Chương 865: Xuất thủ cứu giúp.
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 863: Xuất thủ cứu giúp.
- Cái này...
Người trên đài xem xét không ngừng kinh hãi, hoảng sợ thất sắc, uy lực một chưởng này lập tức nhấn chìm Đạo Thanh Nhất Chỉ vào trong, giống như thôn phệ hòn đá không có ý nghĩa, ngay sau đó ập tới như sóng thần, lập tức đánh thẳng vào Trình Ngọc!
- Ah, không! ~
Thân thể Trình Ngọc bị lực lượng một chưởng ngập trời này bao phủ, kinh hãi kêu to lên, nhưng cho dù hắn giãy dụa thế nào cũng không cách nào thoát ra được. Nguyên tố thủy hệ bốn phía thao thao bất tuyệt, liên tục không ngừng xông tới, giống như vô cùng vô tận, không có giới hạn, hắn hoảng hốt muốn né tránh một chưởng kinh thiên này, lại phát hiện mình chính là con thuyền nhỏ trong biển cả, tùy thời sẽ bị hủy diệt.
Ầm ầm!
Rốt cục uy lực của Đạo Thanh Nhất Chỉ tan rã, chỉ thấy sóng nước ngập trời, liên miên không dứt.
Sắc mặt Mai Đông Nhi trắng bệch, một chưởng này đã hao hết lực lượng toàn thân của nàng, chỉ cảm thấy thân thể lung lay đứng không vững. Chính nàng cũng khó tin với tất cả, Trình Ngọc đang đau khổ chèo chống dưới một chưởng này.
- Cái này, cái này thật sự là ta làm sao?
Nàng hoảng sợ tự nói ra.
- Không, ta quyết không thua! Ngươi chỉ là một con nhóc mà muốn thắng ta, nằm mơ đi thôi!
Trình Ngọc dưới chưởng phong này, mạnh mẽ nuốt một viên đan dược vào bụng, hai mắt của hắn trở nên yêu dị, thân thể bắt đầu phát sinh biến hóa.
- Hóa Yêu Đan? Tiểu tử này thú vị, vậy mà sắp chết chống cự, cũng không biết hóa thành yêu quái gì đây.
Lý Vân Tiêu hăng hái nhìn qua Trình Ngọc bắt đầu biến hóa.
Sắc mặt Hà Ứng Dong đang ngồi trên ghế biến hóa, khiển trách quát mắng:
- Dư trưởng lão, còn không tranh thủ thời gian phán quyết, tiểu tử kia vậy mà làm rối kỉ cương, sử dụng Hóa Yêu Đan.
Sư phụ Trình Ngọc tiến lên quát:
- Cái gì làm rối kỉ cương! Hà trưởng lão, phiền toái ngươi nói chuyện êm tai một chút! Đâu có quy định không cho phép dùng Hóa Yêu Đan? Mặc dù là hóa yêu cũng phải căn cứ vào thực lực bản thân, cũng là một loại thể hiện thực lực mà thôi. Trong tỉ thí trước giờ, cũng có không ít người dùng Hóa Yêu Đan a!
Tuy Dư trưởng lão cũng muốn giúp Mai Đông Nhi, nhưng đối phương nói có lý, gật đầu đáp:
- Nói đúng vậy, sử dụng đan dược cũng không trái quy tắc thi đấu. Hà trưởng lão, mời ngồi vào vị trí, đừng vội xôn xao.
Hà Ứng Dong giận tím mặt, muốn nổi giận lại không có chỗ phát. Mai Đông Nhi thật vất vả bằng vào một chiêu chưởng pháp không biết học từ đâu chuyển bại thành thắng, lại gặp phải đối phương sử dụng Hóa Yêu Đan, bây giờ nhìn bộ dáng của nàng hao hết nguyên khí, căn bản không có khả năng tái chiến, phải thua không thể nghi ngờ, nàng liên tục dậm chân, lùi lại vị trí.
Rống!
Đột nhiên một tiếng yêu thú rống vang vọng trên lôi đài, ở trung tâm một chưởng kia, rốt cuộc Trình Ngọc cũng yêu hóa, hình thể cao lớn gấp đôi có thừa, toàn thân đầy lông xù, dĩ nhiên là một con gấu ngựa.
- Dĩ nhiên là Đại Địa Chi Hùng, thú vị a!
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên một chút, lập tức lộ ra ánh mắt lo lắng. Hắn cũng phát hiện Mai Đông Nhi đã nỏ mạnh hết đà, Đại Địa Chi Hùng ít nhất cũng là tồn tại cấp Võ Hoàng, căn bản khó có thể ứng chiến. mà lúc trước chính mình thi triển Thái Cổ Thiên Mục đã khiến cho Trương Lăng Hoa chú ý, cũng không dám tùy ý làm bậy nữa, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Rống! Mai Đông Nhi, ngươi đáng chết!
Hai mắt Trình Ngọc to như đèn lồng, hay tay đầy lông xù chụp xuống, lập tức đánh một chưởng thủy hệ xơ xác, rống to vài tiếng đánh ra một quyền!
- Đại Địa Hùng Quyền!
Ầm ầm!
Cả đỉnh núi rung động lắc lư, quyền phong cực lớn sắp nuốt chửng Mai Đông Nhi. Tất cả mọi người đều lập tức hóa đá, không nghĩ tới Trình Ngọc lại sắc bén như thế, vừa biến thân đã đánh ra một kích tuyệt sát!
- Cái gì? Dừng tay!
Tất cả mọi người khiếp sợ không thôi, Trương Lăng Hoa cũng tức giận quát một tiếng, Hà Ứng Dong nhìn thấy đã phi thân xuống lôi đài, muốn cứu Mai Đông Nhi ra.
Nhưng đã muộn, tất cả mọi người tuyệt vọng nhìn thấy lực lượng kia thôn phệ Mai Đông Nhi vào, căn bản không kịp hành động,
Bình Anh Dịch cũng thè lưỡi ra liếm môi dưới, chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc. Đột nhiên nội tâm của hắn khẽ động, phát hiện Lý Vân Tiêu bên người đã biến mất không thấy gì nữa, không trung lưu lại sóng tinh thần nhàn nhạt. Đồng tử của hắn co rút lại nhìn qua trung tâm của năng lượng trên lôi đài, trước mặt Mai Đông Nhi có một bóng dáng màu đen hiện ra.
- Ngươi, là ngươi sao...
Mai Đông Nhi hoảng hốt, nhìn thấy bộ dáng thiếu niên kia, nàng cảm thấy rất khó tin tưởng, biết rõ đây nhất định là ảo giác, bởi vì dưới loại tình huống này cho dù là sư phó của nàng cũng bất lực, nhưng nàng lại thập phần nguyện ý đi tin tưởng, mặc dù sẽ bị một chiêu kia chôn vùi, nhưng mà nội tâm cũng vô cùng ấm áp.
- Ân, ngươi quá dốc sức liều mạng a.
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói ra.
Mai Đông Nhi mũi đau xót, nước mắt nhịn không được chảy xuống, nói:
- Chỉ cần ngươi biết, ta dù dốc sức liều mạng cũng nguyện ý, nhưng ta không vào được top ba.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt cười nói:
- Đồ ngốc, không có việc gì. Chẳng phải một truyền tống trận sao, thật sự không được thì ta tùy tiện bay qua cũng được.
Mai Đông Nhi nhịn không được khóc lên, hai tay ôm chặc lấy cánh tay Lý Vân Tiêu, sợ ảo giác trước mặt đột nhiên biến mất, làm cho nàng lâm vào tuyệt vọng vô tận.
- Được rồi, chờ ta thu thập con gấu đen này rồi nói sau.
Trước mặt Lý Vân Tiêu xuất hiện Ma Thiên Chiến Giáp, nó giống như thành lũy bỏ túi, ma khí ngưng hình ở bốn phía. Một quyền kinh thiên của Trình Ngọc không cách nào làm gì nó mảy may, tất cả đều dọc theo ngoại hình của Ma Thiên Chiến Giáp tản đi, giống như dòng suối nhỏ chảy qua tảng đá, phù du lay đại thụ.
- Cái gì? Đây là...
Người bốn phía nhìn thấy cảnh tượng này thì chấn kinh, không có bất kỳ người nào nhìn rõ Lý Vân Tiêu xuất hiện như thế nào, thật giống như đột nhiên xuất hiện ở nơi đó vậy.
Hà Ứng Dong cũng ngây ngốc, thân thể bỗng nhiên ngừng ở giữa không trung, khó có thể tin nhìn qua phía dưới.
Đồng tử Tễ Lâm đột nhiên co lại, trong miệng nói khẽ:
- Di Hình Hoán Vị!
Phương Thiên Hạc ở bên cạnh cả kinh, nói:
- Là Di Hình Hoán Vị khi hồn lực đạt tới thất giai mới có thể thi triển.
Trừ quyền phong hiển hách của Trình Ngọc ra, cả tất cả mọi người trên đỉnh núi ngây ngốc, không có chút âm thanh nào.
Nam tử trung niên áo vàng do Đàm Địa Quân biến ảo đứng sau lưng Lữ trưởng lão sắc mặt rất khó nhìn, năm ngón tay niết Đùng, hai mắt phóng lửa. Lý Vân Tiêu thi triển Di Hình Hoán Vị, sợ rằng lâm vào chú ý của tất cả mọi người, muốn ám sát Trương Lăng Hoa, đó là chuyện không thể nào!
Ánh mắt Trương Lăng Hoa dần dần ngưng tụ, tinh mang lập loè bất định.
Nguyên Thu Sương há to mồm, vẻ mặt vẻ kinh ngạc, nhìn qua quyền kình kinh khủng kia, thân ảnh tiêu sái đến cực điểm xuất hiện trước mặt Mai Đông Nhi đáng chết, trừ nội tâm kinh hãi ra còn có ghen ghét, nóng ruột tim đau!
Vì cái gì không chết! Vì cái gì chỗ tốt đều bị nàng chiếm hết?
- Cái này...
Người trên đài xem xét không ngừng kinh hãi, hoảng sợ thất sắc, uy lực một chưởng này lập tức nhấn chìm Đạo Thanh Nhất Chỉ vào trong, giống như thôn phệ hòn đá không có ý nghĩa, ngay sau đó ập tới như sóng thần, lập tức đánh thẳng vào Trình Ngọc!
- Ah, không! ~
Thân thể Trình Ngọc bị lực lượng một chưởng ngập trời này bao phủ, kinh hãi kêu to lên, nhưng cho dù hắn giãy dụa thế nào cũng không cách nào thoát ra được. Nguyên tố thủy hệ bốn phía thao thao bất tuyệt, liên tục không ngừng xông tới, giống như vô cùng vô tận, không có giới hạn, hắn hoảng hốt muốn né tránh một chưởng kinh thiên này, lại phát hiện mình chính là con thuyền nhỏ trong biển cả, tùy thời sẽ bị hủy diệt.
Ầm ầm!
Rốt cục uy lực của Đạo Thanh Nhất Chỉ tan rã, chỉ thấy sóng nước ngập trời, liên miên không dứt.
Sắc mặt Mai Đông Nhi trắng bệch, một chưởng này đã hao hết lực lượng toàn thân của nàng, chỉ cảm thấy thân thể lung lay đứng không vững. Chính nàng cũng khó tin với tất cả, Trình Ngọc đang đau khổ chèo chống dưới một chưởng này.
- Cái này, cái này thật sự là ta làm sao?
Nàng hoảng sợ tự nói ra.
- Không, ta quyết không thua! Ngươi chỉ là một con nhóc mà muốn thắng ta, nằm mơ đi thôi!
Trình Ngọc dưới chưởng phong này, mạnh mẽ nuốt một viên đan dược vào bụng, hai mắt của hắn trở nên yêu dị, thân thể bắt đầu phát sinh biến hóa.
- Hóa Yêu Đan? Tiểu tử này thú vị, vậy mà sắp chết chống cự, cũng không biết hóa thành yêu quái gì đây.
Lý Vân Tiêu hăng hái nhìn qua Trình Ngọc bắt đầu biến hóa.
Sắc mặt Hà Ứng Dong đang ngồi trên ghế biến hóa, khiển trách quát mắng:
- Dư trưởng lão, còn không tranh thủ thời gian phán quyết, tiểu tử kia vậy mà làm rối kỉ cương, sử dụng Hóa Yêu Đan.
Sư phụ Trình Ngọc tiến lên quát:
- Cái gì làm rối kỉ cương! Hà trưởng lão, phiền toái ngươi nói chuyện êm tai một chút! Đâu có quy định không cho phép dùng Hóa Yêu Đan? Mặc dù là hóa yêu cũng phải căn cứ vào thực lực bản thân, cũng là một loại thể hiện thực lực mà thôi. Trong tỉ thí trước giờ, cũng có không ít người dùng Hóa Yêu Đan a!
Tuy Dư trưởng lão cũng muốn giúp Mai Đông Nhi, nhưng đối phương nói có lý, gật đầu đáp:
- Nói đúng vậy, sử dụng đan dược cũng không trái quy tắc thi đấu. Hà trưởng lão, mời ngồi vào vị trí, đừng vội xôn xao.
Hà Ứng Dong giận tím mặt, muốn nổi giận lại không có chỗ phát. Mai Đông Nhi thật vất vả bằng vào một chiêu chưởng pháp không biết học từ đâu chuyển bại thành thắng, lại gặp phải đối phương sử dụng Hóa Yêu Đan, bây giờ nhìn bộ dáng của nàng hao hết nguyên khí, căn bản không có khả năng tái chiến, phải thua không thể nghi ngờ, nàng liên tục dậm chân, lùi lại vị trí.
Rống!
Đột nhiên một tiếng yêu thú rống vang vọng trên lôi đài, ở trung tâm một chưởng kia, rốt cuộc Trình Ngọc cũng yêu hóa, hình thể cao lớn gấp đôi có thừa, toàn thân đầy lông xù, dĩ nhiên là một con gấu ngựa.
- Dĩ nhiên là Đại Địa Chi Hùng, thú vị a!
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên một chút, lập tức lộ ra ánh mắt lo lắng. Hắn cũng phát hiện Mai Đông Nhi đã nỏ mạnh hết đà, Đại Địa Chi Hùng ít nhất cũng là tồn tại cấp Võ Hoàng, căn bản khó có thể ứng chiến. mà lúc trước chính mình thi triển Thái Cổ Thiên Mục đã khiến cho Trương Lăng Hoa chú ý, cũng không dám tùy ý làm bậy nữa, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Rống! Mai Đông Nhi, ngươi đáng chết!
Hai mắt Trình Ngọc to như đèn lồng, hay tay đầy lông xù chụp xuống, lập tức đánh một chưởng thủy hệ xơ xác, rống to vài tiếng đánh ra một quyền!
- Đại Địa Hùng Quyền!
Ầm ầm!
Cả đỉnh núi rung động lắc lư, quyền phong cực lớn sắp nuốt chửng Mai Đông Nhi. Tất cả mọi người đều lập tức hóa đá, không nghĩ tới Trình Ngọc lại sắc bén như thế, vừa biến thân đã đánh ra một kích tuyệt sát!
- Cái gì? Dừng tay!
Tất cả mọi người khiếp sợ không thôi, Trương Lăng Hoa cũng tức giận quát một tiếng, Hà Ứng Dong nhìn thấy đã phi thân xuống lôi đài, muốn cứu Mai Đông Nhi ra.
Nhưng đã muộn, tất cả mọi người tuyệt vọng nhìn thấy lực lượng kia thôn phệ Mai Đông Nhi vào, căn bản không kịp hành động,
Bình Anh Dịch cũng thè lưỡi ra liếm môi dưới, chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc. Đột nhiên nội tâm của hắn khẽ động, phát hiện Lý Vân Tiêu bên người đã biến mất không thấy gì nữa, không trung lưu lại sóng tinh thần nhàn nhạt. Đồng tử của hắn co rút lại nhìn qua trung tâm của năng lượng trên lôi đài, trước mặt Mai Đông Nhi có một bóng dáng màu đen hiện ra.
- Ngươi, là ngươi sao...
Mai Đông Nhi hoảng hốt, nhìn thấy bộ dáng thiếu niên kia, nàng cảm thấy rất khó tin tưởng, biết rõ đây nhất định là ảo giác, bởi vì dưới loại tình huống này cho dù là sư phó của nàng cũng bất lực, nhưng nàng lại thập phần nguyện ý đi tin tưởng, mặc dù sẽ bị một chiêu kia chôn vùi, nhưng mà nội tâm cũng vô cùng ấm áp.
- Ân, ngươi quá dốc sức liều mạng a.
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói ra.
Mai Đông Nhi mũi đau xót, nước mắt nhịn không được chảy xuống, nói:
- Chỉ cần ngươi biết, ta dù dốc sức liều mạng cũng nguyện ý, nhưng ta không vào được top ba.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt cười nói:
- Đồ ngốc, không có việc gì. Chẳng phải một truyền tống trận sao, thật sự không được thì ta tùy tiện bay qua cũng được.
Mai Đông Nhi nhịn không được khóc lên, hai tay ôm chặc lấy cánh tay Lý Vân Tiêu, sợ ảo giác trước mặt đột nhiên biến mất, làm cho nàng lâm vào tuyệt vọng vô tận.
- Được rồi, chờ ta thu thập con gấu đen này rồi nói sau.
Trước mặt Lý Vân Tiêu xuất hiện Ma Thiên Chiến Giáp, nó giống như thành lũy bỏ túi, ma khí ngưng hình ở bốn phía. Một quyền kinh thiên của Trình Ngọc không cách nào làm gì nó mảy may, tất cả đều dọc theo ngoại hình của Ma Thiên Chiến Giáp tản đi, giống như dòng suối nhỏ chảy qua tảng đá, phù du lay đại thụ.
- Cái gì? Đây là...
Người bốn phía nhìn thấy cảnh tượng này thì chấn kinh, không có bất kỳ người nào nhìn rõ Lý Vân Tiêu xuất hiện như thế nào, thật giống như đột nhiên xuất hiện ở nơi đó vậy.
Hà Ứng Dong cũng ngây ngốc, thân thể bỗng nhiên ngừng ở giữa không trung, khó có thể tin nhìn qua phía dưới.
Đồng tử Tễ Lâm đột nhiên co lại, trong miệng nói khẽ:
- Di Hình Hoán Vị!
Phương Thiên Hạc ở bên cạnh cả kinh, nói:
- Là Di Hình Hoán Vị khi hồn lực đạt tới thất giai mới có thể thi triển.
Trừ quyền phong hiển hách của Trình Ngọc ra, cả tất cả mọi người trên đỉnh núi ngây ngốc, không có chút âm thanh nào.
Nam tử trung niên áo vàng do Đàm Địa Quân biến ảo đứng sau lưng Lữ trưởng lão sắc mặt rất khó nhìn, năm ngón tay niết Đùng, hai mắt phóng lửa. Lý Vân Tiêu thi triển Di Hình Hoán Vị, sợ rằng lâm vào chú ý của tất cả mọi người, muốn ám sát Trương Lăng Hoa, đó là chuyện không thể nào!
Ánh mắt Trương Lăng Hoa dần dần ngưng tụ, tinh mang lập loè bất định.
Nguyên Thu Sương há to mồm, vẻ mặt vẻ kinh ngạc, nhìn qua quyền kình kinh khủng kia, thân ảnh tiêu sái đến cực điểm xuất hiện trước mặt Mai Đông Nhi đáng chết, trừ nội tâm kinh hãi ra còn có ghen ghét, nóng ruột tim đau!
Vì cái gì không chết! Vì cái gì chỗ tốt đều bị nàng chiếm hết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.