhắm mắt dưỡng thần, chuyện đối ngoại hắn chẳng quan tâm. Cuối cùng là Lữ trưởng lão Võ Tôn nhất tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.