Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3531: Vĩnh viễn không chia lìa 2

Thái Nhất Sinh Thủy

25/02/2017

Uyên kinh hãi nói:

- Tứ ca nói cái gì lời ngu xuẩn gì thế?

Sí giận không có chỗ đánh, biết rõ nói không thông với đồ ngu xuẩn này, lập tức mắng:

- Sớm biết như thế, thời điểm vạn linh chia địa chưa mở ra ta giết ngươi cho xong, tránh ngươi trợ Trụ vi ngược hiện tại.

Uyên không vui nói:

- Tứ ca nói như vậy thật tổn thương tình cảm huynh đệ chúng ta.

Sí tức giận kêu to, hắn muốn giết người, bị Kính và Mang cản lại. Kính thở dài:

- Hắn chỉ ngu xuẩn như thế thôi, dù ngươi tức giận thế nào cũng vô dụng. Hiện tại nên nghĩ nên làm thế nào mới tốt.

Sắc mặt Sí thay đổi, với tình huống của ba người hiện tại cũng không phải đối thủ của Dận Vũ và Thủy Long. Nếu Uyên đào ngũ, cố gắng còn có thể đánh một trận, nhưng đây là việc không thể nào.

Dận Vũ an ủi Uyên, nói:

- Ba người bọn họ gần đây hồ đồ, ngươi cũng không phải không biết. Chờ chúng ta giết đám người Lý Vân Tiêu báo thù cho tam ca của ngươi, lại mang ba tên bọn chúng về giáo dục lại.

Ba người nghe xong liền biến sắc, lập tức lạnh cả người. Nếu bị mang trở về, kết cục có thể nghĩ, hơn phân nửa cũng bị rút sạch Long nguyên, trở thành vật giúp Dận Vũ chống lại thiên nhân ngũ suy.

Đáng hận là Uyên còn gật đầu, nói:

- Phụ vương nói đúng!

Ba người tức giận suýt nữa muốn xông lên đánh chết hắn.

Phi Nghê và Tiểu Hồng hoảng sợ, tuy hai người đều là hùng chủ, nhưng lúc này chênh lệch quá rõ ràng, căn bản không có cơ hội lật bàn, nội tâm xoắn xuýt.

Tiểu Hồng trấn định suy nghĩ, truyền âm nói:

- Ba long tử như lâm đại địch, không bằng liên thủ bọn chúng, như vậy còn có cơ hội.

Phi Nghê gật gật đầu, đưa mắt nhìn qua.

Không biết là hữu ý vô ý, lúc này đám người Sí cũng nhìn qua. Ánh mắt hai bên chạm nhau, lập tức hiểu tâm tư lẫn nhau, liền gật đầu.

Cảnh này không trốn khỏi mắt của Dận Vũ, hắn cười nói:

- Thật là quái thay. Uyên nhi ah, ngươi nhìn ba tên ca ca không có tiền đồ của ngươi kìa. Giờ này chúng định liên thủ với đám người Lý Vân Tiêu đối phó chúng ta đấy!

Uyên tức giận quát:

- Ba vị ca ca, đầu óc các ngươi bị nước vô sao?

- Oa ah ah!! Ta thật muốn xé ngươi ah!



Sí tức giận không kìm được, tình cảnh bọn họ bây giờ rất đáng lo, không cẩn thận sẽ chết, đồ ngu xuẩn này còn đi giúp đỡ địch nhân.

Uyên tức giận nói:

- Nếu tứ ca giống như phụ vương đã nói, gian ngoan mất linh. Vậy tiểu đệ cũng chỉ có thể liên thủ với phụ vương bắt mấy ca ca trở về rồi nói sau.

Sí nghiến răng nghiến lợi, nói:

- Lúc vạn linh chi địa còn chưa mở ra, thật sự nên làm thịt tên này.

Kính nói:

- Hiện tại tất cả đều muộn. Liên thủ thiên phượng các nàng thì còn cơ hội lật bàn.

- Chậc chậc, đám người các ngươi là sỉ nhục của long tộc. Hôm nay bổn vương có trách nhiệm chấm dứt sỉ nhục này.

Dận Vũ cười lạnh một tiếng, sau lưng có rất nhiều Chân Linh không ngừng lao tới, khí tức trên người tăng vọt rất mạnh.

Lúc này sát khí tăng lên làm nhiệt độ giảm xuống, mà tất cả mọi người cảm giác khí tức lạnh như băng bao phủ thân thể, dường như trái tim bị đông cứng lại.

Dận Vũ biến sắc, kinh hãi nhìn về phía Viện.

Viện từ đầu đến cuối chưa từng nhúc nhích, vẫn nhìn vào cái bóng nhàn nhạt của Trọc Khôn, trên mặt đã bao phủ một tầng sương lạnh, nói:

- Ai dám lại ồn ào, kẻ đó phải chết. Trong lời của nàng mang theo sát ý lạnh giá, làm cho người ta không rét mà run.

Vừa rồi những Chân Linh cuồng bạo đã làm không gian chấn động, làm cho hư ảnh Trọc Khôn nhạt đi không ít, đã làm cho hai mắt nàng đỏ bừng. Những Chân Linh này đã lọt vào danh sách phải chết của nàng.

Nếu không phải không muốn rời khỏi Trọc Khôn ôm ấp, hiện tại nàng đã ra tay giết người.

Nội tâm Dận Vũ cả kinh, cảnh tượng vừa rồi hắn đều nhìn thấy, sau khi Viện dung hợp với Trọc Khôn, không chỉ không còn thương thế, hơn nữa khí tức đã đạt tới cảnh giới đáng sợ.

Hắn ôm quyền nói:

- Các hạ là Ma giới Ma Tôn sao. Tại hạ Dận Vũ, năm đó Trọc Khôn đại nhân là hảo hữu chí giao cùng chiến tuyến với ta, cùng vào sinh ra tử, tình như thủ túc. Không thể ngờ mười vạn năm qua đi, lại thiên nhân hai giới, vĩnh viễn không gặp lại nhau.

Uyên cả kinh nói:

- Thì ra phụ vương nhận ra người nọ, còn tình thâm nghĩa trọng như vậy.

Dận Vũ vụng trộm lườm hắn một cái, tiếp tục nói:

- Nhớ năm đó Trọc Khôn đại nhân tư thế hiên ngang, cơ trí gan dạ sáng suốt không ai không phục. Nói chuyện vui vẻ, giọng nói và nụ cười chỉ điểm giang sơn như mới ngày hôm qua. Mặc dù như giấc mộng Hoàng Lương, lại lưu danh ngàn năm, rầu rĩ mà bi thương.

Nói đến chỗ động tình, hắn đưa tay lau mắt, nói:

- Lý Vân Tiêu hại ái tử của ta, nay lại hại Trọc Khôn đại nhân, Dận Vũ ta thề phải giết hắn báo thù cho đại nhân.



Hắn nói chém đinh chặt sắt, lòng đầy căm phẫn, đầy lửa giận và chính khí.

Cả không gian an tĩnh lại, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn hắn diễn kịch. Dận Vũ vụng trộm lườm Viện, không thấy đối phương có bất kỳ phản ứng nào, nội tâm đang nói thầm gì đó.

Cũng không biết thái độ của Viện thế nào, chính mình mạo muội ra tay có thể dẫn tới nàng không vui.

Vào lúc không biết chủ ý, rốt cuộc Viện nói:

- Cuối cùng nói một lần, người nào ồn ào —— chết!

- Ngươi...

Dận Vũ giận dữ, mình giả tình thâm và làm nhiều trò như vậy đã phí công.

Nhưng tình cảnh lúc này rất tốt, ba long tử và Phi Nghê, Tiểu Hồng liên thủ, miễn cưỡng có thể chống lại Dận Vũ. Tuy Viện cũng muốn giết Lý Vân Tiêu, nhưng lại thành thủ hộ giả yếu thế, làm cho Dận Vũ không dám vọng động.

- Tốt! Bởi vì cái gọi là người chết là lớn, huống chi Trọc Khôn huynh!

Dận Vũ tự định giá liên tục, cảm thấy không nên giao thủ với Viện, lập tức nói:

- Xem mặt mũi của Trọc Khôn huynh, lúc này cho đám người Lý Vân Tiêu sống thêm một lát. Tất cả mọi người nghe đây, mặc niệm cho Trọc Khôn đại nhân.

Hắn đi đầu cúi đầu xuống, tràn đầy thần sắc bi thương.

Đám Chân Linh cũng cúi đầu, bộ dáng hữu khí vô lực và thấp giọng rên rỉ.

Phi Nghê im lặng, mắng:

- Thật sự là đủ dối trá!

Tiểu Hồng cũng khẽ lắc đầu, nói:

- Một đời chân long, không ngờ biến thành bộ dáng này, thật buồn nôn.

Ba long tử dường như nghe nàng nói thế thì đỏ mặt, không dám nói câu nào.

Phi Nghê nói:

- Trọc Khôn tiên sinh chết đi, chúng ta cũng có quá nhiều bất đắc dĩ. Nếu Dận Vũ tiên sinh lúc này mặc niệm, chúng ta cũng không tiện quấy rầy, chúng ta sẽ rời đi, các vị, cáo từ.

- Muốn đi? Hừ!

Dận Vũ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt bi thương biến thành đầy sát khí.

Phi Nghê cười lạnh nói:

- Đại nhân không phải muốn mặc niệm sao? Ở đây ngươi dám động thủ sao? Trọc Khôn đại nhân lưu lại tàn ảnh sắp biến mất, chọc giận bà cô này, ngươi chịu nổi sao?

Nội tâm Dận Vũ cả kinh, nhìn về phía Viện, bóng dáng Trọc Khôn thật sự càng ngày càng mờ nhạt. Cảm xúc của Viện bắt đầu chấn động, gương mặt đầy thống khổ, không bỏ, tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook