Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 141: Yêu Nguyệt

Thái Nhất Sinh Thủy

29/06/2017

– A, a, a!

Con trai của Trấn trưởng vui vẻ co giật lên, cả người nhất thời tiến vào cao triều, dưới một trận run run kịch liệt, rốt cục phát tiết đi ra, nằm nhoài trên người muội muội. Mà thân thể trắng nõn của muội muội, cũng chậm rãi cứng lại, trở nên lạnh, biến thành tử sắc.

Sau khi nhận hết làm nhục, rốt cục chết rồi.

Trái tim Trương Đào trong nháy mắt vỡ vụn, đột nhiên con ngươi tan rã dần dần ngưng tụ lại. Hắn nằm trên mặt đất, không biết từ nơi nào bắt đầu hiện ra sức mạnh, hắn cảm giác mình đột nhiên có sức mạnh, hai tay nắm chặt, một loại cảm giác mạnh mẽ chưa bao giờ có nổi lên trong lòng.

Song quyền? Hắn sửng sốt một chút, mình dĩ nhiên có nắm đấm? Không chỉ có hai tay, hơn nữa trên tay phải còn có một thanh kiếm, một thanh lợi kiếm sáng loáng, hàn khí bức người!

– Giết, giết, giết!

Trong đầu của hắn trống rỗng, sau khi hô một tiếng giết, hiện lên ở trong hai con ngươi, tất cả đều là sát khí. hắn giơ kiếm lên, dưới hàn quang lấp lóe, hết thảy du côn lưu manh đối với hắn quyền đấm cước đá, toàn bộ bị chém làm hai đoạn, chết không có chỗ chôn!

– Hảo kiếm!

Khuôn mặt của hắn dữ tợn vặn vẹo, từng bước một đi đến gần con trai của Trấn trưởng.

– Giết, giết, ta muốn giết hết mọi người, tất cả mọi người đều phải chết!

Trương Đào mang theo lợi kiếm, đi ra khỏi nhà, hướng nhà của Trấn trưởng đi đến. Chỗ đi qua, đều lưu lại thi thể ngang dọc tứ tung.

– Chạy mau, Trương Đào giết người rồi!

– Không muốn, không muốn a, ta là Lý thẩm cách vách nhà ngươi a, đừng có giết ta!

– Nhanh đi tìm Trấn trưởng, nhanh đi, nhanh đi tìm người đến chế phục tên điên này!

– Không tốt rồi, một nhà Trấn trưởng đều bị giết, làm sao bây giờ? Ai tới cứu chúng ta a!

– Trốn, chạy mau a!



Toàn bộ tiểu trấn loạn tùng phèo, Trương Đào mang theo trường kiếm, hắn đã không nhớ rõ giết bao nhiêu người, từ ban ngày giết tới buổi tối, ánh mắt đến đâu, đã không còn người sống, toàn bộ trấn nhỏ trở nên trống rỗng.

Buổi tối ánh trăng rất tròn, dị thường lớn, trong đầu của hắn một mảnh trống rỗng, hai mắt không có chút tình cảm nào, ngẩng đầu lên nhìn trăng tròn trên bầu trời kia.

Thế này sao lại là trăng tròn gì?

Rõ ràng là một con ngươi to lớn màu đỏ!

Trương Đào nhìn bầu trời, trên nhãn cầu to lớn kia đờ ra, toàn bộ người trên tiểu trấn đã chết rồi, hoàn toàn tĩnh mịch, không có một chút sinh cơ nào.

Đột nhiên hắn cảm thấy hoảng hốt, thật giống như cảnh sắc chung quanh bắt đầu trở nên vặn vẹo lên, một loại cảm giác cực kỳ không chân thực xuất hiện ở trước mắt.

Tất cả thi thể đã biến mất, ngay cả trấn nhỏ cũng không còn. Có chỉ là một mảnh hoang dã, bóng đêm đen thui, mấy ngàn đồng bạn ở Già Lam học viện, còn có minh nguyệt trong sáng trên bầu trời.

– Này?

Trương Đào ngơ ngác nhìn cảnh sắc xung quanh, vẻ mặt mờ mịt.

Cùng hắn đồng dạng mờ mịt, còn có hơn hai ngàn tên học viện, từng cái từng cái dại ra, trong con ngươi xuất hiện vẻ nghi hoặc.

– Oa!

Đột nhiên có một học viên nữ lớn tiếng khóc lên, nhất thời như có một hòn đá ném vào mặt hồ, hiện lên sóng cả. Toàn bộ dã ngoại nhất thời bạo phát lên, tất cả mọi người che mặt ôm nhau khóc ròng, tiếng bi thương kinh thiên động địa.

Cũng không ít học viên quỳ trên mặt đất, không ngừng dùng nắm đấm oanh kích đại địa, trong hai mắt một mảnh đỏ chót, mỗi cái bi phẫn không thôi.

Cổ Vinh ở bên ngoài nhìn xem mà trợn mắt ngoác mồm, dưới cái nhìn của hắn, những người này chỉ là ngơ ngác đứng một ngày một đêm mà thôi, làm sao đột nhiên phát sinh tâm tình chập chờn lớn như vậy. Nội tâm hắn nhất thời rét run, nghĩ đến Lý Vân Tiêu nói “sự tình thú vị”, hắn run cầm cập, lén lút liếc mắt nhìn qua.

Giờ khắc này hai mắt của Lý Vân Tiêu đã khôi phục bình thường, khí sắc cả người dị thường tái nhợt, từng cái từng cái mạch máu bé nhỏ giăng đầy người, đều có thể thấy rõ ràng.

Cổ Vinh âm thầm vui mừng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Nếu không phải mình là Thuật Luyện Sư cấp hai, lực lượng tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, sợ là cũng bị hắn đẩy đi cảm thụ “sự tình thú vị” kia.

Hiện tại Lý Vân Tiêu rất không dễ chịu, gánh nặng đã vượt qua dự tính của hắn. Nguyên bản hơn hai ngàn người trải qua ba ngày ba đêm bôn ba, lực lượng tinh thần đã rơi xuống trạng thái cực thấp, lấy đồng thuật của mình phối hợp Thiên Dữ Thiên Huyễn đại trận, đủ để ung dung đem hơn hai ngàn người kéo vào ảo cảnh. Nhưng trong đó hao tổn là hết sức kinh người, bất đắc dĩ sớm kết thúc lữ trình ảo cảnh, để những người này đi ra.



Lực lượng tinh thần của hắn vừa đứt, toàn bộ ảo cảnh trong nháy mắt biến mất. Lý Vân Tiêu đem hồn lực ngâm vào trong Giới Thần Bi, huyễn ảnh hiện hình, Đại Diễn Thần Quyết bắt đầu hiện lên ở trên không gian, từng luồng từng luồng ấm áp như ánh mặt trời xua tan băng hàn, chiếu vào linh hồn của hắn, thích ý cùng tẩm bổ không nói ra được.

Lý Vân Tiêu nói với Cổ Vinh:

– Mang ta đến trên chiến xa nghỉ ngơi, để bọn họ hảo hảo hưởng thụ một hồi hạnh phúc còn có thể khóc đi.

Người có lúc, ngay cả cảm giác cùng quyền lợi khóc, cũng không ở.

Lúc này Cổ Vinh rất kinh ngạc, nguyên lai Lý Vân Tiêu đã suy nhược đến trình độ như thế, mặc dù lần trước bế quan luyện đan, cũng không có tiêu hao như thế. Thế nhưng, một lần để hơn hai ngàn người đồng thời rơi vào ảo cảnh, hắn không nhịn được run cầm cập một hồi.

Hơn hai ngàn học viên buồn vui đan xen, thống khổ hơn nửa đêm, rốt cục từng cái từng cái không chống đỡ nổi, toàn bộ ngã xuống đất ngủ thiếp đi.

Liên tiếp ba ngày ba đêm bôn ba, lại thêm một hồi tinh thần đâm kích như thế, tất cả đều triệt để mệt mỏi.

Ngày thứ hai, tất cả mọi người đều mơ thấy mộng đẹp, ở trong mơ khắp thế giới đều là mùi thơm ngát, ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong trẻo, hạnh phúc không nói ra được. Chờ sau khi tỉnh lại, phát hiện quả nhiên giống như trong mộng, một luồng mùi thơm ngát nức mũi, dễ ngửi không nói ra được.

– Đám nhóc con, tất cả đều tỉnh rồi? Đều đứng lên cho ta!

Cổ Vinh cả giận nói:

– Để đại gia đốt Tử Khí Ngâm Long Hương cho các ngươi một buổi tối, các ngươi đúng là ngủ rất thoải mái!

Lúc này mọi người mới phát hiện, bên người Cổ Vinh có một đống dấu vết củi lửa, còn cầm quạt hương bồ, không ngừng quạt hương phát tán ra.

Để Thuật Luyện Sư cấp hai hầu hạ bọn họ ngủ, đây chính là sự tình xưa nay tưởng tượng cũng không dám, sợ đến từng cái từng cái từ trên mặt đất bò lên. Có điều mỗi người đều vội vàng từ trong trận pháp này nhảy ra, không dám chờ ở bên trong nữa.

Trên trận pháp bố trí những nguyên thạch kia, toàn bộ đã hóa thành một đống bột phấn, sau khi nguyên khí hao hết liền trở về bụi bặm.

Lý Vân Tiêu cũng mười phần tinh thần từ trong chiến xa đi ra, hết thảy học viên đều phảng phất như nhìn thấy ma quỷ, dồn dập biến sắc, dưới chân không tự chủ lui về phía sau.

Con ngươi của Cổ Vinh thu nhỏ lại, nội tâm khiếp sợ không thôi. Tối hôm qua hắn trăm phần trăm khẳng định Lý Vân Tiêu là hồn lực triệt để khô cạn, nhưng lúc này mới một buổi tối, nhìn trên mặt hắn thần thái sáng láng, hiển nhiên là hoàn toàn khôi phục. Tốc độ này không khỏi quá đáng sợ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook