Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 253: Đây chính là truyền thừa thứ hai sao?

Thiên Niên Lão Quy

07/02/2024

Chính Trần Phong cũng không biết mình đã ở trong không gian Thủy Kính này bao lâu, đợi đến khi hai ngọn lửa màu xanh trong đồng tử của hắn gần cháy hết, cảm giác đau nhức kinh khủng kia mới dần dần rút đi.

Lúc này đây, gần như Trần Phong đã sắp co quắp rũ rượi ngồi dưới đất, trên người ướt sũng mồ hôi lạnh, thở gấp từng hơi.

Ngọn lửa màu xanh này không gây ra bất kỳ tổn thương gì cho hắn, ngược lại nó giống như một nguồn năng lượng nào đó, muốn hòa tan làm một với đôi mắt của mình.

Giờ đây, hắn đã có thể cảm nhận sâu sắc rằng, đôi mắt của mình đã hoàn toàn thay đổi.

"Nhóc à, được đấy, cố gắng chịu đựng nhé!" Xích Đồng Thiên Lân bắt hai móng vuốt sau lưng, đôi mắt thoáng ngạc nhiên nhìn hắn.

"Đây chính là truyền thừa thứ hai sao?" Trân Phong nhìn nơi mà nó tới, hơi kinh ngạc.

"Đúng vậy, đây chính là truyền thừa thứ hai. Đồng Thuật, Kính Hỏa Yêu Nhãn!"

Xích Đồng Thiên Lân thản nhiên nói, sau đó, nó vung móng vuốt lên, "Đương nhiên, đây chỉ là một Đồng Thuật rất nhỏ không đáng để nhắc tới, dù sao đây mới chỉ là truyền thừa thứ hai mà thôi, đợi đến khi thực lực của ngươi mạnh hơn chút nữa, dần dần ngươi có thể mở được các trang giấy tiếp theo của Hư Không pháp điển, ngươi sẽ biết truyền thừa của chủ nhân ta kinh khủng đến mức nào!"

Nghe vậy, Trần Phong thoáng trầm mặc, chỉ khi tự mình cảm nhận, hắn mới biết Đồng Thuật này lợi hại đến mức nào!

Cho dù là ở đời trước, không có nhiều Đồng Thuật mà Trần Phong từng thấy có thể đấu với Kính Hỏa Yêu Nhãn này.

Mà đây chỉ mới vẻn vẹn là trang bí pháp thứ hai, còn rất nhiều bí pháp sau đó nữa, có lẽ còn mạnh hơn Kính Hỏa Yêu Nhãn mấy chục lần!

Bỗng nhiên, Trần Phong ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn con báo, hắn nói: "Báo nhỏ, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi!"



"Đã nói ta không phải là báo rồi mà, ông đây là Kỳ Lân!" Xích Đồng Thiên Lân đỏ mặt lên, phản bác thêm lần nữa.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn bèn xua tay, không thèm chấp, "Nói đi, có chuyện gì?"

"Chủ nhân của ngươi ấy, Hư Không đại đế đã chết như thế nào?" Trân Phong hỏi.

Sắc mặt Xích Đồng Thiên Lân trở nên rất nặng nề, nó khẽ thở dài: "Ngươi có biết thời đại Hắc Ám Chí Loạn không?"

"Biết, hình như tất cả thánh hiền chí tôn đều đã mất trong thời đại Hắc Ám Chí Loạn này!" Trần Phong nói.

"Đúng vậy, chủ nhân ta cũng đã biến mất trong thời đại Hắc Ám Chí Loạn đó, hắn đi đâu thì ta cũng không biết, nhưng hình như thời đại Hắc Ám Chí Loạn này có liên quan tới việc truy tìm điểm cuối của đạo gì đó!" Xích Đồng Thiên Lân trầm giọng nói.

"Điểm cuối của đạo? Đạo có điểm cuối sao?" Trần Phong nhíu mày.

Đạo, mịt mờ, kỳ ảo và khó hiểu!

Nó sẽ có điểm cuối sao?

Nếu như có thật, vậy nó là cái gì?

"Ta cũng không biết nhiều, nói chung, ngươi nên bảo trọng, đợi đến khi ngươi có thể khôi phục lại tu vi đời trước thì hãy tìm hiểu thêm về thời Thái cổ đi!" Xích Đồng Thiên Lân nói.

Nói xong, móng vuốt của nó vung lên lần nữa, không gian trước mắt lập tức co cụm lại.

Mà Trần Phong ở trong không gian Thủy Kính cũng dần biến mất đi.



Đợi đến khi hắn phản ứng lại thì bản thân đã quan về thế giới ở ben ngoài, xung quanh vẫn là khu rừng rậm quen thuộc như trước, Trần Phong không khỏi cười khổ một tiếng, con báo này không cho hắn có cơ hội để hỏi thêm câu nào!

Ngay sau đó, hắn nắm chặt lòng bàn tay, quyển Hư Không pháp điển lại quay về trong tay mình lần nữa, dần dần hòa vào da thịt ở trong lòng bàn tay, biến mất.

Lúc này, Hạ Chỉ Lan và Hạ Phi Vũ cũng dần tỉnh lại khỏi trạng thái tu luyện, hai người siết chặt nắm đấm, cảm nhận linh lực trở nên dồi dào trong cơ thể, khóe miệng khẽ cong lên rất nhẹ.

Trải qua hai canh giờ tu luyện, trạng thái của họ đã điều chỉnh lên cấp độ cao nhất rồi.

Đêm khuya, bốn phía tối mịt, trong rừng rậm vang lên tiếng thú gào chưa yên.

Lửa trại tí tách reo, ngọn lửa cháy yếu ớt lập lòe.

Ba người đang ngồi quanh đống lửa, Trần Phong bỗng ngẩng đầu lên, hắn hỏi: "Hai người có dự định gì chưa?"

Hạ Chỉ Lan liếc mắt nhìn Hạ Phi Vũ, đáp: "Bây giờ tạm thời chúng ta không thể quay về Hạ phủ được, không biết tình hình cha ta ở bên kia thế nào, trước khi xuất phủ, ông nội đã dặn dò chúng ta, trước khi trở nên mạnh mẽ thì chắc chắn không thể quay về Hạ phủ, vì thế ta định đi tới Linh Tiêu Tông tu luyện với ca ca, nâng cao thực lực của chính mình!"

"Linh Tiêu Tông sao?" Trần Phong gật đầu, tính tới thời điểm hiện tại mà nói, đây là lựa chọn thích hợp nhất cho hai người.

"Còn ngươi thì sao?" Hạ Phi Vũ ngẩng đầu lên, hỏi hắn.

"Ta cũng định giống ngươi, tới Linh Tiêu Tông tu hành!" Trần Phong cười nói.

Hạ Phi Vũ trầm ngâm một chút rồi giải thích: "Thật ra trong Tam Đại Tông, Thất Huyền Tông có gốc gác và thực lực mạnh nhất, nhưng cách làm việc của tầng lớp cao cấp Thất Huyền Tông lại không chừa thủ đoạn nào, bọn ta không có nhiều hảo cảm với Thất Huyền Tông này! Còn Thiên Ảnh Tông lại thấp nhất trong ba Tông, nghĩ tới nghĩ lui, chúng ta mới quyết định tiến vào Linh Tiêu Tông!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook