Chương 28: Bạo Huyết Đan?
Thiên Niên Lão Quy
07/02/2024
"Tại sao lại như vậy? Trong giới kiếm đạo, có được linh căn kiếm hồn phải nên vô địch mới đúng, sao lại có thế xảy ra chuyện như vậy được chứi
Tân Như Nguyệt không thế tin được sự thật trước mắt!
Đây là một trận chiến không cân sức, vậy mà Trần Mộc. lại có thể thăng, còn dùng lực lượng của một kiếm đánh bại Trần Thiên Lang có được linh căn kiếm hồn!
Dưới lôi đài, ông lão áo trắng siết chặt nấm tay, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ hoảng hốt, nhỏ giọng nói: "Thiếu niên này thật là ghê gớm, thật là khác loài! Kiếm thuật mà hản vừa mới dùng đã đạt tới đỉnh cao. So với hẳn thì Trần Thiên Lang thật là không đáng đế xem! Một người thiếu niên mười bảy tuối thật sự có thế luyện ra kiếm thuật hoàn mỹ như vậy sao?”
"Lâu chủ, chúng ta nhất định phải mượn sức người này. Đan Lâu chúng ta nếu có được hản thì đối với Đan Lâu mà nói là một chuyện cực kì may mắn!" Ngụy Mặc cũng kích động. nói
"Ừ, đúng là nên đi mượn sức. Chỉ là lần này nhà họ Trần bị thiệt hại lớn rồi, thế mà lại đi đuổi một thiếu niên yêu nghiệt như vậy. Nhà họ Trần mẹ nó bị não tàn đấy hả?" Ông lão áo trắng cũng không nén được mà mảng to.
Không chỉ có ông lão áo trằng có suy nghĩ như vậy, mà ngay cả các tộc trưởng đại gia tộc và thành chủ trên đài cao đều có vẻ mặt không hiểu ra sao.
Một thiên tài mạnh mế như vậy, một yêu nghiệt như vậy, lại bị nhà họ Trần đuổi ra ngoài? Mẹ kiếp, tầng lớp dẫn đâu nhà họ Trần là đầu óc bị nước tràn vào hay là đầu óc bị cửa kẹp vậy?
Thiên Lang!" Trần Hồng Sinh siết chặt nắm tay, không thế tin được mà nhìn tất cả. Cháu trai của ông ta thua? Sao có thế chứ?
Trên lôi đài, Trần Thiên Lang bụm ngực, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn vặn vẹo: "Ta giết ngươi!"
Nói xong, hẳn ta chợt móc một viên đan dược từ trong lông ngực ra nhét thẳng vào trong miệng. Ngay sau đó, khí thế mạnh mẽ trên người hản ta lại dâng trào, tăng nhanh vượt qua hạn mức trước đó rất nhiều, mơ hồ đến gần cảnh giới Hóa Tượng.
Một lưỡng ánh sáng đỏ như máu bao phủ hoàn toàn cơ thế hẳn ta, nhìn thoáng qua trông giống như một người đảm máu
"Bạo Huyết Đan? Hẳn điên rồi sao?" Sau khi nhìn thấy lớp sáng màu đỏ quỷ dị bao phủ trên người Trần Thiên Lang, mọi người ở đây đồng thời thay đổi vẻ mặt.
Bạo Huyết Đan là một loại đan dược tam phẩm, cũng là một loại đan dược cấm ky, Nói cách khác, loại đan dược này bị cấm mua bán trên thị trường.
Bạo Huyết Đan có thế ở trong nứa nén hương áp bức tiềm lực con người, bùng phát ra thực lực vượt xa thực lực thời kỳ đỉnh cao. Đồng thời, tác dụng phụ của nó cũng rất lớn. Rốt cuộc là áp bức tiềm lực của mình, tất nhiên sẽ gây tốn thương lớn đến linh căn của mình.
"Đã rất lâu rồi không có Bạo Huyết Đan xuất hiện ở Ninh Quốc. Tại sao Trần Thiên Lang lại có được nó chứ?" Khương Âm ngạc nhiên hô lên, mặt mày hiện ra vẻ lo lắng. Sau đó, nàng nhìn về phía đài cao, thấy Tân Như Nguyệt nở nụ cười lạnh lẽo,
Đúng là Bạo Huyết Đan sẽ tốn thương cho linh căn kiếm hồn. Nhưng mà Kiếm Vũ Lâu bọn họ tiền nhiều thế lớn, có rất nhiều thiên tài địa bảo linh dược, còn sợ không thế chữa trị linh căn bị tổn thương trên người Trần Thiên Lang hay sao?
Tuy răng dùng đan dược trên lôi đài là có chút hèn hạ, nhưng mà chỉ cần có thể giết chết Trần Mộc ngay tại đây thì tất cả đều đáng giá.
Trần Thiên Lang hai mắt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, dường. như ngay tại giây phút này toàn bộ máu trong cơ thế đang sôi trào. Hẳn ta nổi điên lao nhanh ra, nhất kiếm kinh hồng, mang theo gió lớn bất tận, vung về phía Trần Mộc.
"Bạo Huyết Đan?”
Trần Mộc vẻ mặt hờ hững, sâu trong đáy mắt hiện lên một ý cười lạnh.
Chợt thấy hắn giãm mạnh một chân xuống đất, một lưỡng linh lực ánh vàng vô cùng cưỡng bạo liên tục tản ra, rồi trút hết xuống thân kiếm.
Trần Mộc lại lần nữa làm ra tư thế rút kiếm!
Ong!
Trong phút chốc, kiếm Thiên Tùng Vân chấn động liên tiếp, phát ra từng tiếng kiếm ong ong.
Kiếm áp tăng vọt hết tầng này đến tầng khác!
Không đến hai hơi thở sau, kiếm áp đã tăng lên tầng một trăm!
'Sao tốc độ ngưng tụ thế kiếm của hản lại nhanh như vậy?" Toàn trường vang lên tiếng hô ngạc nhiên
Nhìn chung thì tốc độ ngưng tụ thế kiếm của các đại kiếm tu đều nhiều hơn hai phút. Nhưng mà Trần Mộc lại chỉ cần hai hơi thở là đã ngưng tụ kiếm áp tới mức độ cao nhất.
Lúc Trần Thiên Lang lao tới trước mặt Trần Mộc, Trần Mộc cũng bất đầu rút kiếm ra, một lưồng sáng lộng lẫy như sao băng xuyên qua bầu trời đêm quét ngang
Trên lôi đài, hai lưỡng kiếm quang sáng ngời giao nhau, linh lực tựa như dòng lũ cuộn trào.
Mặt đất nứt toạc, gió lớn gào thét, bụi khói cuồn cuộn, tràn ngập trời đất.
Rầm!
Ngay sau đó, Trần Thiên Lang bay vút ra ngoài, chật vật nên xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cực. kì tái nhợt
"Không thể nào! Không thể nào được!" Trần Thiên Lang sắc mặt âm trầm, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Nếu một kiếm ban đầu là do may mản, thì một kiếm lúc này là thực lực hàng thật giá thật. Dù cho hắn ta có dùng Bạo Huyết Đan thì cũng không có tác dụng gì.
"Linh căn kiếm hồn không phải là vốn liếng đế ngươi kiêu ngạo. Nếu muốn trở thành kiếm tu mạnh nhất, thì người cầm. kiếm nhất định phải có một kiếm tâm được mãi giữa nhiều lần”
“Rất đáng tiếc là ta không nhìn thấy được kiếm tâm trên người của ngươi. Nếu vừa rồi ngươi dừng tay thì ta còn sẽ coi trọng ngươi một chút. Tiếc là ngươi mặc kệ hậu quả cũng muốn dùng Bạo Huyết Đan, chứng tỏ ngươi đã có lòng sợ hãi tạ”
hua không đáng sợ. Thua còn có thế đánh lại. Chỉ có sợ hãi mới là biếu hiện của vô năng!"
"Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội nữa rồi!"
Trong màn khói bụi kia, không biết Trần Mộc đã đến gần từ lúc nào, chậm rãi giơ kiếm Thiên Tùng Vân lên, đâm thẳng về phía trái tim Trần Thiên Lang.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
“Dừng lại!” Trên đài cao, Tân Như Nguyệt lạnh lùng hét lên rồi lao nhanh xuống
Có điều, khoảng cách giữa nàng ta và Trần Mộc vẫn còn quá xat
"Tuổi còn nhỏ mà nhanh mồm dẻo miệng, chỉ băng ngươi một tên phế vật ngũ hành tạp linh căn mà cũng dám bàn luận kiếm tâm trước mặt đệ tử ta? Thật bưồn cười!"
Lúc này, tiếng chế giễu rền vang trống rỗng toát ra từ không trung.
Giây tiếp theo, tất cả mọi người ở hiện trường đều cảm nhận được một lưồng kiếm áp cực mạnh khó tả ập đến. Dưới loại kiếm áp ấy, ai cũng hoảng sợ thay đổi sắc mặt.
Tân Như Nguyệt không thế tin được sự thật trước mắt!
Đây là một trận chiến không cân sức, vậy mà Trần Mộc. lại có thể thăng, còn dùng lực lượng của một kiếm đánh bại Trần Thiên Lang có được linh căn kiếm hồn!
Dưới lôi đài, ông lão áo trắng siết chặt nấm tay, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ hoảng hốt, nhỏ giọng nói: "Thiếu niên này thật là ghê gớm, thật là khác loài! Kiếm thuật mà hản vừa mới dùng đã đạt tới đỉnh cao. So với hẳn thì Trần Thiên Lang thật là không đáng đế xem! Một người thiếu niên mười bảy tuối thật sự có thế luyện ra kiếm thuật hoàn mỹ như vậy sao?”
"Lâu chủ, chúng ta nhất định phải mượn sức người này. Đan Lâu chúng ta nếu có được hản thì đối với Đan Lâu mà nói là một chuyện cực kì may mắn!" Ngụy Mặc cũng kích động. nói
"Ừ, đúng là nên đi mượn sức. Chỉ là lần này nhà họ Trần bị thiệt hại lớn rồi, thế mà lại đi đuổi một thiếu niên yêu nghiệt như vậy. Nhà họ Trần mẹ nó bị não tàn đấy hả?" Ông lão áo trắng cũng không nén được mà mảng to.
Không chỉ có ông lão áo trằng có suy nghĩ như vậy, mà ngay cả các tộc trưởng đại gia tộc và thành chủ trên đài cao đều có vẻ mặt không hiểu ra sao.
Một thiên tài mạnh mế như vậy, một yêu nghiệt như vậy, lại bị nhà họ Trần đuổi ra ngoài? Mẹ kiếp, tầng lớp dẫn đâu nhà họ Trần là đầu óc bị nước tràn vào hay là đầu óc bị cửa kẹp vậy?
Thiên Lang!" Trần Hồng Sinh siết chặt nắm tay, không thế tin được mà nhìn tất cả. Cháu trai của ông ta thua? Sao có thế chứ?
Trên lôi đài, Trần Thiên Lang bụm ngực, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn vặn vẹo: "Ta giết ngươi!"
Nói xong, hẳn ta chợt móc một viên đan dược từ trong lông ngực ra nhét thẳng vào trong miệng. Ngay sau đó, khí thế mạnh mẽ trên người hản ta lại dâng trào, tăng nhanh vượt qua hạn mức trước đó rất nhiều, mơ hồ đến gần cảnh giới Hóa Tượng.
Một lưỡng ánh sáng đỏ như máu bao phủ hoàn toàn cơ thế hẳn ta, nhìn thoáng qua trông giống như một người đảm máu
"Bạo Huyết Đan? Hẳn điên rồi sao?" Sau khi nhìn thấy lớp sáng màu đỏ quỷ dị bao phủ trên người Trần Thiên Lang, mọi người ở đây đồng thời thay đổi vẻ mặt.
Bạo Huyết Đan là một loại đan dược tam phẩm, cũng là một loại đan dược cấm ky, Nói cách khác, loại đan dược này bị cấm mua bán trên thị trường.
Bạo Huyết Đan có thế ở trong nứa nén hương áp bức tiềm lực con người, bùng phát ra thực lực vượt xa thực lực thời kỳ đỉnh cao. Đồng thời, tác dụng phụ của nó cũng rất lớn. Rốt cuộc là áp bức tiềm lực của mình, tất nhiên sẽ gây tốn thương lớn đến linh căn của mình.
"Đã rất lâu rồi không có Bạo Huyết Đan xuất hiện ở Ninh Quốc. Tại sao Trần Thiên Lang lại có được nó chứ?" Khương Âm ngạc nhiên hô lên, mặt mày hiện ra vẻ lo lắng. Sau đó, nàng nhìn về phía đài cao, thấy Tân Như Nguyệt nở nụ cười lạnh lẽo,
Đúng là Bạo Huyết Đan sẽ tốn thương cho linh căn kiếm hồn. Nhưng mà Kiếm Vũ Lâu bọn họ tiền nhiều thế lớn, có rất nhiều thiên tài địa bảo linh dược, còn sợ không thế chữa trị linh căn bị tổn thương trên người Trần Thiên Lang hay sao?
Tuy răng dùng đan dược trên lôi đài là có chút hèn hạ, nhưng mà chỉ cần có thể giết chết Trần Mộc ngay tại đây thì tất cả đều đáng giá.
Trần Thiên Lang hai mắt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, dường. như ngay tại giây phút này toàn bộ máu trong cơ thế đang sôi trào. Hẳn ta nổi điên lao nhanh ra, nhất kiếm kinh hồng, mang theo gió lớn bất tận, vung về phía Trần Mộc.
"Bạo Huyết Đan?”
Trần Mộc vẻ mặt hờ hững, sâu trong đáy mắt hiện lên một ý cười lạnh.
Chợt thấy hắn giãm mạnh một chân xuống đất, một lưỡng linh lực ánh vàng vô cùng cưỡng bạo liên tục tản ra, rồi trút hết xuống thân kiếm.
Trần Mộc lại lần nữa làm ra tư thế rút kiếm!
Ong!
Trong phút chốc, kiếm Thiên Tùng Vân chấn động liên tiếp, phát ra từng tiếng kiếm ong ong.
Kiếm áp tăng vọt hết tầng này đến tầng khác!
Không đến hai hơi thở sau, kiếm áp đã tăng lên tầng một trăm!
'Sao tốc độ ngưng tụ thế kiếm của hản lại nhanh như vậy?" Toàn trường vang lên tiếng hô ngạc nhiên
Nhìn chung thì tốc độ ngưng tụ thế kiếm của các đại kiếm tu đều nhiều hơn hai phút. Nhưng mà Trần Mộc lại chỉ cần hai hơi thở là đã ngưng tụ kiếm áp tới mức độ cao nhất.
Lúc Trần Thiên Lang lao tới trước mặt Trần Mộc, Trần Mộc cũng bất đầu rút kiếm ra, một lưồng sáng lộng lẫy như sao băng xuyên qua bầu trời đêm quét ngang
Trên lôi đài, hai lưỡng kiếm quang sáng ngời giao nhau, linh lực tựa như dòng lũ cuộn trào.
Mặt đất nứt toạc, gió lớn gào thét, bụi khói cuồn cuộn, tràn ngập trời đất.
Rầm!
Ngay sau đó, Trần Thiên Lang bay vút ra ngoài, chật vật nên xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cực. kì tái nhợt
"Không thể nào! Không thể nào được!" Trần Thiên Lang sắc mặt âm trầm, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Nếu một kiếm ban đầu là do may mản, thì một kiếm lúc này là thực lực hàng thật giá thật. Dù cho hắn ta có dùng Bạo Huyết Đan thì cũng không có tác dụng gì.
"Linh căn kiếm hồn không phải là vốn liếng đế ngươi kiêu ngạo. Nếu muốn trở thành kiếm tu mạnh nhất, thì người cầm. kiếm nhất định phải có một kiếm tâm được mãi giữa nhiều lần”
“Rất đáng tiếc là ta không nhìn thấy được kiếm tâm trên người của ngươi. Nếu vừa rồi ngươi dừng tay thì ta còn sẽ coi trọng ngươi một chút. Tiếc là ngươi mặc kệ hậu quả cũng muốn dùng Bạo Huyết Đan, chứng tỏ ngươi đã có lòng sợ hãi tạ”
hua không đáng sợ. Thua còn có thế đánh lại. Chỉ có sợ hãi mới là biếu hiện của vô năng!"
"Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội nữa rồi!"
Trong màn khói bụi kia, không biết Trần Mộc đã đến gần từ lúc nào, chậm rãi giơ kiếm Thiên Tùng Vân lên, đâm thẳng về phía trái tim Trần Thiên Lang.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
“Dừng lại!” Trên đài cao, Tân Như Nguyệt lạnh lùng hét lên rồi lao nhanh xuống
Có điều, khoảng cách giữa nàng ta và Trần Mộc vẫn còn quá xat
"Tuổi còn nhỏ mà nhanh mồm dẻo miệng, chỉ băng ngươi một tên phế vật ngũ hành tạp linh căn mà cũng dám bàn luận kiếm tâm trước mặt đệ tử ta? Thật bưồn cười!"
Lúc này, tiếng chế giễu rền vang trống rỗng toát ra từ không trung.
Giây tiếp theo, tất cả mọi người ở hiện trường đều cảm nhận được một lưồng kiếm áp cực mạnh khó tả ập đến. Dưới loại kiếm áp ấy, ai cũng hoảng sợ thay đổi sắc mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.