Chương 780: Giết Đường Hạo Thiên?
Thiên Niên Lão Quy
21/02/2024
"Giết Đường Hạo Thiên?”
Nghe vậy, Hạ Hùng hơi sửng sốt, ông ta không ngờ tham vọng của Trần Mộc lại lớn như vậy.
Giết Đường Hạo Thiên đồng nghĩa với việc lật đổ hoàng triều.
Ông ta liếc nhìn Trần Mộc và Vân Hương bên cạnh, lắc đầu nói: "Các ngươi nghĩ đơn giản quá. Thực lực của Đường Hạo Thiên vô cùng mạnh mẽ, đã đạt đến cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong. Hơn nữa, ta cảm giác, trong hoàng thất chắc chắn còn có những cường giả bí ẩn khác.”
"Chỉ có hai người các ngươi không thể làm được chuyện này đâu."
Tuy rằng, ông ta vừa mới nhìn thấy thực lực của Vân Hương, nhưng một người cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong cũng không thể hoành hành ở Ninh Quốc được, bởi vì ở Ninh Quốc cũng không thiếu cường giả cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong.
Trần Mộc nói: "Muốn cứu Trần Thiên Hải, tất nhiên sẽ phải có một trận chiến sinh tử với hoàng thất, đây là điều khó tránh khỏi. Cho dù ta không giết Đường Hạo Thiên, Đường Hạo Thiên cũng sẽ giết chết ta bằng mọi giá. Vì vậy, trận chiến sinh tử này chắc chẳn sẽ xảy ra.”
"Hạ Hùng thúc, thúc chỉ cần giúp ta ngăn cản ky binh bên ngoài một lát, còn lại ta sẽ tự xử lý."
Nghe vậy, Hạ Hùng cau mày không nói gì.
Ông ta đi đi lại lại trong thư phòng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Trần Mộc cũng không sốt ruột, cứ thế kiên nhãn chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Hạ Hùng mới nhẹ nhàng thở dài: “Trần Mộc, không phải ta không giúp ngươi, mà bây giờ ta không thể làm được. Sau cơn bão ở Hoàng Thành hơn nửa năm trước, Hạ phủ đã bị coi như một cái gai đối với Đường Hạo Thiên. Binh quyền trong tay ta càng lúc càng giảm sút, bây giờ cũng chẳng còn lại quyền lực gì nữa! Cái gọi là tướng quân chỉ là vật trang trí mà thôi.”
Trên mặt Trần Mộc lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Với tình thế bây giờ của nhà họ Hạ, hẳn cũng biết Đường. Hạo Thiên quả thực khó có thể cho Hạ phủ một cơ hội trỗi dậy.
"Nhưng... ngươi cũng đừng lo lắng. Mặc dù ta không thể làm được, nhưng có người có thể làm được."
"Nếu như ông ta có thể liên thủ với ta, nói không chừng ta sẽ có thể giúp ngươi ngăn chặn ky binh Hoàng Thành."
Hạ Hùng đổi chủ đề, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng, trầm giọng nói.
"Khương Động Đình?" Trần Mộc chợt nghĩ tới điều.
"Đúng vậy, bây giờ Khương Động Đình là tâm phúc bên cạnh thánh thượng. Nếu ông ra tay, với binh quyền trong tay. ông ta và danh tiếng mà Hạ phủ chúng ta tích lũy bao nhiêu năm qua, chắc chắn có thể huy động được một đoàn ky binh hùng mạnh để chống lại đội quân bên ngoài Hoàng Thành." Hạ Hùng nói.
Trong đôi mắt đen của Trần Mộc khẽ gợn sóng, Khương Động Đình là một người rất thâm sâu, ít nhất thì ở Ninh Quốc
cũng có thể coi là một nhân vật kiệt xuất.
Tuy bề ngoài trung thành với Ninh Đế nhưng lại bí mật bồi dưỡng một số tử sĩ.
"Đi, tới Khương phủ!" Trần Mộc nói.
Lúc này, trong Khương phủ rất im lặng.
Ban đêm, có một nhóm thị vệ đang tuần tra ở cửa, nhưng điều bọn họ không để ý tới chính là ba bóng người giống như ma quỷ đã lặng lẽ tránh ánh mắt của bọn họ, âm thầm lẻn vào
Nghe vậy, Hạ Hùng hơi sửng sốt, ông ta không ngờ tham vọng của Trần Mộc lại lớn như vậy.
Giết Đường Hạo Thiên đồng nghĩa với việc lật đổ hoàng triều.
Ông ta liếc nhìn Trần Mộc và Vân Hương bên cạnh, lắc đầu nói: "Các ngươi nghĩ đơn giản quá. Thực lực của Đường Hạo Thiên vô cùng mạnh mẽ, đã đạt đến cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong. Hơn nữa, ta cảm giác, trong hoàng thất chắc chắn còn có những cường giả bí ẩn khác.”
"Chỉ có hai người các ngươi không thể làm được chuyện này đâu."
Tuy rằng, ông ta vừa mới nhìn thấy thực lực của Vân Hương, nhưng một người cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong cũng không thể hoành hành ở Ninh Quốc được, bởi vì ở Ninh Quốc cũng không thiếu cường giả cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong.
Trần Mộc nói: "Muốn cứu Trần Thiên Hải, tất nhiên sẽ phải có một trận chiến sinh tử với hoàng thất, đây là điều khó tránh khỏi. Cho dù ta không giết Đường Hạo Thiên, Đường Hạo Thiên cũng sẽ giết chết ta bằng mọi giá. Vì vậy, trận chiến sinh tử này chắc chẳn sẽ xảy ra.”
"Hạ Hùng thúc, thúc chỉ cần giúp ta ngăn cản ky binh bên ngoài một lát, còn lại ta sẽ tự xử lý."
Nghe vậy, Hạ Hùng cau mày không nói gì.
Ông ta đi đi lại lại trong thư phòng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Trần Mộc cũng không sốt ruột, cứ thế kiên nhãn chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Hạ Hùng mới nhẹ nhàng thở dài: “Trần Mộc, không phải ta không giúp ngươi, mà bây giờ ta không thể làm được. Sau cơn bão ở Hoàng Thành hơn nửa năm trước, Hạ phủ đã bị coi như một cái gai đối với Đường Hạo Thiên. Binh quyền trong tay ta càng lúc càng giảm sút, bây giờ cũng chẳng còn lại quyền lực gì nữa! Cái gọi là tướng quân chỉ là vật trang trí mà thôi.”
Trên mặt Trần Mộc lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Với tình thế bây giờ của nhà họ Hạ, hẳn cũng biết Đường. Hạo Thiên quả thực khó có thể cho Hạ phủ một cơ hội trỗi dậy.
"Nhưng... ngươi cũng đừng lo lắng. Mặc dù ta không thể làm được, nhưng có người có thể làm được."
"Nếu như ông ta có thể liên thủ với ta, nói không chừng ta sẽ có thể giúp ngươi ngăn chặn ky binh Hoàng Thành."
Hạ Hùng đổi chủ đề, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng, trầm giọng nói.
"Khương Động Đình?" Trần Mộc chợt nghĩ tới điều.
"Đúng vậy, bây giờ Khương Động Đình là tâm phúc bên cạnh thánh thượng. Nếu ông ra tay, với binh quyền trong tay. ông ta và danh tiếng mà Hạ phủ chúng ta tích lũy bao nhiêu năm qua, chắc chắn có thể huy động được một đoàn ky binh hùng mạnh để chống lại đội quân bên ngoài Hoàng Thành." Hạ Hùng nói.
Trong đôi mắt đen của Trần Mộc khẽ gợn sóng, Khương Động Đình là một người rất thâm sâu, ít nhất thì ở Ninh Quốc
cũng có thể coi là một nhân vật kiệt xuất.
Tuy bề ngoài trung thành với Ninh Đế nhưng lại bí mật bồi dưỡng một số tử sĩ.
"Đi, tới Khương phủ!" Trần Mộc nói.
Lúc này, trong Khương phủ rất im lặng.
Ban đêm, có một nhóm thị vệ đang tuần tra ở cửa, nhưng điều bọn họ không để ý tới chính là ba bóng người giống như ma quỷ đã lặng lẽ tránh ánh mắt của bọn họ, âm thầm lẻn vào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.