Chương 110: Đi đâu?
Thiên Niên Lão Quy
07/02/2024
Sau khi rời khỏi Thánh Long Thương hội, Trần Mộc nói với Tôn Hiểu Thiên và những người khác: "Các ngươi về trước đi, ta sẽ đến Hạ phủ một chuyến, rồi sẽ gặp lại mọi người ở Đan Lâu!"
Trải qua một khoảng thời gian dài như vậy rồi, liệu độc dược trong cơ thể Hạ Vấn Thiên đã được loại bỏ sạch chưa, để chắc chăn hơn thì hắn ta vẫn phải đến Hạ phủ xem tình hình ra sao.
Điền Bưu cau mày nói: "Được rồi, vậy hãy cẩn thận!"
Sau đó, Tôn Hiểu Thiên cùng với Liễu Thanh Hân và những người khác đã rời Đan Lâu trước, trong khi Trần Mộc đi một mình theo hướng về phía Hạ phủ.
Hạ phủ nằm trong Hoàng Thành, là nơi của Chương Võ Thần, không quá khó để tìm, chỉ cần hỏi qua là có thể tìm thấy nó một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, trước khi hắn đến Hạ Phủ, Long Tiêu - một trưởng đội chấp pháp hoàng thành, bất ngờ dẫn theo một người đến trước mặt hắn.
“Trần Mộc, đi theo bọn ta!” Long Tiêu ngồi trên ky binh, cúi xuống nhìn Trần Mộc ra lệnh.
Trân Mộc cau mày nói: "Đi đâu?"
“Ngươi cứ đi theo bọn ta là biết!” Long Tiêu nói.
"Nếu ta nói không đi thì sao!"
"Chúng ta đều là người thông minh, nếu ngươi không đi, vậy chúng ta chỉ có thể buộc tội ngươi một số tội vô căn cứ, người hiểu ý ta nói chứ?"
Trần Mộc với ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta, Long Tiêu trên mặt lại nở nụ cười giễu cợt, ông ta không sợ Trần Mộc phản kháng.
Thật ra ông ước gì Trân Mộc có thể chống cự, để có thể thực hiện tốt hơn mệnh lệnh từ cấp trên truyền xuống.
Bầu không khí im lặng một lúc, đột nhiên, Trần Mộc bất đắc dĩ dang hai tay ra: "Được, vậy ta sẽ đi cùng ông!"
“Ngươi biết sự thật!” Long Tiêu cười lạnh.
Sau đó, ông ta dùng ánh mắt ra hiệu, một ky binh lập tức hiểu ngay ý của ông ta, nhảy xuống ngựa, cầm một đôi dây sắt đi về phía Trần Mộc.
“Nếu chúng ta chấp nhận phối hợp, thì sẽ không phải chịu quá nhiều thống khổ, còn ngược lại thì ngươi biết chuyện gì sẽ
xảy ra rồi đó!” Một ky binh cười vui vẻ nói.
Trần Mộc cũng thành thật giơ tay lên, nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt ky binh quân càng đậm hơn.
Tuy nhiên, ngay khi người ky binh chuẩn bị quấn sợi dây sắt quanh tay Trần Mộc, một luồng ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuyên qua điểm huyệt giữa cổ họng tên ky sĩ.
Đột nhiên đầu anh ta rơi xuống đất.
Máu phun ra.
"Thứ lỗi, ta không thích hợp tác với người khác!" Trần Mộc cười lạnh.
Hắn vừa nói lời này, cũng không có nói nặng lời, linh khí quấn quanh chân hắn, hắn lập tức bỏ chạy như sấm!
"Đuổi theo!" Sắc mặt Long Tiêu chuyển biến xám xịt. Ý định giết người bùng phát.
Không có người trẻ tuổi nào dám kiêu ngạo như vậy trước mặt ông!
Trân Mộc tháo chạy băng qua đám người đông đúc, Long Tiêu nhanh chóng cưỡi ky binh sắt đuổi theo, nhưng sau đó, Trần Mộc tựa hồ đã biến mất, ngay cả linh khí trên người hắn cũng hoàn toàn không có.
"Hắn khí tức ẩn giấu!" Một bên ky binh vẻ mặt khó coi nói.
Long Tiêu cũng có sắc mặt sầm xuống, ông vẫn là đánh giá thấp tên này.
May mắn thay, do ảnh hưởng của cuộc đấu giá Thánh Long gần đây, số lượng người trong Hoàng thành đã tăng gần gấp đôi.
Trần Mộc đi vòng vòng, sau một vài lần cải trang, cuối cùng hắn ta cũng tránh xa khỏi tầm mắt của đội thực thi pháp luật.
"Xem ra có người không muốn ta chữa khỏi Hạ Vấn Thiên!" Trần Mộc ngẫm nghĩ một hồi.
Tuy nhiên, nếu hắn làm được một thủ đoạn nhỏ như vậy, e rằng toàn bộ Ninh Quốc không ai có thể làm được!
Không lâu sau, Trần Mộc cải trang đến Hạ phủ như một người khác.
"Trần tiên sinh đích thân tới Hạ Phủ, thật sự Hạ phủ rất vinh hạnh!" Hắn vừa vào Hạ Phủ, Hạ Vấn Thiên lập tức đi ra chào đón.
Hơn nửa tháng không gặp, Hạ Vấn Thiên không còn cần Hạ Chi Lan chống đỡ nữa, luồng khí đen tím giữa hai lông mày cũng đã hoàn toàn tiêu tán, thân thể gầy gò đó rõ ràng có sức sống mạnh mẽ hẳn.
"Ta đã hứa mười ngày sẽ tới giúp Hạ tiền bối xử lý độc tố trong người hắn, nhưng không ngờ trì hoãn kéo dài đến nửa tháng, ta khá là xấu hổ." Trần Mộc cười nói.
"Hahaha, hơn một tháng nữa, trận chiến giành Linh Long Huyền Hoàng Trì sẽ bắt đầu, Trần tiên sinh rất bận rộn tu luyện, cũng có thể hiểu được!"
Hạ Vấn Thiên nhẹ nhàng cười, không tức giận.
Trải qua một khoảng thời gian dài như vậy rồi, liệu độc dược trong cơ thể Hạ Vấn Thiên đã được loại bỏ sạch chưa, để chắc chăn hơn thì hắn ta vẫn phải đến Hạ phủ xem tình hình ra sao.
Điền Bưu cau mày nói: "Được rồi, vậy hãy cẩn thận!"
Sau đó, Tôn Hiểu Thiên cùng với Liễu Thanh Hân và những người khác đã rời Đan Lâu trước, trong khi Trần Mộc đi một mình theo hướng về phía Hạ phủ.
Hạ phủ nằm trong Hoàng Thành, là nơi của Chương Võ Thần, không quá khó để tìm, chỉ cần hỏi qua là có thể tìm thấy nó một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, trước khi hắn đến Hạ Phủ, Long Tiêu - một trưởng đội chấp pháp hoàng thành, bất ngờ dẫn theo một người đến trước mặt hắn.
“Trần Mộc, đi theo bọn ta!” Long Tiêu ngồi trên ky binh, cúi xuống nhìn Trần Mộc ra lệnh.
Trân Mộc cau mày nói: "Đi đâu?"
“Ngươi cứ đi theo bọn ta là biết!” Long Tiêu nói.
"Nếu ta nói không đi thì sao!"
"Chúng ta đều là người thông minh, nếu ngươi không đi, vậy chúng ta chỉ có thể buộc tội ngươi một số tội vô căn cứ, người hiểu ý ta nói chứ?"
Trần Mộc với ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta, Long Tiêu trên mặt lại nở nụ cười giễu cợt, ông ta không sợ Trần Mộc phản kháng.
Thật ra ông ước gì Trân Mộc có thể chống cự, để có thể thực hiện tốt hơn mệnh lệnh từ cấp trên truyền xuống.
Bầu không khí im lặng một lúc, đột nhiên, Trần Mộc bất đắc dĩ dang hai tay ra: "Được, vậy ta sẽ đi cùng ông!"
“Ngươi biết sự thật!” Long Tiêu cười lạnh.
Sau đó, ông ta dùng ánh mắt ra hiệu, một ky binh lập tức hiểu ngay ý của ông ta, nhảy xuống ngựa, cầm một đôi dây sắt đi về phía Trần Mộc.
“Nếu chúng ta chấp nhận phối hợp, thì sẽ không phải chịu quá nhiều thống khổ, còn ngược lại thì ngươi biết chuyện gì sẽ
xảy ra rồi đó!” Một ky binh cười vui vẻ nói.
Trần Mộc cũng thành thật giơ tay lên, nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt ky binh quân càng đậm hơn.
Tuy nhiên, ngay khi người ky binh chuẩn bị quấn sợi dây sắt quanh tay Trần Mộc, một luồng ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuyên qua điểm huyệt giữa cổ họng tên ky sĩ.
Đột nhiên đầu anh ta rơi xuống đất.
Máu phun ra.
"Thứ lỗi, ta không thích hợp tác với người khác!" Trần Mộc cười lạnh.
Hắn vừa nói lời này, cũng không có nói nặng lời, linh khí quấn quanh chân hắn, hắn lập tức bỏ chạy như sấm!
"Đuổi theo!" Sắc mặt Long Tiêu chuyển biến xám xịt. Ý định giết người bùng phát.
Không có người trẻ tuổi nào dám kiêu ngạo như vậy trước mặt ông!
Trân Mộc tháo chạy băng qua đám người đông đúc, Long Tiêu nhanh chóng cưỡi ky binh sắt đuổi theo, nhưng sau đó, Trần Mộc tựa hồ đã biến mất, ngay cả linh khí trên người hắn cũng hoàn toàn không có.
"Hắn khí tức ẩn giấu!" Một bên ky binh vẻ mặt khó coi nói.
Long Tiêu cũng có sắc mặt sầm xuống, ông vẫn là đánh giá thấp tên này.
May mắn thay, do ảnh hưởng của cuộc đấu giá Thánh Long gần đây, số lượng người trong Hoàng thành đã tăng gần gấp đôi.
Trần Mộc đi vòng vòng, sau một vài lần cải trang, cuối cùng hắn ta cũng tránh xa khỏi tầm mắt của đội thực thi pháp luật.
"Xem ra có người không muốn ta chữa khỏi Hạ Vấn Thiên!" Trần Mộc ngẫm nghĩ một hồi.
Tuy nhiên, nếu hắn làm được một thủ đoạn nhỏ như vậy, e rằng toàn bộ Ninh Quốc không ai có thể làm được!
Không lâu sau, Trần Mộc cải trang đến Hạ phủ như một người khác.
"Trần tiên sinh đích thân tới Hạ Phủ, thật sự Hạ phủ rất vinh hạnh!" Hắn vừa vào Hạ Phủ, Hạ Vấn Thiên lập tức đi ra chào đón.
Hơn nửa tháng không gặp, Hạ Vấn Thiên không còn cần Hạ Chi Lan chống đỡ nữa, luồng khí đen tím giữa hai lông mày cũng đã hoàn toàn tiêu tán, thân thể gầy gò đó rõ ràng có sức sống mạnh mẽ hẳn.
"Ta đã hứa mười ngày sẽ tới giúp Hạ tiền bối xử lý độc tố trong người hắn, nhưng không ngờ trì hoãn kéo dài đến nửa tháng, ta khá là xấu hổ." Trần Mộc cười nói.
"Hahaha, hơn một tháng nữa, trận chiến giành Linh Long Huyền Hoàng Trì sẽ bắt đầu, Trần tiên sinh rất bận rộn tu luyện, cũng có thể hiểu được!"
Hạ Vấn Thiên nhẹ nhàng cười, không tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.