Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2475: Uy hiếp. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

11/11/2016

Chương 2475: Uy hiếp. (2)

Thương nhướng mày, trong mắt mang theo thần thái liều chết, lời nói hung ác:

Tốt! Ta thử xem đại năng Nhân tộc lợi hại hay là Hồn Thiên Nghi tự bạo lợi hại, mọi người đồng quy vu tận là được.

Cái gì? Tự bạo thánh khí?

Tất cả mọi người phát mộng, cả kinh lui ra sau.

Thánh khí cũng có thể tự bạo sao?”

Tất cả mọi người nội tâm đầy nghi hoặc, tuy lời nói có hiềm nghi uy hiếp, nhưng thánh khí cũng là huyền khí ah, cửu giai huyền khí có thể tự bạo, theo lý mà nói, thánh khí tự bạo cũng phù hợp.

Nhưng mà chưa nghe qua có siêu phẩm huyền khí tự bạo, cũng không biết thiệt giả.

Sắc mặt Vi Thanh và Hắc Vũ Hộ biến thành khó nhìn, bọn họ nhìn qua nhau, ai cũng không biết thánh khí có thể tự bạo hay không.

Vi Thanh nói:

Thương, ngươi gạt chúng ta, từ xưa đến nay, chưa từng nghe nói qua có thánh khí tự bạo. Nếu thật có thể, chiêu này chẳng phải vô địch, ai cũng có thể giết?

Thương cười lạnh nói:

Bổn tọa không cần giải thích thêm, có thể tự bạo hay không, các ngươi thử thì biết.

Lê nói:

Từ xưa đến nay có bao nhiêu món thánh khí? Còn Thương đại nhân đã dung làm một thể với Hồn Thiên Nghi, đủ để cùng tồn vong.

Hắc Vũ Hộ chủ ý không quyết, đừng nói thánh khí tự bạo, cho dù Thương và Từ trước mặt, hai gã cường giả siêu phàm nhập thánh tự bạo, cũng không phải hắn có thể ôm được.

Từ lạnh lùng nói:

Con thỏ gấp còn cắn người, muốn cướp Hồn Thiên Nghi, vậy huyền khí cũng không cần, tất cả đều chôn cùng nhau đi.

Trên mặt của hắn tuy hung ác, trên mặt có vẻ uy hiếp, nhưng ai cũng không dám đi thử, chỉ sợ là thật thì xong đời.

Nếu như hai gã cường giả siêu phàm nhập thánh tự bạo, lại thêm Hồn Thiên Nghi, sợ rằng tất cả mọi người sẽ hồn phi phách tán, đừng nói chiếm lấy thánh khí, ngay cả mạng cũng không có.

Nội tâm Vi Thanh xoắn xuýt không thôi, cuối cùng cắn răng nói:

Tốt, các ngươi đi!

Hừ!

Từ cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói:

Muốn huyền khí, lại sợ chết, Vi Thanh đại nhân, ngươi thật làm ta cảm thấy hổ thẹn thay ngươi đấy.

Vi Thanh tức giận nói:

Yêu Từ, ngươi chớ đắc ý. Nếu Yêu tộc có Hồn Thiên Nghi, bổn tọa sớm muộn gì cũng tới bái phỏng.

Từ biến sắc, cũng tức giận không thôi, trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, liền không hề để ý đến hắn.

Thương nói:

Thanh sam không thay đổi, nước biếc chảy dài. Chư vị nếu muốn tới Yêu tộc làm khách, ta đại biểu tất cả mọi người hoan nghênh chư vị.

Trên mặt hắn đầy trang nhã, tất cả đại yêu chiến ý dâng trào, dường như chờ mong một trận chiến tương lai.

Từ nói:

Đi thôi.



Hắn vung tay lên, một đám hào quang bay lên.

Vài tên Yêu tộc lập tức ẩn vào trong đám mây, chậm rãi bay lên, cuối cùng biến mất nơi này.

Vi Thanh nhìn chằm chằm vào mấy người rời đi, lạnh giọng nói:

Xem ra phỉa nhìn chằm chằm vào tinh nguyệt ảo cảnh nhiều hơn.

Lăng Bạch Nguyệt nói:

Việc này ta sẽ phái người chú ý, tại tinh nguyệt ảo cảnh bố trí không ít thủ đoạn.

Vi Thanh nói:

Sau khi trở về lại thương nghị kỹ càng, hiện tại nên mang toàn bộ người nơi đây về Thánh Vực!

Mọi người biến sắc, kinh sợ không thôi.

Huyền Hoa tức giận nói:

Vi Thanh, ngươi có tư cách gì mang chúng ta đi?

Vi Thanh lạnh lùng nói:

Huyền Hoa đúng không, sổ sách thành Hồng Nguyệt cũng phải tính với ngươi một chút, về tới Thánh Vực, xem ta xử trí ngươi thế nào.

Hắc Vũ Hộ nhìn qua bọn họ, đều là cường giả danh chấn thiên hạ, còn có một ít tồn tại lạ mặt, trên người tỏa ra khí tức rất mạnh, hắn trầm giọng quát:

Mang đi.

Nam Phong Tuyền phàn nàn nói:

Thời điểm đi ra sao lại quên mang theo một đám thủ hạ, số khổ chuyện gì cũng phải tự làm.

Nàng vươn tay ra, một đạo hồng mang hiển hiện, trên không trung xuất hiện một bó long cân, ném cho Tần Xuyên, nói:

Phong ấn các ngươi, sau đó dùng long cân trói mang về.

Ánh mắt Lăng Bạch Nguyệt lóe lên, nhìn qua luân hồi đại chuyển bàn kia, nuốt nước bọt nói:

Đây là thánh khí sao?

Trong mắt của hắn hiện ra hào quang tham lam, đi qua từng bước.

Vi Thanh nhíu mày, nhưng mà không nói thêm cái gì.

Lăng Bạch Nguyệt giờ phút này đang giao chiến trong nội tâm, thật muốn trực tiếp đoạt luân hồi đại chuyển bàn quay người bỏ chạy.

Có thánh khí nơi tay, cái gì Thánh Vực cục trưởng cũng không cần làm.

Hắn cẩn thận đi tới trước, thò tay cầm xuống.

Lăng Bạch Nguyệt!

Đột nhiên Nam Phong Tuyền kêu một tiếng, trực tiếp xuất hiện bên cạnh hắn, một chưởng đánh ra.

Ba!

Bàn tay Lăng Bạch Nguyệt bị đánh bay.

Lăng Bạch Nguyệt giận dữ, quát:

Nam Phong Tuyền, ngươi làm cái gì?

Nam Phong Tuyền cười hì hì, nói:

Bạch Nguyệt đại nhân, vừa rồi ta thấy ánh mắt của ngươi có hào quang lóe lên, trên trán đầy mồ hôi lạnh, nhất định là bị khí thế thánh khí chấn nhiếp nhập ma, lúc này mới nhắc nhở ngươi, cứu ngươi ra.



Lăng Bạch Nguyệt tức giận toàn thân run rẩy, tức giận nói:

Ta không cần ngươi cứu! Nam Phong Tuyền, cút đi, không nên nói chuyện với ta.

Hì hì, không nói thì không nói.

Nam Phong Tuyền nháy mắt, bay đi.

Hắc Vũ Hộ lúc này đưa mắt nhìn qua, nói:

Ta đi thu hồi thánh khí, đến Thánh Vực thì mọi người thương lượng, khi đó cứ từ từ xử trí.

Hắn chụp vào luân hồi đại chuyển bàn.

Ba!

Luân hồi đại chuyển bàn tuy rung động lắc lư, nhưng không cách nào thoát ra khỏi bàn tay của hắn.

Sau đó ánh sáng màu xanh lóe lên, liền biến mất không thấy gì nữa.

Thu luân hồi đại chuyển bàn, ánh mắt Hắc Vũ Hộ nhìn qua phía Diệp Phàm, nói:

Nặc Á Chi Chu ở trên người của ngươi sao?

Sắc mặt Diệp Phàm đại biến, tuy Hắc Vũ Hộ không tỏa ra chút nguyên lực chấn động nào, nhưng từng bước đi tới, uy áp thượng vị giả làm cho hắn như lọt vào thâm uyên, mồ hôi lạnh chảy xuống như mưa.

Nặc Á Chi Chu là thánh khí nhân tộc, có lẽ do Thánh Vực thay ngươi đảm bảo. Mặc kệ ngươi là người phương nào, đều giao nó ra đi.

Hắc Vũ Hộ vươn tay ra, nói:

Giao ra thánh khí, ta sẽ không làm khó ngươi.

Diệp Phàm cắn răng nói:

Thánh Vực là đám cường đoạt đồ của người khác sao?

Hắc Vũ Hộ nói:

Nặc Á Chi Chu chính là của Diệp Nam Thiên đại nhân làm ra, mà Diệp Nam Thiên đại nhân người đứng đầu Thánh Vực năm đó, nói cho cũng thánh khí này cũng là của Thánh Vực, tại sao cường đoạt?

Diệp Phàm nói:

Ta là hậu nhân tổ tiên Diệp Nam Thiên!

Cái gì?

Mọi người đều cả kinh, đánh giá Diệp Phàm, nội tâm thầm nghĩ: khó trách…

Hắc Vũ Hộ cũng giật mình, không biết nên làm thế nào, hiện tại làm sao tranh giành thánh khí với người ta.

Hậu nhân Diệp Nam Thiên đại nhân?

Nam Phong Tuyền cả kinh, thoáng một phát liền rơi vào Diệp Phàm bên người, cẩn thận đánh giá đến hắn đến, hì hì cười nói:

Thiếu niên thật tuấn tú, Diệp Nam Thiên đại nhân là cường giả mà ta kính nể nhất, ngươi là hậu nhân của hắn, tên là gì?

Diệp Phàm nói:

Diệp Phàm.

Diệp Phàm? Thật là dễ nghe!

Nam Phong Tuyền ôm lấy cánh tay Diệp Phàm, bộ dáng tiểu nữ nhi, thẹn thùng nói:

Có thể nhìn thấy hậu nhân của thần tượng, thật là vui. Nhưng mà thực lực của ngươi quá yếu, Nặc Á Chi Chu nên đưa cho tỷ tủ đảm bảo đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook