Chương 792: Dưới chân Thiên Tử?
Thiên Niên Lão Quy
21/02/2024
"Ma Ha?"
Ánh mắt Ôn Chính Hoa lộ ra vẻ khiếp sợ, ông ấy cũng không ngờ đến giờ mà lão già này vẫn chưa chết, hơn nữa hình như thực lực còn mạnh hơn trước.
Sắc mặt Trần Thiên Hải cũng có chút khó coi, ông ta nhanh chóng nhìn về phía thiếu niên trên bầu trời, rất dễ nhận ra luồng linh lực ba động kia chỉ là Thần Tàng Cảnh tầng thứ bảy mà thôi.
Bùm!
Chỉ thấy Ma Ha vung tay áo lên, linh lực màu xám đen ùn ùn kéo đến như thủy triều, càn quét về phía chân trời, chấn động mà luồng linh lực đó phóng thích ra đã đạt tới Vạn Pháp Cảnh tầng thứ bảy.
"Tiểu bối, chỗ này là Hoàng Thành, dưới chân Thiên Tử chứ không phải là nơi để ngươi đùa giỡn.” Ma Ha lạnh lùng nói.
Lão đánh một chưởng ra, linh lực mênh mông màu xám đen lập tức hội tụ thành một chưởng ấn trăm trượng, mang theo lực lượng thiên địa đánh thẳng về phía Trần Mộc.
Trần Mộc không hề lùi lại, hẳn cười lạnh, cũng đánh một chưởng ra, hư không chấn động, kim quang óng ánh trực tiếp đối đầu với lão ta.
Ầm!
Linh lực khổng lồ nổ tung trên bàu trời, tiếng nổ vang vọng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy gợn sóng năng lượng tỏa ra, bầu trời nứt toạc.
Đám người khiếp sợ phát hiện, Trần Mộc kia chẳng qua chỉ là Thần Tàng Cảnh tầng thứ bảy, nhưng phòng ngự lại kiên cố không thể phá vỡ, không hề thua kém vị cường giả Vạn Pháp Cảnh tầng thứ bảy Ma Ha này.
"Dưới chân Thiên Tử?"
"Buồn cười, Đường Hạo Thiên cũng xứng với cái danh Thiên Tử sao, các ngươi đúng là không biết trời cao bao nhiêu, thế giới rộng thế nào...”
Trần Mộc nhếch miệng lộ ra vẻ khinh miệt, từng đạo long văn màu đen trong tay nhanh chóng nhúc nhích, long cốt thi triển đến cực hạn, vô số điểm sáng bao quanh Trần Mộc, tỏa ra uy áp dữ tợn bá đạo.
"Rống!" Bỗng nhiên, Trần Mộc đánh một chưởng xuống, tiếng long ngâm đinh tai nhức óc phát ra, một cỗ long lực mênh mông không thể địch nổi đánh úp tới, khiến chưởng ấn trăm trượng kia nổ tung.
Tiếng vang nặng nề phát ra, Ma Ha run lên, thân thể bị đánh bay ra mấy chục trượng. Lão ta kêu lên một tiếng đau đớn, máu tràn ra khỏi miệng, sắc mặt tái nhợt.
Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, Vạn Pháp Cảnh tầng thứ bảy đối chiến với Thần Tàng Cảnh tầng thứ bảy, thế mà là Thần Tàng Cảnh lại chiếm thế thượng phong, đúng là quái lại
"Chỉ là Thần Tàng Cảnh mà lại có linh lực bá đạo như: vậy?” Gương mặt già nua của Ma Ha hiện lên vẻ chấn kinh.
Cuối cùng lão ta cũng hiểu, tại sao Thánh Thượng lại không tiếc giá nào muốn giết chết tiểu tử này.
"Mâu Thần, Tri Mệnh, Thiên Hầu, ba người các ngươi vẫn không định ra tay sao?" Ma Ha bỗng nhiên hét to về phía không trung.
Sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến, tên của ba người này giống như sấm sét giữa trời quang, nổ tung trong đầu mọi người!
Đến đám người Ôn Chính Hoa, Trần Thiên Hải cũng lộ ra vẻ không dám tin.
Một lúc lâu sau.
Trên bầu trời có ba đạo ánh sáng rực rỡ dần dần ngưng tụ thành hình. Ba bóng dáng này là ba lão giả, tuổi đã hơn trăm, lưng còng xuống, cơ thể gầy như que củi, dường như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã xuống.
Ánh mắt Ôn Chính Hoa lộ ra vẻ khiếp sợ, ông ấy cũng không ngờ đến giờ mà lão già này vẫn chưa chết, hơn nữa hình như thực lực còn mạnh hơn trước.
Sắc mặt Trần Thiên Hải cũng có chút khó coi, ông ta nhanh chóng nhìn về phía thiếu niên trên bầu trời, rất dễ nhận ra luồng linh lực ba động kia chỉ là Thần Tàng Cảnh tầng thứ bảy mà thôi.
Bùm!
Chỉ thấy Ma Ha vung tay áo lên, linh lực màu xám đen ùn ùn kéo đến như thủy triều, càn quét về phía chân trời, chấn động mà luồng linh lực đó phóng thích ra đã đạt tới Vạn Pháp Cảnh tầng thứ bảy.
"Tiểu bối, chỗ này là Hoàng Thành, dưới chân Thiên Tử chứ không phải là nơi để ngươi đùa giỡn.” Ma Ha lạnh lùng nói.
Lão đánh một chưởng ra, linh lực mênh mông màu xám đen lập tức hội tụ thành một chưởng ấn trăm trượng, mang theo lực lượng thiên địa đánh thẳng về phía Trần Mộc.
Trần Mộc không hề lùi lại, hẳn cười lạnh, cũng đánh một chưởng ra, hư không chấn động, kim quang óng ánh trực tiếp đối đầu với lão ta.
Ầm!
Linh lực khổng lồ nổ tung trên bàu trời, tiếng nổ vang vọng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy gợn sóng năng lượng tỏa ra, bầu trời nứt toạc.
Đám người khiếp sợ phát hiện, Trần Mộc kia chẳng qua chỉ là Thần Tàng Cảnh tầng thứ bảy, nhưng phòng ngự lại kiên cố không thể phá vỡ, không hề thua kém vị cường giả Vạn Pháp Cảnh tầng thứ bảy Ma Ha này.
"Dưới chân Thiên Tử?"
"Buồn cười, Đường Hạo Thiên cũng xứng với cái danh Thiên Tử sao, các ngươi đúng là không biết trời cao bao nhiêu, thế giới rộng thế nào...”
Trần Mộc nhếch miệng lộ ra vẻ khinh miệt, từng đạo long văn màu đen trong tay nhanh chóng nhúc nhích, long cốt thi triển đến cực hạn, vô số điểm sáng bao quanh Trần Mộc, tỏa ra uy áp dữ tợn bá đạo.
"Rống!" Bỗng nhiên, Trần Mộc đánh một chưởng xuống, tiếng long ngâm đinh tai nhức óc phát ra, một cỗ long lực mênh mông không thể địch nổi đánh úp tới, khiến chưởng ấn trăm trượng kia nổ tung.
Tiếng vang nặng nề phát ra, Ma Ha run lên, thân thể bị đánh bay ra mấy chục trượng. Lão ta kêu lên một tiếng đau đớn, máu tràn ra khỏi miệng, sắc mặt tái nhợt.
Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, Vạn Pháp Cảnh tầng thứ bảy đối chiến với Thần Tàng Cảnh tầng thứ bảy, thế mà là Thần Tàng Cảnh lại chiếm thế thượng phong, đúng là quái lại
"Chỉ là Thần Tàng Cảnh mà lại có linh lực bá đạo như: vậy?” Gương mặt già nua của Ma Ha hiện lên vẻ chấn kinh.
Cuối cùng lão ta cũng hiểu, tại sao Thánh Thượng lại không tiếc giá nào muốn giết chết tiểu tử này.
"Mâu Thần, Tri Mệnh, Thiên Hầu, ba người các ngươi vẫn không định ra tay sao?" Ma Ha bỗng nhiên hét to về phía không trung.
Sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến, tên của ba người này giống như sấm sét giữa trời quang, nổ tung trong đầu mọi người!
Đến đám người Ôn Chính Hoa, Trần Thiên Hải cũng lộ ra vẻ không dám tin.
Một lúc lâu sau.
Trên bầu trời có ba đạo ánh sáng rực rỡ dần dần ngưng tụ thành hình. Ba bóng dáng này là ba lão giả, tuổi đã hơn trăm, lưng còng xuống, cơ thể gầy như que củi, dường như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.