Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 24: Hố Trời

Thiên Hạ Thanh Không

13/10/2019

Tịch Thiên Dạ nhếch miệng cười cười, sai người đem tài liệu trong rương đưa đến một chỗ yên tĩnh trong sơn cốc.

"Thời điểm ta bế quan luyện chế bảo vật phòng hộ, không hy vọng có người quấy rầy, cái này chắc là đàn chủ có thể hiểu rõ." Tịch Thiên Dạ đi vào bên trong sơn động, vung tay lên đem núi cửa động đá tảng cửa chính đóng cửa.

"Phái người theo dõi hắn mọi lúc mọi nơi." Bạch Cốt đàn chủ nói với Bích U Thiếu chủ.

Ở trong đó ba ngày. Đối với tu sĩ bình thường, ba ngày cũng không quá dài. Còn đối với Tôn giả có tuổi thọ hơn ba trăm năm.

Nhưng mà tâm trạng của Bạch Cốt đàn chủ không bình tĩnh được, không ngừng đi qua đi lại trước sơn cốc.

Thánh Giả mộ địa, rất có thể sẽ cải thiện cuộc đời của hắn.

Một khi hắn trở thành Đại Tôn, thậm chí là Thánh giả trong truyền thuyết, sân khấu của hắn không còn là ở Lan Lăng quốc nhỏ bé này nữa, mà là toàn bộ Nam Man Chi Địa.

Chạng vạng tối ngày thứ ba, Tịch Thiên Dạ cuối cùng từ trong sơn cốc đi ra, trong tay của hắn cầm lấy mười cái mặt nạ cổ quái, xếp ở bên trong hòm gỗ.

"Một cái mặt nạ? Thứ này có thể chống cự được U Minh sát độc?"

Một lão giả đầu trọc mày trắng, mặc áo đen bên người Bạch Cốt đàn chủ nói, U Minh sát độc nguyên thủy ngay cả Tôn Giả cũng không dám trêu chọc, một cái mặt nạ làm sao có thể chống cự kịch độc kia cho bọn hắn.

Trong mắt của hắn hiển nhiên không có tin tưởng.

Người này tên là Trần Thuận Cương, một trong các tôn giả trong phân đàn Bạch Cốt giáo, địa vị cao thượng, vạn người kính ngưỡng.

"Vật này gọi mặt nạ phòng độc, có thể chống lại U Minh sát độc hay không thì thử là sẽ biết.”Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Mặt nạ phòng độc? Nếu ngươi đã tự tin như vậy, vậy ngươi đi thử nghiệm cái mặt nạ này đi."

Bạch Cốt đàn chủ mặt không chút thay đổi nói, không nắm chắc, hắn đương nhiên sẽ không cầm sinh mệnh của mình mà đi mạo hiểm.

Tịch Thiên Dạ trào phúng cười một tiếng, cầm lấy một cái mặt nạ phòng độc đi đến hướng sơn cốc, xuyên qua mê trận tự nhiên của sơn cốc, liền có thể tiến vào sơn cốc, trong sơn cốc tụ tập hàng loạt U Minh sát độc, nếu không có biện pháp phòng ngự, không ai có thể ở trong sơn cốc kiên trì nửa khắc đồng hồ.

"Khánh Diêm, ngươi đi theo dõi hắn." Bạch Cốt đàn chủ nói với tên thiếu chủ.

Bích U thiếu chủ Chu Khánh Diêm hơi sững sờ, không ngờ rằng sư phụ sẽ để cho hắn đi cùng, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, cung kính nói: "Đệ tử tuân mệnh."

Chu Khánh Diêm nhặt ở cái mặt nạ phòng độc ở dưới mặt đất lên, khựng lại một chút, cũng không có quá nhiều lưỡng lự, đi theo Tịch Thiên Dạ vào bên trong sơn cốc.

"Đàn chủ, Khánh Diêm hình như cũng không có chọc giận ngươi." Hai mắt của Trần Thuận Cương híp lại, cười như không cười.

Sắc mặt Bạch Cốt đàn chủ lạnh xuống, không nói một lời.

...



"Ở trong suy nghĩ của sư phụ ngươi, ngươi hình như chẳng có địa vị gì." Tịch Thiên Dạ thấy Chu Khánh Diêm đuổi theo ở phía sau, khóe môi cau lên một tia đăm chiêu.

"Đó là do sư phụ tín nhiệm ta nên mới để ta giám sát ngươi, lừa mình dối người." Chu Khánh Diêm lạnh lùng nói.

"Lừa mình dối người."

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, muốn giám sát hắn thì tùy tiện phái một tên Thiên cảnh cao thủ của Bích U sơn trang tới là được, không cần phải là Thiếu chủ của Bích U sơn trang tới chứ.

Nếu như mặt nạ phòng độc không thể chống cự U Minh sát độc, hắn sẽ chết ở trong sơn cốc.

Chu Khánh Diêm yên lặng không nói, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Hai người một đường đi sâu vào trong sơn cốc, rất nhanh liền xuyên qua khu vực của mê trận tự nhiên, đi vào bên trong sơn cốc.

Bên trong sơn cốc bị một đám khói màu xanh đen bao bọc, tầm nhìn rất thấp, trong cốc không có một ngọn cỏ, không có bất kỳ sinh khí nào, tảng đá, bùn đất, núi đá trên mặt đất đều là màu đen đặc, không biết bị U Minh sát độc ăn mòn bao nhiêu năm.

"Có sợ hay không." Tịch Thiên Dạ cười mà như không phải cười nhìn Chu Khánh Diêm.

"Ngươi dám vào, ta liền dám." Chu Khánh Diêm lạnh lùng nói.

Tịch Thiên Dạ cười cười, hững hờ tiếp tục đi lên phía trước nói: "Thiên phú của ngươi không tệ, tâm tính cũng rất tốt, mà tính can đảm cũng không kém, về sau có thể đi theo ta làm tôi tớ."

"Ngươi bị điên à." Chu Khánh Diêm lạnh lùng liếc mắt lườm Tịch Thiên Dạ.

Một cái tiểu gia hỏa tu vi Linh cảnh. Lại dám nói hắn đi theo làm tôi tớ của hắn, nói ra sợ là không có ai dám tin.

Không nói thân phận, luận tu vi thì Chu Khánh Diêm ở Trường Thương thành cũng là người có mặt mũi rất lớn, không có người nào dám trêu chọc.

"Lúc còn trẻ phải hiểu được nắm chặt kỳ ngộ."

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, đang khi nói chuyện hắn đã đi sâu trong làn khói độc, những chỗ đập vào mắt đều có khói độc lượn lờ.

Chu Khánh Diêm chăm chú nhìn Tịch Thiên Dạ, thấy hắn không có bị khói độc giết chết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm

Một tên tiểu gia hỏa tu vi Linh cảnh mà cũng có thể chống cự được, hắn đường đường là cường giả Thiên Cảnh lục trọng thiên đương nhiên càng không có vấn đề gì.

Mặt ngoài bình tĩnh, nhưng lòng tự nhiên không phải như vậy, ai cũng không có khả năng coi tính mạng của mình không là cái gì.

Hai người đi sâu vào hai ba trăm mét, khói độc xung quanh càng ngày càng nồng đậm, bao phủ khắp người bọn hắn, không ngừng tuôn qua để ăn mòn.

Nhưng mà hiệu quả của mặt nạ phòng độc đã xuất hiện, vừa gặp U Minh sát độc liền phóng ra một loại khí lưu, cách trở chỗ có khí độc, bảo vệ cơ thể rất an toàn.

Chu Khánh Diêm âm thầm kinh hãi, Tịch Thiên Dạ quả nhiên có chút bản lĩnh, vậy mà thật sự có thể luyện chế ra bảo vật khắc chế U Minh sát độc.

Đối với U Minh sát độc thì trước đó bọn hắn không phải là chưa từng nghiên cứu qua.



U Minh sát độc vạn vật bất xâm, ăn mòn mọi vật, căn bản là không có cách chống cự.

Trước mắt, bọn hắn không có biện pháp gì để khắc chế loại độc này.

U Minh sát độc có thể ăn mòn hoang khí, cho nên sử dụng hoang khí bao phủ cũng không có cách nào ngăn lại loại kịch độc này.

Đúng là như thế, bọn hắn phát hiện nơi chôn cất Thánh giả này thật nhiều năm, nhưng một mực không thể đi vào.

Mặt nạ phòng độc thả ra một dòng khí lưu, lại ngăn chặn được sự ăn mòn của U Minh sát độc, triệt để cách ly ra một không gian tuyệt đối, làm cho Chu Khánh Diêm khiếp sợ không gì sánh nổi.

"Khánh Diêm, tình huống như thế nào."

Mật cốc truyền ra ngoài tới một đạo âm trầm thanh âm, như gió lạnh thổi qua, nhiệt độ chợt hạ xuống.

Đối với Tôn cảnh tu sĩ tới nói, cách khôbg truyền âm không là vấn đề, có thể cách rất xa trao đổi.

"Sư phụ, chúng ta đã đi sâu trong sơn cốc ba trăm mét, mặt nạ phòng độc có thể triệt để ngăn cách tất cả U Minh sát độc, theo ta phán đoán, chắc chắn an toàn."

Chu Khánh Diêm đáp lại nói.

Mang theo mặt nạ phòng độc, những U Minh đó sát độc căn bản là không có cách nào để tiếp xúc với cơ thể, độc tố mãnh liệt đến đâu cũng không làm gì được bọn hắn.

"Tốt, rất tốt!"

Bạch Cốt đàn chủ vô cùng kích động, bờ môi cũng hơi run run lên, U Minh sát độc vây hắn lại nhiều năm, nay đã được giải quyết.

Rất nhanh, hơn mười người cao thủ của Bích U sơn trang đã mang theo mặt nạ phòng độc xông vào bên trong sơn cốc, rất nhanh liền gặp được hai người Tịch Thiên Dạ.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi quả nhiên không để cho lão phu thất vọng. Chuyến này nếu thuận lợi, ta chắc chắn sẽ thu ngươi làm đệ tử, cho ngươi sống một đời vinh hoa phú quý."

Đi vào bên trong sơn cốc, phát hiện U Minh sát độc không pháp uy hiếp được hắn, Bạch Cốt đàn chủ vô cùng hưng phấn nói.

Tịch Thiên Dạ cười không nói.

Đoàn người tiếp tục tiến lên, rất nhanh đã tiến sâu vào trong sơn cốc.

Chỉ thấy trung ương địa khu có cái hố trời rất lớn, sâu không thấy đáy, U Minh sát độc nồng đậm từ trong hố trời bay ra.

Tịch Thiên Dạ nhìn cái hố trời, như đang suy nghĩ một điều gì đó.

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook