Chương 579: Vũ tiên sinh. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
24/10/2016
Chương 578: Vũ tiên sinh. (2)
Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, có lực lượng giống như Đông Hải Nguyệt Minh Châu, có thểg tinh lọc tất cả lực lượng mặt trái, khiến đối phương bị suy yếu đi.
Nhưng mặc dù có dị tượng Thần Thể, Phong Vân Chưởng dưới Sát Thần Nhất Chỉ kia cũng liên tiếp bại lui, rất nhanh đã bị đánh tán. Chỉ ảnh cực lớn điểm xuống, tựa hồ muốn tiêu diệt tất cả sinh cơ!
- Uống!
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, trực tiếp đánh ra quyền ảnh.
Hắn dùng cũng không phải võ kỹ cao cường gì, mà là Kim Cương Quyền ai cũng biết!
Oanh!
Sát khí cực lớn nổ bung trước người hắn, bao phủ cả người hắn vào trong, rơi xuống từ trên cao, ngã lăn trên mặt đất.
Sát khí màu tím đen kia ngưng mà không tiêu tan, hoàn toàn bao trùm lấy cả người Lý Vân Tiêu, tựa hồ đang không ngừng thôn phệ ăn mòn thân thể hắn.
Vũ tiên sinh sau khi hơi thất thố, cảm xúc lập tức hồi phục lại, lạnh lùng nhìn phía dưới. Quả nhiên không dễ dàng như hắn tưởng tượng, trong sát khí màu tím đen kia rất nhanh xuyên suốt xuất ra đạo đạo bạch quang, tinh lọc hết tất cả sát lục chi khí ở bốn phía.
Lý Vân Tiêu một thân đều là quang mình đứng dậy khỏi mặt đất, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn.
Vũ tiên sinh chậm rãi mở miệng nói:
- Thần Thể của ngươi rất mạnh, vậy mà có thể tinh lọc sát lục chi khí của ta. Nhưng ta muốn tìm chính là Cửu Dương Thần Thể. Nói cho ta biết người nọ ở đâu có được không? Ta có thể thả ngươi một mạng. Ngươi còn rất trẻ tuổi, chết ở chỗ này cũng quá mức đáng tiếc. Dùng thiên tư của ngươi, tương lai tất nhiên sẽ là tồn tại bá chủ một phương.
Gương mặt hắn dấu trong khói đen, khó có nhận dạng. Nhưng từ hô hấp là có thể thấy được hắn đang cố nén cảm xúc. Dùng thân phận Vũ Hoàng của hắn, đối phương chỉ là một gã Vũ Vương vốn có thể tùy ý khảo vấn mới phải. Nhưng qua hai chiêu vậy mà không thể làm bị thương đối phương chút nào, khiến hắn cơ hồ giận điên lên.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng theo dõi hắn, nội tâm cũng phiền muộn cực độ. Dưới hai chiêu sở học của mình, Thiên Địa Ấn và Phong Vân Chưởng, bao nhiêu bá chủ cái thếm, Cửu Thiên Vũ Đế cũng phải bỏ mang. Nhưng bây giờ ngay cả hai chiêu của một gã Vũ Hoàng cũng không đỡ được, mặc dù không bị thương, nhưng mỗi lần đều chật vật không chịu nổi, mất hết phong độ.
- Ngươi nếu như không 'trang Bức' thì nói không chừng chúng ta có thể làm bằng hữu đấy.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt cười nhạo nói.
- Muốn chết!
Vũ tiên sinh lập tức nổ bung, áo đen dưới lực trùng kích lập tức nát bấy. Lộ làm ra gương mặt dữ tợn, hai lỗ tai cao nhọn, khuôn mặt yêu dị dị thường. Hơn nữa cánh tay thành màu nâu xám, trên đó còn có lông dài màu trắng, giống như dã thú vậy.
- Yêu tộc. . .
Lý Vân Tiêu nói khẽ, cũng không quá kinh ngạc. Khi đối phương nói thời điểm nhân loại bị nhốt dưới Ngũ Hà Sơn đã không xa thì hắn đoán được rồi.
Sự khác nhau giưa Yêu tộc và yêu thú cũng như nhân loại và khỉ vậy, không biết bao nhiêu năm trước, có lẽ là cùng một tổ tiên. Về sau một chi tiến hóa ra trí tuệ, liền trở thành Yêu tộc.
- Nếu ngươi đã không biết điều, vậy thì ta chỉ có thể bắt lấy ngươi tra khảo thôi.
Vũ tiên sinh bình tĩnh nói:
- Thân là một gã Vũ Vương vậy mà thấy được hình dạng của ta, coi như là ban ân lớn nhất đối với ngươi rồi.
Lý Vân Tiêu có chút im lặng, nói:
- Không cảm thấy ưu việt sẽ chết sao? Ta thật sự không nghĩ ra thân là một đầu yêu thú, có gì mà thấy ưu việt chy. Nếu như là ta, đã không có mặt mũi gặp người rồi.
- Muốn chết!
Vũ tiên tức giận lông toàn thân đều dựng lên, Yêu tộc kiêng kỵ lớn nhất chính là bị người khác goijlaf yêu thú. Thật giống như nhân loại bị người gọi là con khỉ không lông vậy.
- Thập Tự Hư Không Trảm!
Hắn hai tay giao nhau, mạnh mẽ bắn ra hai đạo kình khí, cắt đứt không gian, tốc độ cực nhanh, phát ra tiếng kêu to chói tai.
- Thanh Liên Kiếm Ca!
Hào quang trong tay Lý Vân Tiêu lóe lên, Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm hiển hiện trên tay, sau khi cầm chặt liền quét ra một kiếm, kích thích ra đóa dóa Thanh Liên, từng cái nở rộ trên không, nhưng rất nhanh đã bị chém nát.
Lý Vân Tiêu buồn bực dưới chân khẽ điểm, lập tức thối lui hơn mười bước, tránh thoát khỏi hai đạo trảm kích kia.
Hai người tu vị kém nhay quá lớn, vô luận đối phương ra chiêu thế nào, mình đều khó đỡ nổi, vẫn phải tránh đi, khiến hắn vô cùng phiền muộn. Hơn nữa đối phương tựa hồ không phải cường giả Vũ Hoàng bình thường, tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện.
- Ta xem ngươi có thể tránh bau lâu?
Vũ tiên sinh nhẹ nhàng duỗi ra một ngón tay, trên đầu ngón tay ngưng tụ ra một đoàn quang mang bạch sắc, càng lúc càng lớn, quát khẽ:
- Yếu quyết, loạn xạ!
Đạo bạch quang kia cùng lúc bắn ra hơn mười đạo công kích, ngang trời mà xuống, cơ hồ nhét toàn bộ không gian vào trong.
- Con em ngươi đấy!
Lý Vân Tiêu chửi bới một tiếng, một tay niết bí quyết, Ma Thiên Chiến Giáp hiển hóa ra, trước người ngưng tụ thành một cái hư ảnh cự đại, căng ra một đạo phòng ngự.
Ầm ầm!
Quang mang bạch sắc không ngừng xuyên thấu ma khí màu đen, đánh lên chiến giáp, tóe ra đạo đạo linh áp như vằn nước khuyếch tán khắp nơi.
Vũ tiên sinh đồng tử co rụt lại, cả kinh nói:
- Dĩ nhiên là chiến giáp cửu giai, hơn nữa còn là ma khí luyện chế! Ngươi đến cùng là người nào?
Mắt hắn lộ vẻ tham lam, nếu là huyền khí cửu giai bình thường, hắn chưa chắc đã để vào mắt.
Lý Vân Tiêu trốn ở sau chiến giáp, hừ lạnh nói:
- Có thể nhìn thấy chân dung bản thiếu gia, ngươi đời này đã sống không tệ rồi, còn muốn tham lam hỏi tên bản thiếu gia sao?
Lời này khiến Vũ tiên sinh tức giận thiếu chút thổ huyết, hắn từ trên người lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu xanh lá cây, điểm xuống mấy ấn quyét, liền đánh ra ngoài, cả giận nói:
- Cho dù huyền khí cửu giai, dùng tu vi của ngươi có thể dùng bao nhiêu?
Kiếm nhỏ màu xanh lá cây kia nhìn như không chút thu hút bài, mặc dù bay trên không trung cũng rất bình thường, theo những bạch quang kia cùng đánh tới.
Nhưng Lý Vân Tiêu lại đại biến, sợ hãi nói:
- Ngươi cũng có huyền khí cửu giai? !
Cường giả Vũ Hoàng sử dụng huyền khí cửu giai so với Vũ Vương sử dụng, hoàn toàn là hai khái niệm khác biệt!
Khí vận chấn động lóe lên trên kiếm nhỏ màu xanh lá cây kia khiến hắn một hồi hãi hùng khiếp vía. Hơn nữa lực chấn động trên tiểu kiếm còn hoàn toàn tập trung vào hắn, trốn cũng không thể trốn!
Hắn không dám có chút lơ là, tuy rằng Vũ Hoàng cũng không thể hoàn toàn phát huy ra lực lượng huyền khí cửu giai nhưng Vũ tiên sinh hiển nhiên không phải võ giả đơn thuần, từ chấn động từ trên tiểu kiếm truyền ra là có thể cảm nhận được, ít nhất một nửa lực lượng đã bị hắn kích phát ra.
Chỉ dựa vào điểm ấy, coi như là Vũ Tôn ở đây cũng không dám đón đỡ một kiếm này!
Dưới uy áp từ thanh kiếm nhỏ kia, Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, một đạo vòng tròn bay ra khỏi cánh tay, bỗng nhiên phóng lớn xông ra ngoài.
Thiên Linh Hoàn phát ra từng đạo hào quang màu vàng, chân khai cả hư không, ở trước người Lý Vân Tiêu kéo ra một không gian hư vô, cách ly thanh kiếm nhỏ màu xanh lá cây kia.
Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, có lực lượng giống như Đông Hải Nguyệt Minh Châu, có thểg tinh lọc tất cả lực lượng mặt trái, khiến đối phương bị suy yếu đi.
Nhưng mặc dù có dị tượng Thần Thể, Phong Vân Chưởng dưới Sát Thần Nhất Chỉ kia cũng liên tiếp bại lui, rất nhanh đã bị đánh tán. Chỉ ảnh cực lớn điểm xuống, tựa hồ muốn tiêu diệt tất cả sinh cơ!
- Uống!
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, trực tiếp đánh ra quyền ảnh.
Hắn dùng cũng không phải võ kỹ cao cường gì, mà là Kim Cương Quyền ai cũng biết!
Oanh!
Sát khí cực lớn nổ bung trước người hắn, bao phủ cả người hắn vào trong, rơi xuống từ trên cao, ngã lăn trên mặt đất.
Sát khí màu tím đen kia ngưng mà không tiêu tan, hoàn toàn bao trùm lấy cả người Lý Vân Tiêu, tựa hồ đang không ngừng thôn phệ ăn mòn thân thể hắn.
Vũ tiên sinh sau khi hơi thất thố, cảm xúc lập tức hồi phục lại, lạnh lùng nhìn phía dưới. Quả nhiên không dễ dàng như hắn tưởng tượng, trong sát khí màu tím đen kia rất nhanh xuyên suốt xuất ra đạo đạo bạch quang, tinh lọc hết tất cả sát lục chi khí ở bốn phía.
Lý Vân Tiêu một thân đều là quang mình đứng dậy khỏi mặt đất, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn.
Vũ tiên sinh chậm rãi mở miệng nói:
- Thần Thể của ngươi rất mạnh, vậy mà có thể tinh lọc sát lục chi khí của ta. Nhưng ta muốn tìm chính là Cửu Dương Thần Thể. Nói cho ta biết người nọ ở đâu có được không? Ta có thể thả ngươi một mạng. Ngươi còn rất trẻ tuổi, chết ở chỗ này cũng quá mức đáng tiếc. Dùng thiên tư của ngươi, tương lai tất nhiên sẽ là tồn tại bá chủ một phương.
Gương mặt hắn dấu trong khói đen, khó có nhận dạng. Nhưng từ hô hấp là có thể thấy được hắn đang cố nén cảm xúc. Dùng thân phận Vũ Hoàng của hắn, đối phương chỉ là một gã Vũ Vương vốn có thể tùy ý khảo vấn mới phải. Nhưng qua hai chiêu vậy mà không thể làm bị thương đối phương chút nào, khiến hắn cơ hồ giận điên lên.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng theo dõi hắn, nội tâm cũng phiền muộn cực độ. Dưới hai chiêu sở học của mình, Thiên Địa Ấn và Phong Vân Chưởng, bao nhiêu bá chủ cái thếm, Cửu Thiên Vũ Đế cũng phải bỏ mang. Nhưng bây giờ ngay cả hai chiêu của một gã Vũ Hoàng cũng không đỡ được, mặc dù không bị thương, nhưng mỗi lần đều chật vật không chịu nổi, mất hết phong độ.
- Ngươi nếu như không 'trang Bức' thì nói không chừng chúng ta có thể làm bằng hữu đấy.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt cười nhạo nói.
- Muốn chết!
Vũ tiên sinh lập tức nổ bung, áo đen dưới lực trùng kích lập tức nát bấy. Lộ làm ra gương mặt dữ tợn, hai lỗ tai cao nhọn, khuôn mặt yêu dị dị thường. Hơn nữa cánh tay thành màu nâu xám, trên đó còn có lông dài màu trắng, giống như dã thú vậy.
- Yêu tộc. . .
Lý Vân Tiêu nói khẽ, cũng không quá kinh ngạc. Khi đối phương nói thời điểm nhân loại bị nhốt dưới Ngũ Hà Sơn đã không xa thì hắn đoán được rồi.
Sự khác nhau giưa Yêu tộc và yêu thú cũng như nhân loại và khỉ vậy, không biết bao nhiêu năm trước, có lẽ là cùng một tổ tiên. Về sau một chi tiến hóa ra trí tuệ, liền trở thành Yêu tộc.
- Nếu ngươi đã không biết điều, vậy thì ta chỉ có thể bắt lấy ngươi tra khảo thôi.
Vũ tiên sinh bình tĩnh nói:
- Thân là một gã Vũ Vương vậy mà thấy được hình dạng của ta, coi như là ban ân lớn nhất đối với ngươi rồi.
Lý Vân Tiêu có chút im lặng, nói:
- Không cảm thấy ưu việt sẽ chết sao? Ta thật sự không nghĩ ra thân là một đầu yêu thú, có gì mà thấy ưu việt chy. Nếu như là ta, đã không có mặt mũi gặp người rồi.
- Muốn chết!
Vũ tiên tức giận lông toàn thân đều dựng lên, Yêu tộc kiêng kỵ lớn nhất chính là bị người khác goijlaf yêu thú. Thật giống như nhân loại bị người gọi là con khỉ không lông vậy.
- Thập Tự Hư Không Trảm!
Hắn hai tay giao nhau, mạnh mẽ bắn ra hai đạo kình khí, cắt đứt không gian, tốc độ cực nhanh, phát ra tiếng kêu to chói tai.
- Thanh Liên Kiếm Ca!
Hào quang trong tay Lý Vân Tiêu lóe lên, Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm hiển hiện trên tay, sau khi cầm chặt liền quét ra một kiếm, kích thích ra đóa dóa Thanh Liên, từng cái nở rộ trên không, nhưng rất nhanh đã bị chém nát.
Lý Vân Tiêu buồn bực dưới chân khẽ điểm, lập tức thối lui hơn mười bước, tránh thoát khỏi hai đạo trảm kích kia.
Hai người tu vị kém nhay quá lớn, vô luận đối phương ra chiêu thế nào, mình đều khó đỡ nổi, vẫn phải tránh đi, khiến hắn vô cùng phiền muộn. Hơn nữa đối phương tựa hồ không phải cường giả Vũ Hoàng bình thường, tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện.
- Ta xem ngươi có thể tránh bau lâu?
Vũ tiên sinh nhẹ nhàng duỗi ra một ngón tay, trên đầu ngón tay ngưng tụ ra một đoàn quang mang bạch sắc, càng lúc càng lớn, quát khẽ:
- Yếu quyết, loạn xạ!
Đạo bạch quang kia cùng lúc bắn ra hơn mười đạo công kích, ngang trời mà xuống, cơ hồ nhét toàn bộ không gian vào trong.
- Con em ngươi đấy!
Lý Vân Tiêu chửi bới một tiếng, một tay niết bí quyết, Ma Thiên Chiến Giáp hiển hóa ra, trước người ngưng tụ thành một cái hư ảnh cự đại, căng ra một đạo phòng ngự.
Ầm ầm!
Quang mang bạch sắc không ngừng xuyên thấu ma khí màu đen, đánh lên chiến giáp, tóe ra đạo đạo linh áp như vằn nước khuyếch tán khắp nơi.
Vũ tiên sinh đồng tử co rụt lại, cả kinh nói:
- Dĩ nhiên là chiến giáp cửu giai, hơn nữa còn là ma khí luyện chế! Ngươi đến cùng là người nào?
Mắt hắn lộ vẻ tham lam, nếu là huyền khí cửu giai bình thường, hắn chưa chắc đã để vào mắt.
Lý Vân Tiêu trốn ở sau chiến giáp, hừ lạnh nói:
- Có thể nhìn thấy chân dung bản thiếu gia, ngươi đời này đã sống không tệ rồi, còn muốn tham lam hỏi tên bản thiếu gia sao?
Lời này khiến Vũ tiên sinh tức giận thiếu chút thổ huyết, hắn từ trên người lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu xanh lá cây, điểm xuống mấy ấn quyét, liền đánh ra ngoài, cả giận nói:
- Cho dù huyền khí cửu giai, dùng tu vi của ngươi có thể dùng bao nhiêu?
Kiếm nhỏ màu xanh lá cây kia nhìn như không chút thu hút bài, mặc dù bay trên không trung cũng rất bình thường, theo những bạch quang kia cùng đánh tới.
Nhưng Lý Vân Tiêu lại đại biến, sợ hãi nói:
- Ngươi cũng có huyền khí cửu giai? !
Cường giả Vũ Hoàng sử dụng huyền khí cửu giai so với Vũ Vương sử dụng, hoàn toàn là hai khái niệm khác biệt!
Khí vận chấn động lóe lên trên kiếm nhỏ màu xanh lá cây kia khiến hắn một hồi hãi hùng khiếp vía. Hơn nữa lực chấn động trên tiểu kiếm còn hoàn toàn tập trung vào hắn, trốn cũng không thể trốn!
Hắn không dám có chút lơ là, tuy rằng Vũ Hoàng cũng không thể hoàn toàn phát huy ra lực lượng huyền khí cửu giai nhưng Vũ tiên sinh hiển nhiên không phải võ giả đơn thuần, từ chấn động từ trên tiểu kiếm truyền ra là có thể cảm nhận được, ít nhất một nửa lực lượng đã bị hắn kích phát ra.
Chỉ dựa vào điểm ấy, coi như là Vũ Tôn ở đây cũng không dám đón đỡ một kiếm này!
Dưới uy áp từ thanh kiếm nhỏ kia, Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, một đạo vòng tròn bay ra khỏi cánh tay, bỗng nhiên phóng lớn xông ra ngoài.
Thiên Linh Hoàn phát ra từng đạo hào quang màu vàng, chân khai cả hư không, ở trước người Lý Vân Tiêu kéo ra một không gian hư vô, cách ly thanh kiếm nhỏ màu xanh lá cây kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.