Chương 1779: Võ đạo chi tâm. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1778: Võ đạo chi tâm. (1)
“Ầm ầm”
Một đạo quyền mang thanh sắc vạch phá bầu trời, trực tiếp đánh tan âm thanh ốc biển kia, quyền mang bất diệt tiếp tục đánh tới người nọ.
hư hóa
Người nọ nhướng mày, buông ốc biển ra khỏi miệng, cả người trực tiếp hư hóa, biến mất trên không trung.
Đáng chết.
Trong mắt Quảng Nguyên hiện lên một đạo hàn khí, lạnh lùng nói:
Cho rằng trốn đi thì không chết sao?
Thân thể của hắn thoáng một phát biến mất tại chỗ, sau một khắc đã xuất hiện ở bên cạnh Pháp Hoa Liên Thai, hai tay bấm kháp quyết ấn.
Trên đài sen kia bắn ra đạo đạo hào quang, bao lấy hắn vào trong.
Hai mắt Quảng Nguyên thoáng cái biến thành kim quang xán lạn, lâm không nhìn khắp mọi nơi.
Ở đằng kia.
Đồng tử hắn đột nhiên co lại co rụt lại, trực tiếp lăng không đánh qua một quyền.
“Phanh”
Nơi tầm mắt đạt tới đều bị quyền kình cách không đánh cho nổ bung mất.
“PHỐC”
Một đạo nhân ảnh bị chấn ra khỏi không gian nơi kia, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn vội vàng biến hóa thân hình trên không trung, chớp động mấy cái đã xuống mặt đất, bỏ chạy về phía xa xa.
Hừ toàn bộ hòn đảo đều là do Như Thị Ngã Văn biến thành, ngươi có thể trốn đi nơi nào đây?
Trong mắt Quảng Nguyên hiện lên một tia thương cảm và mỉa mai, hắn đang muốn ra tay đuổi theo, thân hình lại đột nhiên cứng lại, đồng tử mở ra, nhìn lại trên người Nhuận Tường ở xa xa, lộ ra vẻ ngưng trọng và kích động.
Xa xa thân thể Nhuận Tường bắt đầu phát sinh biến hóa, xương cột sống dung nhập vào trong cơ thể, lăng không Long hóa.
Đầu rồng trên xương sống thì lại trực tiếp hiển hiện ở trước ngực, giống như sống lại vậy, hai mắt mở to ra, bắn xuất ra đạo đạo hàn quang.
Từng mảnh lân phiến màu vàng hiển hiện ở trên người hắn, trên trán trồi lên hai cái sừng, giống như ngọc phấn vậy, linh khí bức người.
Mỗi một biến hóa trên người hắn dẫn động tiếng oanh minh, giống như dính liền với thời không xa xôi vậy.
Hai tay của hắn biến thành long trảo, một tay cầm lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương, khí tức trên thân đã tăng lên tới cực hạn, trực tiếp dẫn động dị tượng Thiên Địa, bốn phía nổi lên khí tức cổ quái nhộn nhạo khắp bầu trời.
Đây là. . .
Trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, không tự giác được dừng lại chiến đấu trong tay, hoảng sợ nhìn lên trời cao.
Cổ khí tức kia phảng phất như từ Viễn Cổ Hồng Hoang mà đến, khiến cho người không rét mà run, trong lòng chợt sinh ra sợ hãi khó có thể ức chế nổi.
Đặc biệt là những cường giả Hải tộc, hai chân đều như nhũn ra, cơ hồ như muốn quỳ rạp xuống vậy.
Trên mặt Lý Vân Tiêu cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, dưới cổ Long uy kia, ngay cả hắn cũng cảm thấy một hồi áp lực, ngực uất một hơi không cách nào nhổ ra được.
Xa xa động tác của Cửu Thiên và Lãnh Vũ, còn có bọn người Phi Minh cũng ngừng lại, đều hoảng sợ nhìn qua.
Dưới cổ Long Uy mênh mông cuồn cuộn kia, ảnh hưởng nhiều nhất chính là người Hải tộc, mà ngay cả sắc mặt Thủy Tiên cũng biến hóa, lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Ha ha ha, Long hóa, đây mới là Long hóa thật sự a!
Quảng Nguyên đột nhiên cười ha hả, trong mắt tách ra vẻ hưng phấn dị thường, cao giọng nói:
Thiên tài Bắc Hải, để ta xem thử tiềm lực vô cùng của ngươi đi!
Trên mặt Nhuận Tường một mảnh bình tĩnh, hoặc toàn trái ngược với vẻ cuồng bạo và hưng phấn lúc trước, ánh mắt hắn như nước, chiếu vạn vật mà không lưu dấu vết.
Lý Vân Tiêu ngưng giọng nói:
Vậy mà thật sự hiện ra bộ phận hình thái Chân Long, đây là át chủ bài khiến ngươi có dũng khí đánh một trận với ta sao?
Nhuận Tường không trả lời, hắn ngẩng đầu lên, nhìn qua trời cao vô tận, cùng biển cả vô biên vô hạn ở xa xa.
Ta sanh ra tại một Hải tộc ở Bắc Hải.
Hắn đột nhiên nói ra một câu cổ quái, tất cả mọi người đều sững sờ, Quảng Nguyên cũng nhíu mày, nhưng vẫn bất động thanh sắc, im im lặng lặng lắng nghe.
Sự ra đời của ta đối với tộc đàn mà nói chính là một tai hoạ ngập đầu, bởi vì phụ thân ta là Bắc Hải chi Vương, mà mẫu thân chính là nữ nhi của tộc trưởng một Hải tộc bình thường.
Vì vậy nhất tộc nhà mẹ ta cũng vì ta ra đời mà vĩnh viễn hóa thành hạt bụi trong biển cả.
Trong con ngươi như nước kia của Nhuận Tường rốt cục xuất hiện một tia rung động, giống như một hòn đá nhỏ rơi vào trong giết sâu vậy:
Trong đó có cả mẹ ta.
Trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, lộ ra biểu lộ bất đồng.
Nhuận Tường bình tĩnh nói:
Năm kia ta mới năm tuổi, ta vĩnh viễn rõ màn bọn hắn chết thảm kia.
Sau đó ta bị dẫn tới Vương cung Bắc Hải, bị ép nhận một gã nam tử chưa bao giờ gặp mặt làm cha. Cùng ngày, ta liền bị ném vào trong Bắc Hải chi uyên.
Ah.
Thủy Tiên nhịn không kinh hô lên, bàn tay nhỏ bé che miệng, lộ ra vẻ giật mình.
Trong mắt Quảng Nguyên lại lóe ra tinh mang ra, thần sắc trên mặt không đổi.
Người ở chỗ này chính có hai người bọn họ biết rõ Bắc Hải chi uyên rốt cuộc là nơi thế nào, đó là nơi thí luyện tàn khốc nhất Bắc Hải, trực tiếp thông đến một chỗ không gian khác, coi như là Hải tộc trưởng thành cũng rất khó sống sót trở về từ đó.
Bởi vì người nam nhân kia nói huyết mạch trong cơ thể ta đã bị ô nhiễm rồi, không xứng làm con của hắn, trừ phi ta có thể trở về từ Bắc Hải chi uyên.
Nhuận Tường ngẩng đầu, trong mắt lóe ra vẻ nhớ lại, tiếp tục nói:
Lúc ấy ta mới năm tuổi, thực lực còn chưa đạt tới Bát Hoang cảnh, mà các thành viên Vương tộc khác cùng tộc có không ít người đã đạt đến Bát Hoang cảnh đỉnh phong rồi.
Hải tộc trời sinh thì đã có huyết mạch kế thừa cường đại, một ít chủng tộc cấp độ B ưu tú thậm chí vừa ra đời đã là cường giả Cửu Thiên cảnh rồi.
Hắn có chút nhắm hai mắt lại, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn và khó chịu, tựa hồ chuyện trong Bắc Hải chi uyên kia nhớ lại cũng là một sự thống khổ cực lớn vậy.
Ta dùng ba năm, mới đột phá đến Bát Hoang cảnh Võ Tôn, vào lúc đó trong các Vương tử Bắc Hải chính là thiên phú rác rưởi nhất. Nhưng. . .
Khí tức trên thân Nhuận Tường đã xảy ra biến hóa kịch liệt, cảm xúc trong lòng tựa hồ như bị ảnh hưởng, hai mắt lăng lệ ác liệt đột nhiên mở ra, lạnh giọng nói:
Nhưng ta nhất định phải biến thành mạnh nhất, ta muốn trở về từ Bắc Hải chi uyên, giết chết toàn bộ bọn chúng.
Ah!
Thủy Tiên lại kinh hô một tiếng, trước gương mặt dữ tợn kia của Nhuận Tường, nàng đột nhiên cảm thấy có chút run sợ.
Tất cả mọi người còn lại đều im im lặng lặng nghe, trong lòng ngược lại không có bao nhiêu biến hóa, bởi vì việc sinh tồn của Hải tộc cực kỳ tàn khốc, đẳng cấp huyết mạch cơ hồ liền quyết định vận mệnh cả đời
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, tỉnh táo nói:
Vậy ngươi giết chết toàn bộ bọn chúng sao?
Nhuận Tường nở nụ cười, trên mặt hiện ra dáng cười cứng cỏi, nói:
Ta dùng năm năm thời gian, cuối cùng đã đi ra khỏi nơi địa ngục kia, tuy rằng ta vẫn có tu vị Bát Hoang cảnh, nhưng trong cùng thế hệ đã không còn người nào là đối thủ cúa ta nữa, ba mươi hai đứa con của phụ vương, ta giết chết hai mươi hai người!
“.. ”
“Ầm ầm”
Một đạo quyền mang thanh sắc vạch phá bầu trời, trực tiếp đánh tan âm thanh ốc biển kia, quyền mang bất diệt tiếp tục đánh tới người nọ.
hư hóa
Người nọ nhướng mày, buông ốc biển ra khỏi miệng, cả người trực tiếp hư hóa, biến mất trên không trung.
Đáng chết.
Trong mắt Quảng Nguyên hiện lên một đạo hàn khí, lạnh lùng nói:
Cho rằng trốn đi thì không chết sao?
Thân thể của hắn thoáng một phát biến mất tại chỗ, sau một khắc đã xuất hiện ở bên cạnh Pháp Hoa Liên Thai, hai tay bấm kháp quyết ấn.
Trên đài sen kia bắn ra đạo đạo hào quang, bao lấy hắn vào trong.
Hai mắt Quảng Nguyên thoáng cái biến thành kim quang xán lạn, lâm không nhìn khắp mọi nơi.
Ở đằng kia.
Đồng tử hắn đột nhiên co lại co rụt lại, trực tiếp lăng không đánh qua một quyền.
“Phanh”
Nơi tầm mắt đạt tới đều bị quyền kình cách không đánh cho nổ bung mất.
“PHỐC”
Một đạo nhân ảnh bị chấn ra khỏi không gian nơi kia, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn vội vàng biến hóa thân hình trên không trung, chớp động mấy cái đã xuống mặt đất, bỏ chạy về phía xa xa.
Hừ toàn bộ hòn đảo đều là do Như Thị Ngã Văn biến thành, ngươi có thể trốn đi nơi nào đây?
Trong mắt Quảng Nguyên hiện lên một tia thương cảm và mỉa mai, hắn đang muốn ra tay đuổi theo, thân hình lại đột nhiên cứng lại, đồng tử mở ra, nhìn lại trên người Nhuận Tường ở xa xa, lộ ra vẻ ngưng trọng và kích động.
Xa xa thân thể Nhuận Tường bắt đầu phát sinh biến hóa, xương cột sống dung nhập vào trong cơ thể, lăng không Long hóa.
Đầu rồng trên xương sống thì lại trực tiếp hiển hiện ở trước ngực, giống như sống lại vậy, hai mắt mở to ra, bắn xuất ra đạo đạo hàn quang.
Từng mảnh lân phiến màu vàng hiển hiện ở trên người hắn, trên trán trồi lên hai cái sừng, giống như ngọc phấn vậy, linh khí bức người.
Mỗi một biến hóa trên người hắn dẫn động tiếng oanh minh, giống như dính liền với thời không xa xôi vậy.
Hai tay của hắn biến thành long trảo, một tay cầm lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương, khí tức trên thân đã tăng lên tới cực hạn, trực tiếp dẫn động dị tượng Thiên Địa, bốn phía nổi lên khí tức cổ quái nhộn nhạo khắp bầu trời.
Đây là. . .
Trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, không tự giác được dừng lại chiến đấu trong tay, hoảng sợ nhìn lên trời cao.
Cổ khí tức kia phảng phất như từ Viễn Cổ Hồng Hoang mà đến, khiến cho người không rét mà run, trong lòng chợt sinh ra sợ hãi khó có thể ức chế nổi.
Đặc biệt là những cường giả Hải tộc, hai chân đều như nhũn ra, cơ hồ như muốn quỳ rạp xuống vậy.
Trên mặt Lý Vân Tiêu cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, dưới cổ Long uy kia, ngay cả hắn cũng cảm thấy một hồi áp lực, ngực uất một hơi không cách nào nhổ ra được.
Xa xa động tác của Cửu Thiên và Lãnh Vũ, còn có bọn người Phi Minh cũng ngừng lại, đều hoảng sợ nhìn qua.
Dưới cổ Long Uy mênh mông cuồn cuộn kia, ảnh hưởng nhiều nhất chính là người Hải tộc, mà ngay cả sắc mặt Thủy Tiên cũng biến hóa, lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Ha ha ha, Long hóa, đây mới là Long hóa thật sự a!
Quảng Nguyên đột nhiên cười ha hả, trong mắt tách ra vẻ hưng phấn dị thường, cao giọng nói:
Thiên tài Bắc Hải, để ta xem thử tiềm lực vô cùng của ngươi đi!
Trên mặt Nhuận Tường một mảnh bình tĩnh, hoặc toàn trái ngược với vẻ cuồng bạo và hưng phấn lúc trước, ánh mắt hắn như nước, chiếu vạn vật mà không lưu dấu vết.
Lý Vân Tiêu ngưng giọng nói:
Vậy mà thật sự hiện ra bộ phận hình thái Chân Long, đây là át chủ bài khiến ngươi có dũng khí đánh một trận với ta sao?
Nhuận Tường không trả lời, hắn ngẩng đầu lên, nhìn qua trời cao vô tận, cùng biển cả vô biên vô hạn ở xa xa.
Ta sanh ra tại một Hải tộc ở Bắc Hải.
Hắn đột nhiên nói ra một câu cổ quái, tất cả mọi người đều sững sờ, Quảng Nguyên cũng nhíu mày, nhưng vẫn bất động thanh sắc, im im lặng lặng lắng nghe.
Sự ra đời của ta đối với tộc đàn mà nói chính là một tai hoạ ngập đầu, bởi vì phụ thân ta là Bắc Hải chi Vương, mà mẫu thân chính là nữ nhi của tộc trưởng một Hải tộc bình thường.
Vì vậy nhất tộc nhà mẹ ta cũng vì ta ra đời mà vĩnh viễn hóa thành hạt bụi trong biển cả.
Trong con ngươi như nước kia của Nhuận Tường rốt cục xuất hiện một tia rung động, giống như một hòn đá nhỏ rơi vào trong giết sâu vậy:
Trong đó có cả mẹ ta.
Trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, lộ ra biểu lộ bất đồng.
Nhuận Tường bình tĩnh nói:
Năm kia ta mới năm tuổi, ta vĩnh viễn rõ màn bọn hắn chết thảm kia.
Sau đó ta bị dẫn tới Vương cung Bắc Hải, bị ép nhận một gã nam tử chưa bao giờ gặp mặt làm cha. Cùng ngày, ta liền bị ném vào trong Bắc Hải chi uyên.
Ah.
Thủy Tiên nhịn không kinh hô lên, bàn tay nhỏ bé che miệng, lộ ra vẻ giật mình.
Trong mắt Quảng Nguyên lại lóe ra tinh mang ra, thần sắc trên mặt không đổi.
Người ở chỗ này chính có hai người bọn họ biết rõ Bắc Hải chi uyên rốt cuộc là nơi thế nào, đó là nơi thí luyện tàn khốc nhất Bắc Hải, trực tiếp thông đến một chỗ không gian khác, coi như là Hải tộc trưởng thành cũng rất khó sống sót trở về từ đó.
Bởi vì người nam nhân kia nói huyết mạch trong cơ thể ta đã bị ô nhiễm rồi, không xứng làm con của hắn, trừ phi ta có thể trở về từ Bắc Hải chi uyên.
Nhuận Tường ngẩng đầu, trong mắt lóe ra vẻ nhớ lại, tiếp tục nói:
Lúc ấy ta mới năm tuổi, thực lực còn chưa đạt tới Bát Hoang cảnh, mà các thành viên Vương tộc khác cùng tộc có không ít người đã đạt đến Bát Hoang cảnh đỉnh phong rồi.
Hải tộc trời sinh thì đã có huyết mạch kế thừa cường đại, một ít chủng tộc cấp độ B ưu tú thậm chí vừa ra đời đã là cường giả Cửu Thiên cảnh rồi.
Hắn có chút nhắm hai mắt lại, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn và khó chịu, tựa hồ chuyện trong Bắc Hải chi uyên kia nhớ lại cũng là một sự thống khổ cực lớn vậy.
Ta dùng ba năm, mới đột phá đến Bát Hoang cảnh Võ Tôn, vào lúc đó trong các Vương tử Bắc Hải chính là thiên phú rác rưởi nhất. Nhưng. . .
Khí tức trên thân Nhuận Tường đã xảy ra biến hóa kịch liệt, cảm xúc trong lòng tựa hồ như bị ảnh hưởng, hai mắt lăng lệ ác liệt đột nhiên mở ra, lạnh giọng nói:
Nhưng ta nhất định phải biến thành mạnh nhất, ta muốn trở về từ Bắc Hải chi uyên, giết chết toàn bộ bọn chúng.
Ah!
Thủy Tiên lại kinh hô một tiếng, trước gương mặt dữ tợn kia của Nhuận Tường, nàng đột nhiên cảm thấy có chút run sợ.
Tất cả mọi người còn lại đều im im lặng lặng nghe, trong lòng ngược lại không có bao nhiêu biến hóa, bởi vì việc sinh tồn của Hải tộc cực kỳ tàn khốc, đẳng cấp huyết mạch cơ hồ liền quyết định vận mệnh cả đời
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, tỉnh táo nói:
Vậy ngươi giết chết toàn bộ bọn chúng sao?
Nhuận Tường nở nụ cười, trên mặt hiện ra dáng cười cứng cỏi, nói:
Ta dùng năm năm thời gian, cuối cùng đã đi ra khỏi nơi địa ngục kia, tuy rằng ta vẫn có tu vị Bát Hoang cảnh, nhưng trong cùng thế hệ đã không còn người nào là đối thủ cúa ta nữa, ba mươi hai đứa con của phụ vương, ta giết chết hai mươi hai người!
“.. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.