Chương 147: Còn có thể làm sao nữa?
Thiên Niên Lão Quy
07/02/2024
Sự chênh lệch giữa hai người họ lớn đến mức vậy sao?
Hắn ta bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy chiến thương Hỏa Liên đang xé rách không trung lao về phía hẳn ta.
Trên mặt hẳn ta tràn đầy vẻ hoảng sợ: “Ngươi không thể giết ta, ta là...”
Hắn ta còn chưa kịp báo bối cảnh thì trường thương Hỏa Liên đã xuyên thủng đầu hẳn ta rồi.
Máu tươi lại phún ra lần nữa, Hạ Chỉ Lan rút thương về, mũi thương vẫn còn dính vết máu, mặt mày không chút cảm xúc, quay người nhảy vào trong cuộc chiến hỗn loạn bên kia.
Cây thương của nàng giống như lưỡi hái Tử Thần, mỗi một lần đâm ra là nhất định sẽ có người chết dưới mũi thương của nàng.
Tư thế vô song, xinh đẹp ngời ngời!
Sau khi va chạm một thương của nàng, Hoắc Huyền Vũ cũng bị đánh bay ra ngoài, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Ngũ Trùng Thiên cảnh giới Thông Thiên?”
Hắn ta không thể ngờ rằng cô gái được yêu thương nhất nhà họ Hạ lại có được thực lực mạnh mẽ như thế.
Quả nhiên là hắn ta quá coi thường đối phương.
Một kẻ tàn nhãn có thể bước lên hạng tư bảng xếp hạng. Thiên Kiêu chắc chắn là có được loại thực lực có thể khiến cho tất cả người trẻ tuổi đều cảm thấy tuyệt vọng!
Có điều, những người ở đây đều không phải kẻ ngu xuẩn, truyền thừa của đại trưởng lão Thất Huyền tông ở trên người Trần Mộc chứ không phải ở trên người Hạ Chỉ Lan.
Cho nên, nếu cứ nhằm vào Hạ Chỉ Lan là không có bất cứ ý nghĩa nào hết, ngược lại còn có khả năng tự rước lấy nhục nữa.
Vậy nên, trong cuộc chém giết hỗn loạn, có khá nhiêu người đã bỏ qua Hạ Chỉ Lan, lặng lẽ lao nhanh ra rừng rậm phía sau lưng nàng.
Đối với chuyện này, Hạ Chỉ Lan cũng chẳng có cách nào, bởi vì kẻ địch thật sự rất nhiều, nàng không thể phân tâm đuổi theo được. Huống chi mục đích ban đầu của nàng không phải là chém giết hết tất cả mọi người, mà là tranh thủ đủ thời gian cho Trần Mộc chạy trốn.
Giờ phút này, Trần Mộc đã vọt vào trong rừng rậm, nhờ vào cành lá sum xuê xung quanh và kinh nghiệm đi rừng của mình, rất nhanh đã chạy ra xa được mười dặm.
Khoảng nửa giờ sau, cảm nhận được phía sau không còn ai đuổi theo nữa, Trần Mộc mới nhìn xung quanh, tìm một sơn động khó thấy để trốn vào.
“Đám khốn kiếp kia, chờ ta hấp thu Ấn Thần xong sẽ đi làm chết các ngươi!” Trần Mộc vừa mắng vừa ngồi xuống.
Có điều, loại tình cảnh quen thuộc bị đông người đuổi giết làm Trần Mộc cười khẽ. Bởi vì kiếp trước hắn cũng từng rất nhiều lần bị đám đông đuổi giết. Đối với hắn mà nói, chuyện này không hề mất mặt, không đủ thực lực thì phải khiêm tốn mà phát triển, sống đến cuối cùng mới là người thẳng.
Trần Mộc hít sâu một hơi, đè nén cảm giác táo bạo vào. lòng, bắt đầu điều chỉnh hô hấp.
Hắn bổ sung linh lực trong linh hải đến mức cao nhất trước, rồi mới móc nhẫn không gian ra, lấy một viên hạt giống. màu xám ra.
Viên hạt giống bình thường này chính là Ấn Thần.
Trong Ấn Thần có chứa lực lượng pháp tắc sơ cấp nhất, tất nhiên là không cần phải hiểu được mới có được lực lượng.
Chỉ cần luyện hóa Ấn Thần, hấp thu vào trong cơ thể, thì nó sẽ trở thành một bộ phận của võ giả.
Đương nhiên, một khi Trần Mộc chết rồi thì Ấn Thần sẽ lại lột xác thành hạt giống.
Ấn Thần không giống với lực lượng pháp tắc cao cấp. Lực lượng pháp tắc cao cấp sẽ biến mất theo sự chết đi của võ giả, rồi dung nhập vào trong đất trời. Ấn Thần thì không, Ấn Thần giống như là một loại vũ khí, sẽ không tan mất theo sự chết đi của võ giả. Đây cũng là lý do mà Ấn Thần có thể lưu truyền đến ngày nay.
Trần Mộc nắm viên hạt giống màu xám vào trong lòng bàn tay, tập trung tinh thần, hô hấp cũng dần rơi vào quy luật thần kỳ nào đó.
Viên hạt giống màu xám chợt tản ra một loại ánh sáng kỳ diệu.
Loại ánh sáng này không rực rỡ chói mắt, lại có được một lực lượng đại đạo kỳ diệu nào đó, hình thành sự cộng hưởng với pháp tắc đại đạo trong trời đất.
Rầm rầm!
Lúc này, bên ngoài gió nổi mây phun, cây to tươi tốt phất phơ xào xạc.
Trên bầu trời, từng mảng mây đen sôi nổi tụ lại, che khuất ánh mặt trời, tựa như sắp đến tận thế.
Sau đó, từng tia sấm sét giống như những con trăn khổng lồ xuyên qua đám mây rồi lao thẳng xuống.
Một giọng nói tựa như đại đạo vang vọng khắp đất trời. “Có chuyện gì vậy?”
Trời sinh dị tượng lập tức thu hút sự chú ý của tất cả võ giả trong núi Thánh Linh. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn lên không trung, mở to miệng một lúc lâu mà không nói nên lời.
Rất nhiều người đều không biết rốt cuộc dị tượng này là có ýg)?
Chỉ có người trong tam đại tông mới biết rõ cái loại dị tượng này đại biểu cho thứ gì. Là có người đang luyện hóa Ấn Thần đây mài
“Nhãi ranh chết tiệt! Cần phải chém chết thằng nhãi tên Trần Mộc kial”
Giờ phút này, những đệ tử Thất Huyền tông lẻn vào đại hội Linh Lung đều đỏ mặt lên, giận dữ đến cực điểm.
Bọn họ không thể nào ngờ được bọn họ cực cực khổ khổ mới lẻn vào đại hội Linh Lung, rồi đến cuối cùng Ấn Thần vẫn bị người khác đoạt được, lại còn dám lộ liễu mà luyện hóa trong núi Thánh Linh, rõ ràng là không cho người khác cơ hội đoạt lại đây mà.
Chỗ nào đó trong rừng rậm, đám người Phong Vu Mộc còn đang điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Trần Mộc cũng nhận ra sự thay đổi lớn trong đất trời. Bọn họ lập tức ngẩng đầu lên nhìn trên bầu trời. Sau đó, sắc mặt Phong Vu Mộc cũng trở nên khó coi.
“Thăng nhãi ranh Trần Mộc kia, tên khốn kiếp kia, quả nhiên là hắn lấy Ấn Thần!” Phong Vu Mộc tức giận phát điên lên.
“Lão đại, bây giờ phải làm sao hả?” Tên cao to cầm đao. nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Còn có thể làm sao nữa?” Phong Vu Mộc căn chặt răng.
Bọn họ đã thỏa thuận trước rồi, cùng nhau đi vào Mê Chướng cốc, người nào lấy được truyền thừa thì sẽ là của người đó.
Bây giờ hắn ta có muốn đổi ý cũng không được. Bởi vì ai biết Trần Mộc trốn đi đâu, cái dãy núi này lớn đến vậy, bọn họ muốn tìm kiếm một người không phải là chuyện dễ dàng.
Lúc này, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Mộc luyện hóa Ấn Thần mặt đất thôi.
Bên kia, đám người Hoắc Huyền Vũ và Tân Như Nguyệt cũng thấy sự thay đổi trên bầu trời, mặt mày của ai cũng khó coi. Bọn họ có thể khẳng định dị tượng là do Trần Mộc làm ra, thăng nhãi kia đang luyện hóa thứ tốt gì đó.
“Lục soát! Lục soát kỹ cho ta! Nhất định phải tìm ra thằng nhãi Trần Mộc kia! Ta không tin hắn có thể bay thoát khỏi nơi đây!” Hoäc Huyền Vũ quát lên.
Rất nhanh sau đó, một trận lục soát mọi nơi mọi hướng được mở ra bên trong khu rừng rậm này.
Hoäc Huyền Vũ biết khi đang luyện hóa bảo bối cực phẩm, kiêng kị nhất là bị cắt ngang, hậu quả sẽ là nhẹ thì bị thương nặng, còn nặng thì sẽ mất mạng.
Bây giờ chỉ xem rốt cuộc là bọn họ tìm được Trần Mộc trước hay là Trần Mộc luyện hóa bảo bối trước.
Hắn ta bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy chiến thương Hỏa Liên đang xé rách không trung lao về phía hẳn ta.
Trên mặt hẳn ta tràn đầy vẻ hoảng sợ: “Ngươi không thể giết ta, ta là...”
Hắn ta còn chưa kịp báo bối cảnh thì trường thương Hỏa Liên đã xuyên thủng đầu hẳn ta rồi.
Máu tươi lại phún ra lần nữa, Hạ Chỉ Lan rút thương về, mũi thương vẫn còn dính vết máu, mặt mày không chút cảm xúc, quay người nhảy vào trong cuộc chiến hỗn loạn bên kia.
Cây thương của nàng giống như lưỡi hái Tử Thần, mỗi một lần đâm ra là nhất định sẽ có người chết dưới mũi thương của nàng.
Tư thế vô song, xinh đẹp ngời ngời!
Sau khi va chạm một thương của nàng, Hoắc Huyền Vũ cũng bị đánh bay ra ngoài, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Ngũ Trùng Thiên cảnh giới Thông Thiên?”
Hắn ta không thể ngờ rằng cô gái được yêu thương nhất nhà họ Hạ lại có được thực lực mạnh mẽ như thế.
Quả nhiên là hắn ta quá coi thường đối phương.
Một kẻ tàn nhãn có thể bước lên hạng tư bảng xếp hạng. Thiên Kiêu chắc chắn là có được loại thực lực có thể khiến cho tất cả người trẻ tuổi đều cảm thấy tuyệt vọng!
Có điều, những người ở đây đều không phải kẻ ngu xuẩn, truyền thừa của đại trưởng lão Thất Huyền tông ở trên người Trần Mộc chứ không phải ở trên người Hạ Chỉ Lan.
Cho nên, nếu cứ nhằm vào Hạ Chỉ Lan là không có bất cứ ý nghĩa nào hết, ngược lại còn có khả năng tự rước lấy nhục nữa.
Vậy nên, trong cuộc chém giết hỗn loạn, có khá nhiêu người đã bỏ qua Hạ Chỉ Lan, lặng lẽ lao nhanh ra rừng rậm phía sau lưng nàng.
Đối với chuyện này, Hạ Chỉ Lan cũng chẳng có cách nào, bởi vì kẻ địch thật sự rất nhiều, nàng không thể phân tâm đuổi theo được. Huống chi mục đích ban đầu của nàng không phải là chém giết hết tất cả mọi người, mà là tranh thủ đủ thời gian cho Trần Mộc chạy trốn.
Giờ phút này, Trần Mộc đã vọt vào trong rừng rậm, nhờ vào cành lá sum xuê xung quanh và kinh nghiệm đi rừng của mình, rất nhanh đã chạy ra xa được mười dặm.
Khoảng nửa giờ sau, cảm nhận được phía sau không còn ai đuổi theo nữa, Trần Mộc mới nhìn xung quanh, tìm một sơn động khó thấy để trốn vào.
“Đám khốn kiếp kia, chờ ta hấp thu Ấn Thần xong sẽ đi làm chết các ngươi!” Trần Mộc vừa mắng vừa ngồi xuống.
Có điều, loại tình cảnh quen thuộc bị đông người đuổi giết làm Trần Mộc cười khẽ. Bởi vì kiếp trước hắn cũng từng rất nhiều lần bị đám đông đuổi giết. Đối với hắn mà nói, chuyện này không hề mất mặt, không đủ thực lực thì phải khiêm tốn mà phát triển, sống đến cuối cùng mới là người thẳng.
Trần Mộc hít sâu một hơi, đè nén cảm giác táo bạo vào. lòng, bắt đầu điều chỉnh hô hấp.
Hắn bổ sung linh lực trong linh hải đến mức cao nhất trước, rồi mới móc nhẫn không gian ra, lấy một viên hạt giống. màu xám ra.
Viên hạt giống bình thường này chính là Ấn Thần.
Trong Ấn Thần có chứa lực lượng pháp tắc sơ cấp nhất, tất nhiên là không cần phải hiểu được mới có được lực lượng.
Chỉ cần luyện hóa Ấn Thần, hấp thu vào trong cơ thể, thì nó sẽ trở thành một bộ phận của võ giả.
Đương nhiên, một khi Trần Mộc chết rồi thì Ấn Thần sẽ lại lột xác thành hạt giống.
Ấn Thần không giống với lực lượng pháp tắc cao cấp. Lực lượng pháp tắc cao cấp sẽ biến mất theo sự chết đi của võ giả, rồi dung nhập vào trong đất trời. Ấn Thần thì không, Ấn Thần giống như là một loại vũ khí, sẽ không tan mất theo sự chết đi của võ giả. Đây cũng là lý do mà Ấn Thần có thể lưu truyền đến ngày nay.
Trần Mộc nắm viên hạt giống màu xám vào trong lòng bàn tay, tập trung tinh thần, hô hấp cũng dần rơi vào quy luật thần kỳ nào đó.
Viên hạt giống màu xám chợt tản ra một loại ánh sáng kỳ diệu.
Loại ánh sáng này không rực rỡ chói mắt, lại có được một lực lượng đại đạo kỳ diệu nào đó, hình thành sự cộng hưởng với pháp tắc đại đạo trong trời đất.
Rầm rầm!
Lúc này, bên ngoài gió nổi mây phun, cây to tươi tốt phất phơ xào xạc.
Trên bầu trời, từng mảng mây đen sôi nổi tụ lại, che khuất ánh mặt trời, tựa như sắp đến tận thế.
Sau đó, từng tia sấm sét giống như những con trăn khổng lồ xuyên qua đám mây rồi lao thẳng xuống.
Một giọng nói tựa như đại đạo vang vọng khắp đất trời. “Có chuyện gì vậy?”
Trời sinh dị tượng lập tức thu hút sự chú ý của tất cả võ giả trong núi Thánh Linh. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn lên không trung, mở to miệng một lúc lâu mà không nói nên lời.
Rất nhiều người đều không biết rốt cuộc dị tượng này là có ýg)?
Chỉ có người trong tam đại tông mới biết rõ cái loại dị tượng này đại biểu cho thứ gì. Là có người đang luyện hóa Ấn Thần đây mài
“Nhãi ranh chết tiệt! Cần phải chém chết thằng nhãi tên Trần Mộc kial”
Giờ phút này, những đệ tử Thất Huyền tông lẻn vào đại hội Linh Lung đều đỏ mặt lên, giận dữ đến cực điểm.
Bọn họ không thể nào ngờ được bọn họ cực cực khổ khổ mới lẻn vào đại hội Linh Lung, rồi đến cuối cùng Ấn Thần vẫn bị người khác đoạt được, lại còn dám lộ liễu mà luyện hóa trong núi Thánh Linh, rõ ràng là không cho người khác cơ hội đoạt lại đây mà.
Chỗ nào đó trong rừng rậm, đám người Phong Vu Mộc còn đang điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Trần Mộc cũng nhận ra sự thay đổi lớn trong đất trời. Bọn họ lập tức ngẩng đầu lên nhìn trên bầu trời. Sau đó, sắc mặt Phong Vu Mộc cũng trở nên khó coi.
“Thăng nhãi ranh Trần Mộc kia, tên khốn kiếp kia, quả nhiên là hắn lấy Ấn Thần!” Phong Vu Mộc tức giận phát điên lên.
“Lão đại, bây giờ phải làm sao hả?” Tên cao to cầm đao. nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Còn có thể làm sao nữa?” Phong Vu Mộc căn chặt răng.
Bọn họ đã thỏa thuận trước rồi, cùng nhau đi vào Mê Chướng cốc, người nào lấy được truyền thừa thì sẽ là của người đó.
Bây giờ hắn ta có muốn đổi ý cũng không được. Bởi vì ai biết Trần Mộc trốn đi đâu, cái dãy núi này lớn đến vậy, bọn họ muốn tìm kiếm một người không phải là chuyện dễ dàng.
Lúc này, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Mộc luyện hóa Ấn Thần mặt đất thôi.
Bên kia, đám người Hoắc Huyền Vũ và Tân Như Nguyệt cũng thấy sự thay đổi trên bầu trời, mặt mày của ai cũng khó coi. Bọn họ có thể khẳng định dị tượng là do Trần Mộc làm ra, thăng nhãi kia đang luyện hóa thứ tốt gì đó.
“Lục soát! Lục soát kỹ cho ta! Nhất định phải tìm ra thằng nhãi Trần Mộc kia! Ta không tin hắn có thể bay thoát khỏi nơi đây!” Hoäc Huyền Vũ quát lên.
Rất nhanh sau đó, một trận lục soát mọi nơi mọi hướng được mở ra bên trong khu rừng rậm này.
Hoäc Huyền Vũ biết khi đang luyện hóa bảo bối cực phẩm, kiêng kị nhất là bị cắt ngang, hậu quả sẽ là nhẹ thì bị thương nặng, còn nặng thì sẽ mất mạng.
Bây giờ chỉ xem rốt cuộc là bọn họ tìm được Trần Mộc trước hay là Trần Mộc luyện hóa bảo bối trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.