Vạn Cổ Đại Đế

Chương 84: Cùng chung mối thù

Mộ Vũ Thần Thiên

09/08/2020

VẠN CỔ ĐẠI ĐẾ

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Chương 84: Cùng chung mối thù.

"Cái gì? Năm trăm năm trước đại địch của Trường Sinh Môn ta là Vạn Thú Môn?"

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, ánh mắt nghiêm trọng hẳn lên.

Vạn Thú Môn! Ba chữ kia giống như một tòa núi lớn đè xuống đầu mọi người, khiến cho rất nhiều trưởng lão dường như sắp không thở nổi.

Thánh địa võ đạo của cả bát hoang vực so với Đại Hoang Cổ Quốc còn là nhân vật mạnh mẽ hơn. Chỉ xuất hiện một trưởng lão Côn Xà cũng đã là cường giả Thiên Nhân Cảnh.

Thánh địa võ đạo như vậy dĩ nhiên là tử địch của Trường Sinh Môn, nội tâm mọi người đều thấp thỏm không yên.

"Năm trăm năm trước, Thiên Phong Chân nhân dẫn đầu Trường Sinh Môn quật khởi khiến cho Vạn Thú Môn cảm thấy uy hiếp. Hơn nữa Vạn Thú Môn còn mơ ước Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn của Trường Sinh Môn ta. Vậy nên mới ra tay độc ác, một lần là muốn diệt môn. Thủ đoạn thật ác độc."

Trong ánh mắt của Nam Cung Hiên hiện ra sự tức giận, nói chậm rãi.

"Nếu nói như vậy thì Côn Xà của Vạn Thú Môn đã sai Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện tấn công Trường Sinh Môn. Chỉ sợ cũng coi trọng cái gì đó của Trường Sinh Môn"

Đại trưởng lão trả lời.

"Vạn Thú Môn khinh người quá đáng!"

"Hết cách rồi. Vạn Thú Môn quá mạnh mẽ. Lúc đó nếu như không phải kích hoạt được tượng thần của tổ sư gia Thôn Thiên Chí tôn, giết chết Côn Xà. Chỉ sợ một mình hắn cũng có thể diệt cả Trường Sinh Môn chúng ta!"

"Làm sao bây giờ? Côn Xà bị giết chết ở Trường Sinh Môn. Nếu Vạn Thú Môn truy xét, mọi người chúng ta đều phải chết."

"..."

Trong đại điện, rất nhiều trưởng lão mang theo bộ mặt bối rối, rầu rĩ.

Uy danh của Vạn Thú Môn quá mạnh mẽ, Trường Sinh Môn giống như là con tôm nhỏ, chỉ nâng tay là giết chết. Những trưởng lão này thật sự sợ hãi.

"Hoảng cái gì mà hoảng."

Lăng Tiêu quát to một tiếng, ánh mắt uy nghiêm nhìn mọi người, lập tức đè lại giọng nói của họ.



"Chẳng qua chỉ là một Vạn Thú Môn, có cái gì mà phải hoảng? Mặc dù Trường Sinh Môn chúng ta không có thực lực của một vạn năm trước nhưng cũng có truyền thừa vạn năm. Vạn Thú Môn làm sao có thể so sánh? Đây là những bí tịch của Thiên Phong Chân nhân lưu lại, chỉ cần các ngươi tu luyện thật tốt, Thiên Nhân Cảnh thì tính là cọng hành gì? Một ngày nào đó, các người còn có thể là Vương Hầu Cảnh, Hoàng Giả Cảnh, thậm chí là Chí Tôn Cảnh! Bấy giờ thì Vạn Thú Môn dù có như thế nào thì chúng ta cũng có thể đánh chết."

Lăng Tiêu vung tay lên, hơn trăm bản bí tịch xuất hiện trong Trường Sinh Điện.

Vẻ mặt của ai cũng bàng hoàng, sau đó mắt như được lắp thêm đèn, sáng choang.

"Bài Vân Chưởng? Tảo Đường Thối? Thê Vân Tung? Còn có Vân Vụ Kiếm Pháp, Đại Kim Cương Chưởng, Kim Cương Phục Ma Quyền, Tiểu Vô Tướng Công...."

Trên trăm bản bí tịch làm rất nhiều trưởng lão hoa mắt kích động, cả người run rẩy.

"Kim Cương Phục Ma Quyền? Đây chính là võ học Địa cấp tuyệt phẩm, là bản nâng cấp của Tiểu Kim Cương Quyền. Thật sự không ngờ lại là nó.

"Còn có Đại Lực Kim Cương Chưởng và Lục Dương Chân Công cũng là võ học Địa cấp tuyệt phẩm. Ha ha ha... Có những võ học này, chuyện Trường Sinh Môn chúng ta quật khởi là trong tầm tay, thật sự là tổ sư phù hộ Trường Sinh Môn..."

"Tiểu Vô Tướng Công? Đây chính là võ học Thiên cấp!!! Nhắm thẳng vào Vương Hầu Cảnh! Võ học Thiên cấp… Có lẽ ngay cả là Vạn Thú Môn cũng không có mấy quyển."

"Phát tài rồi. Phát tài rồi!

"..."

Nguyên một đám trưởng lão hoa chân múa tay vui sướng, trong ánh mắt sáng như sao.

Những trưởng lão này trải qua một trận chiến với Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện, đều trung thành tận tâm với Trường Sinh Môn. Bởi vậy Lăng Tiêu đem các loại võ học bí tịch ra cũng không có cái gì quá đáng lo.

Những võ học bí tịch này xuất hiện, giống như một phương thuốc chữa tâm bệnh, quét qua bóng tối của Vạn Thú Môn đang bao phủ trong lòng mọi người, khiến họ mạnh mẽ và tự tin hơn.

"Có những võ học này thì Trường Sinh Môn cũng sẽ có căn cơ chống lại Vạn Thú Môn. Chỉ cần chư vị cố gắng tu luyện, sợ gì Vạn Thú Môn? Hơn nữa mọi người cũng yên tâm tu luyện, việc Côn Xà đến đây chắc là tự mình quyết định, khẳng định Vạn Thú Môn không biết. Bọn họ sẽ không hoài nghi chúng ta đâu."

"Hơn nữa có tượng thần Thôn Thiên của tổ sư bảo hộ, cường giả của Vạn Thú Môn tới một người chết một người. Bây giờ nhiệm vụ của chư vị là cố gắng tu luyện, sau đó chiêu mộ đệ tử thiên tài, làm Trường Sinh Môn lớn mạnh!"

Lăng Tiêu nhìn Nam Cung Hiên cùng rất nhiều trưởng lão, chậm rãi nói, trong giọng nói tản ra sự tự tin mạnh mẽ.

"Không sai! Tượng thần tổ sư Thôn Thiên ra tay, Vạn Thú Môn tới nhiều hơn nữa đều phải chết, sợ bọn họ làm gì?"

"Thù diệt môn năm trăm năm trước, sớm muộn gì cũng phải đòi lại bằng được."

"Đa tạ Thánh tử, nếu không có Thánh tử thì sợ rằng Trường Sinh Môn chúng ta chỉ sợ đã sớm diệt. Chứ đừng nói là khôi phục vinh quang năm xưa."



"Không sai, sau này mạng sống của ta chính là của Thánh tử. Ta tin theo Thánh tử. Trường Sinh Môn tuyệt đối càng ngày sẽ càng mạnh."

Rất nhiều trưởng lão ngươi một câu ta một câu, âm u trong mắt cũng đã quét sạch, hơn nữa còn nhìn về phía Lăng Tiêu đầy thành kính.

"Mọi người không cần như vậy, tất cả đều vì Trường Sinh Môn!"

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười.

Cuối cùng, Nam Cung Hiên cất hết tất cả võ học bí tịch, chuẩn bị đưa vào Tàng kinh các.

Rất nhiều trưởng lão tin tưởng đi ra về. Bên trong Trường Sinh Điện chỉ còn lại có Nam Cung Hiên, Đại trưởng lão cùng Lăng Tiêu.

"Thánh tử! Thật sự muốn đem các loại võ học bí tịch truyền đi sao? Chỉ sợ trong tông môn có một ít người có lòng tham."

Đại trưởng lão có chút lo lắng.

"Không sai! Truyền thừa võ học bí tịch, nhất định phải thận trọng, nhất định phải khảo sát các trưởng lão và đệ tử trung thành. Sau đó mới có thể truyền thụ!"

Nam Cung Hiên khôi phục một chút bình tĩnh, nói từ tốn.

"Về phần truyền thụ võ học như thế nào thì là chuyện của hai người chứ? Nhưng mà Tông chủ! Những võ học này mạnh nhất cũng chỉ là Thiên cấp hạ phẩm, là Tiểu Vô Tướng Công thôi. Ta còn có truyền thừa nguyên vẹn của Thôn Thiên tổ sư gia đấy. Chờ ta lĩnh ngộ được chút da lông bên ngoài, sau đó đừng nói võ học Thiên cấp, cho dù là truyền thừa chân ý võ học Chí tôn ta cũng có thể viết ra."

Lăng Tiêu mỉm cười, nói: "Chuyện truyền thừa thì dựa vào hai người. Nhưng mà sau trận chiến này, lòng người có thể đã vững, đa phần các đệ tử đều tận tâm trung thành với tông môn. Trong đó có rất nhiều thiên tài đã từng bị mai một! Phiền Tông chủ sắp xếp một chút. Ba ngày sau ta muốn mở đàn giảng bài, truyền đạo võ học Trường Sinh!"

"Mở đàn giảng bài, truyền đạo võ học Trường Sinh??"

Mắt Nam Cung Hiên cùng Đại trưởng lão lập tức lại như cái đèn, sáng trưng!

Lăng Tiêu đã nhận được truyền thừa của Thôn Thiên tổ sư, tầm nhìn và kiến thức cũng không như bình thường. Đối với võ đạo thì đã lĩnh ngộ xa hơn bọn hắn. Nếu mở đàn giảng bài, tất nhiên sẽ có chỗ tốt cho mọi người.

Hơn nữa Nam Cung Hiên và Đại trưởng lão cũng rất mong đợi.

"Được! Ngươi yên tâm. Ba ngày sau sẽ thông báo, ta sẽ đi sắp xếp." Nam Cung Hiên gật đầu đồng ý.

Lăng Tiêu tiếp tục đưa một số lượng lớn linh khí của Thiên Phong Chân nhân lưu lại cho Nam Cung Hiên, sau đó không thể chờ đợi được nữa mà quay trở về Cẩm Sắt các.

Luyện hóa vạn năm Thiết Mộc Tâm, khoảng cách linh chủng Thôn Thiên viên mãn lại tiến một bước. Tu vi của Lăng Tiêu cũng có thể tăng tiến.

Hơn nữa, Lăng Tiêu cũng hết sức tò mò, vì sao Thiết Mộc Tâm vạn năm tuổi có thể khiến Vô Tự Thiên Thư rung động?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đại Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook