Vạn Cổ Đại Đế

Chương 98: Vụ ám sát lần thứ hai của Địa Phủ

Mộ Vũ Thần Thiên

21/08/2020

Thời gian kế tiếp, Lăng Tiêu ở trong dãy núi Yêu Thú, bắt đầu nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.

Trừ những yêu thú cấp sáu trở lên kia, Lăng Tiêu không phải là đối thủ nhưng đều tránh được.

Mà yêu thú cấp năm trở xuống, đều là con mồi của Lăng Tiêu, chết như ngả rạ trong tay hắn, ba loại võ học cũng tăng lên cực nhanh ở đây.

Cứ thế trôi qua nửa tháng, Lăng Tiêu cũng đã đi sâu vào dãy núi Yêu Thú mấy ngàn dặm, chém giết vô số yêu thú.

Mặc dù tu vi của Lăng Tiêu vẫn là Hóa Linh Cảnh tầng bảy, nhưng trên người hắn lại có thêm một loại khí thế sát phạt, hơi thở càng cô đọng, thì đối với một cảnh giới cũng càng có thể cảm ngộ nhiều hơn.

Có một sơn cốc nằm khuất giữa hai đỉnh núi dựng đứng, Lăng Tiêu đang đuổi theo một con sư tử màu vàng vọt vào trong sơn cốc đó.

Con sư tử màu vàng này có hơi thở khá mạnh, cao hơn một trượng, lông toàn thân bóng loáng óng ánh, tựa như vàng đúc vậy, tứ chi khỏe mạnh có lực, toàn thân tản ra khí huyết vô cùng mạnh mẽ.

Đây là một con sư tử cấp sáu sơ kỳ, trong lúc vô tình Lăng Tiêu phát hiện. Khi hắn gặp phải con sư tử này thì nó đã bị thương, toàn thân máu tươi đầm đìa, trong đôi mắt tràn đầy sự khát máu cùng vẻ mặt giận dữ.

Nhưng con sư tử này chính là một loài dị chủng thượng cổ, máu tươi trong cơ thể nó có tác dụng với Lăng Tiêu, cho nên một người một thú gặp nhau, lập tức bộc phát đại chiến kịch liệt.

Sư tử vàng vốn cho rằng Lăng Tiêu chỉ là một con kiến nhỏ, nhưng không nghĩ tới đá trúng cái ván sắt. Sau mấy hiệp, chẳng những Lăng Tiêu không có bị thương gì, mà thương thế của chính nó còn nặng hơn.

Con sư tử cũng đã biết lợi hại, nên không liều chết chống cự, mà quay đầu bỏ chạy.

Lăng Tiêu đuổi theo nó, đi tới trong sơn cốc tĩnh lặng này.

"Ngoan ngoãn cho ta lấy chút máu, ta sẽ không giết ngươi!"

Lăng Tiêu theo ở phía sau, khóe miệng cong lên, lười biếng nói.

Grào!

Sư tử giống như nghe hiểu lời Lăng Tiêu nói, nó gầm lên một tiếng đầy giận giữ với hắn rồi lại co cẳng chạy trốn cực nhanh vào sơn cốc.

Tốc độ của nó cực nhanh, giống một tia chớp màu vàng, ngay cả Lăng Tiêu thi triển Vân Long Cửu Biến đuổi theo, cũng cảm thấy hơi đuối sức.

"Đúng là rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt mà!"

Lăng Tiêu lắc đầu một cái, dưới chân đột nhiên phát lực, trong nháy mắt toàn thân bay ngang trời phi tới, huyết khí ngập trời khắp người bộc phát ra, đánh một quyền về phía con sư tử.

Bùm!

Vốn con sư tử đang bị trọng thương, giờ phút này bị Lăng Tiêu đánh trúng một quyền, căn bản tránh né không kịp, trực tiếp bị đánh bay mấy chục trượng, văng mạnh vào một thân cây xa xa, đập cây kia vỡ tan tành.



Grào!

Trong miệng nó phát ra một tiếng rống giận, trách móc Lăng Tiêu, lông màu vàng trên người cũng dựng đứng lên.

"Ngoan ngoãn để ta lấy chút máu, ta sẽ để cho ngươi đi, được không?"

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, bước về phía sư tử vàng.

Nhưng ngay khi Lăng Tiêu đến gần nó, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảnh giác, vội vàng lui nhanh về phía sau.

Ầm!

Khắp người Hoàng Kim sư tử trước mắt lại tản ra một vầng sáng màu vàng sáng chói, thân thể nhanh chóng phồng lên, ầm một tiếng nổ tung trong hư không tạo thành một đám sương máu.

Vèo vèo vèo!

Mấy mũi tên đen xuyên thấu qua sương máu, đột nhiên bắn về phía Lăng Tiêu.

Đồng thời, làn sương màu máu tạo thành từ việc con sư tử nổ tung dường như đã gây ra phản ứng dây chuyền, tiếng vù vù bốn phía vang dội. Trong nháy mắt xuất hiện một đám ong độc lớn chừng quả đấm, rậm rạp chằng chịt, không biết hơn mấy ngàn vạn con, đồng thời dẩu mông phi về phía Lăng Tiêu.

Vèo vèo vèo...

Châm độc màu đen như mưa rơi bay về phía Lăng Tiêu, tốc độ nhanh đến cực độ, căn bản không cho người ta có thời gian để phản ứng.

Nhưng cái này vẫn chưa hết!

Trong thiên la địa võng công kích ở nơi này, có một loạt mũi kiếm màu đen dày đặc từ không trung phóng tới, không tiếng động xuất hiện trên đỉnh đầu Lăng Tiêu, hơn nữa phân hóa thành mấy tàn ảnh, đâm thẳng xuống đầu, yết hầu cùng với tim của Lăng Tiêu, vô cùng sắc bén và thâm hiểm.

Trong nháy mắt, Lăng Tiêu lâm vào nguy cơ chết chắc!

"Đây là một cái bẫy!"

Trong lòng Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.

Nhưng càng là thời khắc nguy cấp, hắn càng tỉnh táo, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng lạnh như băng.

Khi gần như châm độc đầy trời rơi xuống, Lăng Tiêu bắt đầu hành động.

Một tiếng rồng ngâm trong trẻo vang lên, thân thể Lăng Tiêu đột nhiên lắc mạnh, ánh sáng sáng chói bộc phát ra, toàn thân hắn giống như nắng gắt vậy, huyết khí cuồn cuộn.

Vô số tàn ảnh xuất hiện ở trong hư không, lúc những chiếc châm kia rơi xuống, ào ào xuyên thủng tàn ảnh của Lăng Tiêu.



Keng!

Một đường kiếm quang tựa như dải lụa lóe lên, trong nháy mắt kiếm Tru Tà xuất hiện, bùng nổ vô vàn ánh sáng, như hình bát quái bao phủ tất cả châm độc. Hơn nữa phân hóa thành vô số thanh kiếm, chém những con ong độc chung quanh kia thành từng mảnh.

Vô Lượng Quang Minh Kiếm, nơi có ánh sáng thì có kiếm, tốc độ xuất kiếm nhanh như tốc độ ánh sáng, bạo phát ra lực lượng khiến đất trời biến sắc!

Mà cùng lúc đó, một thanh kiếm như con rắn cũng theo sát sau lưng Lăng Tiêu như hình với bóng, ánh kiếm phân tách ra, đâm vào ba chỗ yếu hại đầu, yết hầu cùng tim của Lăng Tiêu.

Ầm!

Khí huyết cuồn cuộn quanh thân Lăng Tiêu bùng nổ, huyết khí màu vàng giống như như tia chớp nổ tung, trong nháy mắt phát động Long Bạo Thần Thông, Lăng Tiêu vốn đã có tốc độ vô cùng biến thái, nay đột nhiên tăng gấp đôi.

Hắn lấy một góc độ không thể tưởng tượng nổi, tránh thoát một kiếm trí mạng kia. Đồng thời cây cổ kiếm Tru Tà cũng trở nên sâu thẳm mà thần bí, như bóng tối bao phủ đất đai, vung ngang một kiếm.

Vô Lượng Hắc Ám Kiếm!

Lúc này, Lăng Tiêu mới nhìn rõ người xuất kiếm về phía hắn, chính là một thích khách mặc hắc y, một kiếm kia tựa như xuất ra tất cả tiềm lực sinh mạng của hắn ta, khiến hắn ta căn bản không có bất kỳ năng lực nào né tránh một kiếm này của Lăng Tiêu.

Bùm!

Tên thích khách hắc y đó trực tiếp nổ thành một mảng sương máu trong hư không, kiếm trong tay cũng bị cổ kiếm Tru Tà chặt đứt.

"Hay, hay lắm! Địa Phủ thật đúng là âm hồn không tan. Sẽ có một ngày, ta muốn cho các ngươi biết, đắc tội Lăng Tiêu ta, là sai lầm lớn nhất các ngươi phạm phải!"

Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh như băng, quét mắt qua bốn phía một cái, lạnh giọng nói.

Bày ra cái bẫy chết chóc tinh vi như vậy, ngay cả Lăng Tiêu cũng thiếu chút nữa mắc lừa. Trong nháy mắt Lăng Tiêu lập tức nghĩ đến Địa Phủ.

Chẳng qua là hắn cũng không nghĩ tới, lần ám sát thứ hai của Địa Phủ lại tới nhanh như vậy!

Trên cổ của hắn, có một vết máu thoáng hiện, hơn nữa chảy ra màu đen bất thường, một cảm giác tê dại mà thống khổ truyền tới.

Mặc dù phản ứng của Lăng Tiêu đã hết sức nhanh, nhưng hắn vẫn bị trầy da, hơn nữa trường kiếm của thích khách hắc y đã tẩm kịch độc, trong nháy mắt đã xâm nhập vào trong cơ thể của Lăng Tiêu.

"Hắn đã trúng U Linh Đoạt Mệnh tán, giết hắn!"

Một giọng nói lạnh như băng lơ lửng trên không trung, từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Vút vút vút!

Gần như giọng nói kia vừa dứt, thì có ba người mặc y phục đen từ ba hướng bay tới, thân hình hết sức quỷ dị, không phát ra một tiếng vang nào, lộ ra trường kiếm trong tay như rắn độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đại Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook