Chương 128: Tưới sống tức chết
Thái Nhất Sinh Thủy
21/06/2017
Lý Vân Tiêu thấy buồn cười nói:
– Quả nhiên là Thánh Nhân hậu đại, đương đại đại nho, lấy chết chuộc tội cho khuyết điểm của mình, cũng coi như là hiểu nhân nghĩa, biết xấu hổ. Người chết là hết, Khổng lão sư phạm vào sai lầm, chúng ta cũng nên khoan dung độ lượng tha thứ hắn mới phải. Kính xin bệ hạ thánh quyết.
Chúng đại thần đều là hai mắt nhìn nhau, thầm nói Lý Vân Tiêu này cũng quá độc ác, Khổng Nhân Nghĩa đã bị tươi sống tức chết rồi, còn không chịu cho người ta một cái thuần khiết, nhất định phải trước đè tội danh. Tiểu tử này có thù tất báo, cùng người không chết không thôi, chết rồi cũng không tha, ngàn vạn lần chớ trêu chọc hắn.
Tần Chính ho sặc sụa mấy lần, lúc này mới thở ra một hơi, mở miệng nói:
– Vân Tiêu nói không sai, người chết là hết, sự tình lúc trước toàn bộ quên đi. Dù sao Khổng lão sư cũng là một đời đại nho, cho cử hành quốc táng, toàn quốc chia buồn!
Hắn dù sao cũng ở lâu vị trí đế vương, nội tâm rất rõ ràng, không cần vì một người chết không hề có giá trị mà đi đắc tội Lý gia. Vì lẽ đó cũng theo Lý Vân Tiêu, nói mơ mơ hồ hồ, vừa không định tội danh, cũng không trả hắn thuần khiết.
Nếu Khổng Nhân Nghĩa biết, sợ là sẽ trực tiếp tức đến sống lại.
Rất nhanh có thái giám cung nữ mang xác của Khổng Nhân Nghĩa xuống, đem đại điện quét sạch. Tất cả Thái Phó ở bên ngoài Quốc Tử Giám đều khóc thành một mảnh. Nhưng cũng không ít người sau khi nghe xong Lý Vân Tiêu nói, bắt đầu trở nên trầm tư, bình tĩnh đối xử những việc này.
Tần Chính ngồi lâu cảm thấy có chút mệt, đem thân thể nằm nghiêng ở trên long y, mở miệng hỏi:
– Tĩnh quốc công, Lý Vân Tiêu, có quân tình khẩn cấp gì, lại để cho các ngươi chém giết thị vệ cũng phải xông vào?
Lão gia tử hơi di chuyển thân thể, lui qua một bên, biểu hiện ngày hôm nay để cho Tôn nhi của mình làm chủ. Cả triều thần, hết thảy ánh mắt nhất thời rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, các loại suy nghĩ phức tạp ở trong đầu mọi người lướt qua, Tần Dương là âm trầm muốn chảy ra nước.
Lý Vân Tiêu cất cao giọng nói:
– Bạch Đầu trấn thất thủ, trăm vạn đại quân của Bách Chiến quốc vây nhốt Côn Kim Thành, kính xin bệ hạ lập tức phát binh cứu viện!
Tần Chính đang lẳng lặng nghe, phát hiện không có lời tiếp sau, ngạc nhiên nói:
– Sau đó thì sao?
Lý Vân Tiêu trừng mắt nói:
– Sau đó? Không có, sau đó là chờ điều binh lệnh của bệ hạ.
– A?
Tần Chính há hốc mồm nói:
– Này, này không phải quân tình ở mấy ngày trước đã có sao? Ngươi nói hết sức khẩn cấp chính là cái này?
Trên mặt hắn hiện ra vẻ tức giận.
– Cái này trẫm đã sớm biết!
Tần Dương cũng cả giận nói:
– Lý Vân Tiêu, cẩu đảm của ngươi thật lớn! Dĩ nhiên vì một quân tình quá thời hạn, lại chém giết cung đình thị vệ cùng Thái Phó, luận tội đáng chém!
Lý Vân Tiêu miệt thị liếc mắt nhìn hắn, khinh thường nói:
– Đừng ở chỗ này chém này chém nọ, có bản lĩnh đến tiền tuyến chém người Bách Chiến quốc đi, suốt ngày chỉ biết chém người mình, bản lĩnh quả nhiên tuyệt vời!– Ngươi!...
Tần Dương bị tức đến nghẹn lời, nhất thời không biết nói cái gì, trướng đến cổ đỏ chót. Nhưng hắn lập tức nghĩ tới, người này miệng tiện, tuyệt đối đừng cùng hắn đấu võ mồm, ngay cả Khổng Nhân Nghĩa cũng bị hắn nói đến tươi sống tức chết, nếu mình đấu nữa, sợ rằng cái kế tiếp chính là mình.
Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này, nhất thời dùng ánh mắt bén nhọn liếc nhìn hắn, sau đó câm miệng không tiếp tục nói nữa.
– A!
Đột nhiên dáng vẻ của Lý Vân Tiêu như bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
– Ta quên mất, Bạch Đầu trấn Kim sư quân đoàn chính là bộ hạ của vương tử, đã cho người Bách Chiến quốc chém xuống, chẳng trách đại vương tử chỉ có thể ở thủ đô chém người mình.
Lời này của hắn nửa phần mặt mũi cũng không cho, trực tiếp điểm ra vị trí mấu chốt của vấn đề, một là trào phúng Tần Dương, hai là có chứa tính chất chất vấn, chính là bộ đội của ngươi thất thủ, mới dẫn đến cục diện bây giờ.
Tần Chính cũng hơi híp mắt, nhìn như vô tình hay cố ý liếc Tần Dương một chút.
Trong lòng Tần Dương hít vào ngụm khí lạnh, Kim Sư quân đoàn trấn thủ Bạch Đầu trấn đã hơn trăm năm lịch sử, phía trước là Đại Mãng Sơn có yêu thú qua lại, chưa từng bị quân đội Bách Chiến quốc đột phá. Chuyện lần này, có thể nói cực kỳ mơ hồ, kỳ thực các đại thần trong triều đều có suy đoán, nhưng ngại không nói ra miệng. Tần Chính làm hoàng đế nhiều năm, sao không biết trong đó có huyền cơ.
Nếu bị phụ vương biết mình vì tranh cướp vương vị, cố ý dẫn quân địch nhập cảnh, này đừng nói là vương vị, sợ là vương tử cũng đừng muốn làm! Cả người hắn kinh đến chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, nhưng âm thầm suy nghĩ: Chỉ cần mình chết không thừa nhận, ai cũng không bắt được chứng cứ!
Tần Chính chậm rãi nói:
– Côn Kim Thành có bốn mươi vạn Phi Long quân đoàn của Phi Long tướng quân trấn thủ, mặc dù kẻ địch có trăm vạn đại quân, cũng khó có thể đột phá. Vì lẽ đó trẫm cùng chư vị ái khanh đều cho rằng cầu viện chỉ là giả, mục đích thật sự của kẻ địch là muốn dẫn trung ương quân của chúng ta ra, sau đó trực tiếp xuôi nam, kiếm chỉ thủ đô. Đây mới là mục đích thực sự của bọn họ!
– Thì ra là như vậy, nhưng nếu quân tình là thật...
Lý Vân Tiêu nghiêm nghị nói:
– Bách chiến quốc phá Côn Kim Thành, là có thể xua quân xuôi nam, mười ba chủ thành của Thiên Thủy quốc tất cả đều bị bỏ vào trong túi địch. Đến thời điểm đó, trung ương quân của bệ hạ có thể ngăn trở trăm vạn đại quân hay không?
Hắn nói điểm ấy, cũng chính là sầu lo trong lòng tất cả mọi người, trong lúc nhất thời tất cả đều im lặng không lên tiếng.
Vẻ mặt Tần Dương âm lạnh, quay về phía một tên đại thần trong triều liếc mắt ra hiệu. Thân thể Đại thần kia chấn động, lau mồ hôi lạnh trên trán, đi ra khỏi hàng cao giọng nói:
– Lý Vân Tiêu, bị nhốt chính là cha của ngươi, ngươi đương nhiên sốt ruột. Cố ý đem sự tình nói nghiêm trọng, cũng là hợp tình hợp lý, điều binh lệnh, chính là quốc gia đại sự, há có thể tùy ý, nhất định phải bàn bạc kỹ càng mới được.
Nội tâm vị đại thần này cũng tràn đầy bất đắc dĩ cùng căng thẳng, sau khi hắn được kiến thức Lý Vân Tiêu lợi hại, nội tâm mơ hồ có chút sợ sệt. Nhưng mệnh lệnh của đại vương tử lại không dám không nghe, chỉ có thể làm chim đầu đàn, đi ra tranh luận.
Coong!
Thái Âm Hàn Kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, một đạo hàn mang làm người chấn động hồn phách xẹt qua trời cao, trực tiếp điểm ở trước yết hầu của vị đại thần kia. Trên Kim Loan Điện nhất thời hoảng loạn lên, lượng lớn thị vệ vội vàng vây quanh ở trước người Tần Chính, thanh âm “Bảo vệ bệ hạ” xôn xao.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Gian thần tặc tử, không để ý giang sơn xã tắc của Thiên Thủy quốc ta, trước khi đại quân xuất chinh, liền bắt ngươi tế cờ!
Vẻ mặt Tần Chính cũng đầy giận dữ, kịch liệt ho khan nói:
– Lý Vân Tiêu, trên cung điện dám rút kiếm, ngươi muốn làm gì?
– Quả nhiên là Thánh Nhân hậu đại, đương đại đại nho, lấy chết chuộc tội cho khuyết điểm của mình, cũng coi như là hiểu nhân nghĩa, biết xấu hổ. Người chết là hết, Khổng lão sư phạm vào sai lầm, chúng ta cũng nên khoan dung độ lượng tha thứ hắn mới phải. Kính xin bệ hạ thánh quyết.
Chúng đại thần đều là hai mắt nhìn nhau, thầm nói Lý Vân Tiêu này cũng quá độc ác, Khổng Nhân Nghĩa đã bị tươi sống tức chết rồi, còn không chịu cho người ta một cái thuần khiết, nhất định phải trước đè tội danh. Tiểu tử này có thù tất báo, cùng người không chết không thôi, chết rồi cũng không tha, ngàn vạn lần chớ trêu chọc hắn.
Tần Chính ho sặc sụa mấy lần, lúc này mới thở ra một hơi, mở miệng nói:
– Vân Tiêu nói không sai, người chết là hết, sự tình lúc trước toàn bộ quên đi. Dù sao Khổng lão sư cũng là một đời đại nho, cho cử hành quốc táng, toàn quốc chia buồn!
Hắn dù sao cũng ở lâu vị trí đế vương, nội tâm rất rõ ràng, không cần vì một người chết không hề có giá trị mà đi đắc tội Lý gia. Vì lẽ đó cũng theo Lý Vân Tiêu, nói mơ mơ hồ hồ, vừa không định tội danh, cũng không trả hắn thuần khiết.
Nếu Khổng Nhân Nghĩa biết, sợ là sẽ trực tiếp tức đến sống lại.
Rất nhanh có thái giám cung nữ mang xác của Khổng Nhân Nghĩa xuống, đem đại điện quét sạch. Tất cả Thái Phó ở bên ngoài Quốc Tử Giám đều khóc thành một mảnh. Nhưng cũng không ít người sau khi nghe xong Lý Vân Tiêu nói, bắt đầu trở nên trầm tư, bình tĩnh đối xử những việc này.
Tần Chính ngồi lâu cảm thấy có chút mệt, đem thân thể nằm nghiêng ở trên long y, mở miệng hỏi:
– Tĩnh quốc công, Lý Vân Tiêu, có quân tình khẩn cấp gì, lại để cho các ngươi chém giết thị vệ cũng phải xông vào?
Lão gia tử hơi di chuyển thân thể, lui qua một bên, biểu hiện ngày hôm nay để cho Tôn nhi của mình làm chủ. Cả triều thần, hết thảy ánh mắt nhất thời rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, các loại suy nghĩ phức tạp ở trong đầu mọi người lướt qua, Tần Dương là âm trầm muốn chảy ra nước.
Lý Vân Tiêu cất cao giọng nói:
– Bạch Đầu trấn thất thủ, trăm vạn đại quân của Bách Chiến quốc vây nhốt Côn Kim Thành, kính xin bệ hạ lập tức phát binh cứu viện!
Tần Chính đang lẳng lặng nghe, phát hiện không có lời tiếp sau, ngạc nhiên nói:
– Sau đó thì sao?
Lý Vân Tiêu trừng mắt nói:
– Sau đó? Không có, sau đó là chờ điều binh lệnh của bệ hạ.
– A?
Tần Chính há hốc mồm nói:
– Này, này không phải quân tình ở mấy ngày trước đã có sao? Ngươi nói hết sức khẩn cấp chính là cái này?
Trên mặt hắn hiện ra vẻ tức giận.
– Cái này trẫm đã sớm biết!
Tần Dương cũng cả giận nói:
– Lý Vân Tiêu, cẩu đảm của ngươi thật lớn! Dĩ nhiên vì một quân tình quá thời hạn, lại chém giết cung đình thị vệ cùng Thái Phó, luận tội đáng chém!
Lý Vân Tiêu miệt thị liếc mắt nhìn hắn, khinh thường nói:
– Đừng ở chỗ này chém này chém nọ, có bản lĩnh đến tiền tuyến chém người Bách Chiến quốc đi, suốt ngày chỉ biết chém người mình, bản lĩnh quả nhiên tuyệt vời!– Ngươi!...
Tần Dương bị tức đến nghẹn lời, nhất thời không biết nói cái gì, trướng đến cổ đỏ chót. Nhưng hắn lập tức nghĩ tới, người này miệng tiện, tuyệt đối đừng cùng hắn đấu võ mồm, ngay cả Khổng Nhân Nghĩa cũng bị hắn nói đến tươi sống tức chết, nếu mình đấu nữa, sợ rằng cái kế tiếp chính là mình.
Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này, nhất thời dùng ánh mắt bén nhọn liếc nhìn hắn, sau đó câm miệng không tiếp tục nói nữa.
– A!
Đột nhiên dáng vẻ của Lý Vân Tiêu như bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
– Ta quên mất, Bạch Đầu trấn Kim sư quân đoàn chính là bộ hạ của vương tử, đã cho người Bách Chiến quốc chém xuống, chẳng trách đại vương tử chỉ có thể ở thủ đô chém người mình.
Lời này của hắn nửa phần mặt mũi cũng không cho, trực tiếp điểm ra vị trí mấu chốt của vấn đề, một là trào phúng Tần Dương, hai là có chứa tính chất chất vấn, chính là bộ đội của ngươi thất thủ, mới dẫn đến cục diện bây giờ.
Tần Chính cũng hơi híp mắt, nhìn như vô tình hay cố ý liếc Tần Dương một chút.
Trong lòng Tần Dương hít vào ngụm khí lạnh, Kim Sư quân đoàn trấn thủ Bạch Đầu trấn đã hơn trăm năm lịch sử, phía trước là Đại Mãng Sơn có yêu thú qua lại, chưa từng bị quân đội Bách Chiến quốc đột phá. Chuyện lần này, có thể nói cực kỳ mơ hồ, kỳ thực các đại thần trong triều đều có suy đoán, nhưng ngại không nói ra miệng. Tần Chính làm hoàng đế nhiều năm, sao không biết trong đó có huyền cơ.
Nếu bị phụ vương biết mình vì tranh cướp vương vị, cố ý dẫn quân địch nhập cảnh, này đừng nói là vương vị, sợ là vương tử cũng đừng muốn làm! Cả người hắn kinh đến chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, nhưng âm thầm suy nghĩ: Chỉ cần mình chết không thừa nhận, ai cũng không bắt được chứng cứ!
Tần Chính chậm rãi nói:
– Côn Kim Thành có bốn mươi vạn Phi Long quân đoàn của Phi Long tướng quân trấn thủ, mặc dù kẻ địch có trăm vạn đại quân, cũng khó có thể đột phá. Vì lẽ đó trẫm cùng chư vị ái khanh đều cho rằng cầu viện chỉ là giả, mục đích thật sự của kẻ địch là muốn dẫn trung ương quân của chúng ta ra, sau đó trực tiếp xuôi nam, kiếm chỉ thủ đô. Đây mới là mục đích thực sự của bọn họ!
– Thì ra là như vậy, nhưng nếu quân tình là thật...
Lý Vân Tiêu nghiêm nghị nói:
– Bách chiến quốc phá Côn Kim Thành, là có thể xua quân xuôi nam, mười ba chủ thành của Thiên Thủy quốc tất cả đều bị bỏ vào trong túi địch. Đến thời điểm đó, trung ương quân của bệ hạ có thể ngăn trở trăm vạn đại quân hay không?
Hắn nói điểm ấy, cũng chính là sầu lo trong lòng tất cả mọi người, trong lúc nhất thời tất cả đều im lặng không lên tiếng.
Vẻ mặt Tần Dương âm lạnh, quay về phía một tên đại thần trong triều liếc mắt ra hiệu. Thân thể Đại thần kia chấn động, lau mồ hôi lạnh trên trán, đi ra khỏi hàng cao giọng nói:
– Lý Vân Tiêu, bị nhốt chính là cha của ngươi, ngươi đương nhiên sốt ruột. Cố ý đem sự tình nói nghiêm trọng, cũng là hợp tình hợp lý, điều binh lệnh, chính là quốc gia đại sự, há có thể tùy ý, nhất định phải bàn bạc kỹ càng mới được.
Nội tâm vị đại thần này cũng tràn đầy bất đắc dĩ cùng căng thẳng, sau khi hắn được kiến thức Lý Vân Tiêu lợi hại, nội tâm mơ hồ có chút sợ sệt. Nhưng mệnh lệnh của đại vương tử lại không dám không nghe, chỉ có thể làm chim đầu đàn, đi ra tranh luận.
Coong!
Thái Âm Hàn Kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, một đạo hàn mang làm người chấn động hồn phách xẹt qua trời cao, trực tiếp điểm ở trước yết hầu của vị đại thần kia. Trên Kim Loan Điện nhất thời hoảng loạn lên, lượng lớn thị vệ vội vàng vây quanh ở trước người Tần Chính, thanh âm “Bảo vệ bệ hạ” xôn xao.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Gian thần tặc tử, không để ý giang sơn xã tắc của Thiên Thủy quốc ta, trước khi đại quân xuất chinh, liền bắt ngươi tế cờ!
Vẻ mặt Tần Chính cũng đầy giận dữ, kịch liệt ho khan nói:
– Lý Vân Tiêu, trên cung điện dám rút kiếm, ngươi muốn làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.