Chương 377: Cô cứ thử xem!
Thiên Niên Lão Quy
07/02/2024
Ngay lúc Hàn Giang Tuyết phóng thích linh lực, Thiên điện chủ ở ngay bên cạnh cũng thình lình đứng dậy, linh lực bạo. phát, ánh mắt hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Hàn Giang Tuyết, nói thẳng.
"Chém giết ta sao? Ngươi có thực lực đó à Tuyết cười khẩy.
" Hàn Giang
"Cô cứ thử xem!" Thiên điện chủ híp mắt.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đối phương là sát ý lạnh lùng.
Xa xa, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng lo lắng đến mức. đổ mồ hôi, bàn tay siết chặt.
Âm.
Đúng lúc này, quanh người Trần Mộc bỗng dưng chấn động thêm lần nữa, hư không phía sau lưng hẳn vỗ đã vỡ tan tành, bỗng nhiên có một lưồng sóng cổ xưa bỗng phát ra.
"Đây là?"
Tất cả mọi người khẽ run lên, dần dần, bọn họ như đang phát hiện ra một việc khó mà tưởng tượng nổi, đôi đồng tử mở to hết cỡ.
Trên bầu trời từ từ bay xuống một lớp hoa tuyết trắng xóa, bông tuyết này không giống tuyết bình thường mà lại giống mưa đá hơn!
Lúc mới rơi xuống đất, ngay khi vừa tiếp xúc, mặt đất đã bị che phủ ngay lập tức bởi một lớp băng rất dày!
Lạnh. Lạnh đến tận xương tủy.
Sức mạnh đó hoàn toàn trái ngược với Lưu Hồn Chân Hỏa.
Hơn nữa, băng tuyết màu trắng khác hẳn với ngọn lửa nóng bỏng của Lưu Hồn Chân Hỏa, ngay khi bùng nổ, dưới lớp băng bao phủ này, tất cả linh lực đều bị đông cứng lại thành băng.
"Song Trọng Kiếm Ý?"
"Sao có thể có chuyện đó được chứ!"
Trên đài cao, cho dù là Đông Phương Dịch hay Tông chủ, bọn họ đều bất giác đứng dậy, vẻ mặt kinh hoàng đến mức không thể thốt nên lời.
"Cái tên này, hắn là quái vật gì sao!" Cho dù là Hạ Phi Vũ đi chăng nữa, lúc này đây, nàng ấy cũng không nhịn được hộc ra một ngụm máu.
Mười bảy tuổi lại có thể có được song trọng kiếm ý? Điều quan trọng nhất chính là.
Hai nguyên tố hoàn toàn đối lập nhau lại còn có thể cùng †ồn tại? I
Cạch.
Trần Mộc vung một chiêu kiếm ra, đất trời chấn động, ngay lúc hắn lướt qua, ánh kiếm cũng xé rách trời cao.
Dưới song trọng kiếm ý đó, quanh người vị vô tướng pháp. thân kia cũng ngưng tụ lại thành một bộ giáp bằng hàn băng, hắn giơ ma kiếm lêm, một đao chém xuống.
Ẩm.
Không gian bùng nổ nứt ra một đường băng, Lưu Hồn Chân Hỏa và băng tuyết cùng lúc xuyên cả trời cao, đánh mạnh về phía thương lôi hắc ám.
Đùng.
Một tiếng nổ vang trời chấn động, đóa hoa sen häc ám cũng bị nổ tung ngay tại chỗ, dư âm của luồng linh lực đó vô cùng rúng động, nó bừa bãi tàn phá khắp không gian, lúc này đây cũng trở nên vặn vẹo.
Mà dưới dư âm vụ nổ đó, một bóng người đầy máu tươi chật vật không khác gì đạn pháo, ngã thẳng xuống lôi đài nay đã thành phế tích, tiếng nổ vang vọng khäp đất trời, võ đài bị sập tạo thành một cái hố sâu to lớn.
Khói bụi cưồn cuộn, cơ thể Trần Mộc chậm rãi hạ xuống. Lúc này đây, tất cả mọi người đều bất giác nín thở.
Sau một phút yên lặng ngắn ngủi, từng ánh mät chấn động liên tục nhìn về phía bóng người thiếu niên kia, tiếng ồ sôi trào rúng động cùng lúc vang lên.
"Chém giết ta sao? Ngươi có thực lực đó à Tuyết cười khẩy.
" Hàn Giang
"Cô cứ thử xem!" Thiên điện chủ híp mắt.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đối phương là sát ý lạnh lùng.
Xa xa, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng lo lắng đến mức. đổ mồ hôi, bàn tay siết chặt.
Âm.
Đúng lúc này, quanh người Trần Mộc bỗng dưng chấn động thêm lần nữa, hư không phía sau lưng hẳn vỗ đã vỡ tan tành, bỗng nhiên có một lưồng sóng cổ xưa bỗng phát ra.
"Đây là?"
Tất cả mọi người khẽ run lên, dần dần, bọn họ như đang phát hiện ra một việc khó mà tưởng tượng nổi, đôi đồng tử mở to hết cỡ.
Trên bầu trời từ từ bay xuống một lớp hoa tuyết trắng xóa, bông tuyết này không giống tuyết bình thường mà lại giống mưa đá hơn!
Lúc mới rơi xuống đất, ngay khi vừa tiếp xúc, mặt đất đã bị che phủ ngay lập tức bởi một lớp băng rất dày!
Lạnh. Lạnh đến tận xương tủy.
Sức mạnh đó hoàn toàn trái ngược với Lưu Hồn Chân Hỏa.
Hơn nữa, băng tuyết màu trắng khác hẳn với ngọn lửa nóng bỏng của Lưu Hồn Chân Hỏa, ngay khi bùng nổ, dưới lớp băng bao phủ này, tất cả linh lực đều bị đông cứng lại thành băng.
"Song Trọng Kiếm Ý?"
"Sao có thể có chuyện đó được chứ!"
Trên đài cao, cho dù là Đông Phương Dịch hay Tông chủ, bọn họ đều bất giác đứng dậy, vẻ mặt kinh hoàng đến mức không thể thốt nên lời.
"Cái tên này, hắn là quái vật gì sao!" Cho dù là Hạ Phi Vũ đi chăng nữa, lúc này đây, nàng ấy cũng không nhịn được hộc ra một ngụm máu.
Mười bảy tuổi lại có thể có được song trọng kiếm ý? Điều quan trọng nhất chính là.
Hai nguyên tố hoàn toàn đối lập nhau lại còn có thể cùng †ồn tại? I
Cạch.
Trần Mộc vung một chiêu kiếm ra, đất trời chấn động, ngay lúc hắn lướt qua, ánh kiếm cũng xé rách trời cao.
Dưới song trọng kiếm ý đó, quanh người vị vô tướng pháp. thân kia cũng ngưng tụ lại thành một bộ giáp bằng hàn băng, hắn giơ ma kiếm lêm, một đao chém xuống.
Ẩm.
Không gian bùng nổ nứt ra một đường băng, Lưu Hồn Chân Hỏa và băng tuyết cùng lúc xuyên cả trời cao, đánh mạnh về phía thương lôi hắc ám.
Đùng.
Một tiếng nổ vang trời chấn động, đóa hoa sen häc ám cũng bị nổ tung ngay tại chỗ, dư âm của luồng linh lực đó vô cùng rúng động, nó bừa bãi tàn phá khắp không gian, lúc này đây cũng trở nên vặn vẹo.
Mà dưới dư âm vụ nổ đó, một bóng người đầy máu tươi chật vật không khác gì đạn pháo, ngã thẳng xuống lôi đài nay đã thành phế tích, tiếng nổ vang vọng khäp đất trời, võ đài bị sập tạo thành một cái hố sâu to lớn.
Khói bụi cưồn cuộn, cơ thể Trần Mộc chậm rãi hạ xuống. Lúc này đây, tất cả mọi người đều bất giác nín thở.
Sau một phút yên lặng ngắn ngủi, từng ánh mät chấn động liên tục nhìn về phía bóng người thiếu niên kia, tiếng ồ sôi trào rúng động cùng lúc vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.