Chương 468: Lão già này!
Thiên Niên Lão Quy
08/02/2024
"Lão già này!"
Hàn Giang Tuyết cắn chặt hàm răng trắng ngần. Giờ phút này, nàng ta chỉ cảm nhận được sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
Nàng ta biết người đang đứng đối diện chắc chăn là lão quái vật nào đó sống ít nhất đã một nghìn năm của Thiên Ma Cung.
Lão quái vật kiểu này, dù chân thân không xuất hiện, chỉ cần ra tay từ xa cũng đủ để hủy diệt bọn họ rồi.
Hai người Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng mặt mày xám xịt.
Giây phút ấy, bọn họ cảm nhận được sự tuyệt vọng khi đối mặt với cái chết.
Rầm.
Đột nhiên, khoảng không trên đầu đám người Hàn Giang Tuyết sụp đổ, hình thành một lỗ đen khổng lò to vạn trượng.
Không gian xé rách ở mức này chỉ sợ còn đồ sộ hơn vị cường giả Thiên Ma Cung ban nấy gấp trăm lần.
"Cút đi!" Trong hư không đen nhánh, giọng nữ lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm vang lên.
Đối với loại kiến hôi này, nàng ta thậm chí còn không thèm ra tay, chỉ tỏa ra một sợi uy áp.
Rầm.
Sức mạnh không có bất kì hình thái gì bao phủ trên đầu đoàn người Trần Mộc, bàn tay to thần bí kia lập tức sụp đổ.
Tuyệt thế cường giả trốn trong hư không bên Thiên Ma Cung cảm nhận được tồn tại khủng bố ấy, hoảng loạn khép khe không gian lại, biến mất tăm.
Giây phút ấy, mây mù tan, ngày lại sáng!
Mây đen âm u trên trời đều tản đi hết, linh lực mạnh mẽ cũng tan theo.
Ba người Hàn Giang Tuyết ngồi sụp xuống đất thở hổn hển, quần áo đều bị mồ hôi thấm ướt.
"Chúng... chúng ta còn sống ư?"
Trình Vũ Hiên dại ra. Trong giây phút ấy, nàng ta cảm thấy bản thân như sắp chết.
Dù là cảnh giới Vạn Pháp như Hàn Giang Tuyết, vẻ mặt cũng tái nhợt.
Một khắc khi nãy, nàng ta cũng cảm nhận được sự yếu ớt chưa bao giờ có!
Cảnh giới Bất Diệt, đó là cảnh giới tối cao mà nàng ta khó có thể vươn tới nổi!
Dần dần, Hàn Giang Tuyết cũng hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt hoảng loạn: "Nhanh lên, chúng ta mau rời khỏi đây đi, đừng đứng đây nữa!"
Nàng ta không dám bảo đảm cường giả thần bí kia có quay trở lại hay không.
Nếu có, cả đoàn bọn họ chỉ sợ sẽ bị tiêu diệt hết.
Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan nghe vậy cũng bất chấp sự mỏi mệt trên người, vội vàng đứng lên cõng Trần Mộc, nhanh chóng chạy ra ngoài Thiên Khôi Sơn.
Trên thực tế, bọn họ nghĩ nhiều quá, vì một tia uy áp linh lực ban nãy đủ để dọa đám người Thiên Ma Cung phá mật.
Cùng lúc đó, bên trong Thiên Ma Cung.
Trong một đại điện cổ xưa, có một lão giả tóc bạc trắng đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt ra.
Trong đồi đồng tử phủ kín tử khí kia chớt lóe lên tia sợ hãi, trán toát mồ hôi lanh, có vẻ bị dọa sợ.
"Lão cung chủ, ngài làm sao vậy?"
Một trưởng lão bên cạnh kinh ngạc hỏi.
Hàn Giang Tuyết cắn chặt hàm răng trắng ngần. Giờ phút này, nàng ta chỉ cảm nhận được sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
Nàng ta biết người đang đứng đối diện chắc chăn là lão quái vật nào đó sống ít nhất đã một nghìn năm của Thiên Ma Cung.
Lão quái vật kiểu này, dù chân thân không xuất hiện, chỉ cần ra tay từ xa cũng đủ để hủy diệt bọn họ rồi.
Hai người Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng mặt mày xám xịt.
Giây phút ấy, bọn họ cảm nhận được sự tuyệt vọng khi đối mặt với cái chết.
Rầm.
Đột nhiên, khoảng không trên đầu đám người Hàn Giang Tuyết sụp đổ, hình thành một lỗ đen khổng lò to vạn trượng.
Không gian xé rách ở mức này chỉ sợ còn đồ sộ hơn vị cường giả Thiên Ma Cung ban nấy gấp trăm lần.
"Cút đi!" Trong hư không đen nhánh, giọng nữ lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm vang lên.
Đối với loại kiến hôi này, nàng ta thậm chí còn không thèm ra tay, chỉ tỏa ra một sợi uy áp.
Rầm.
Sức mạnh không có bất kì hình thái gì bao phủ trên đầu đoàn người Trần Mộc, bàn tay to thần bí kia lập tức sụp đổ.
Tuyệt thế cường giả trốn trong hư không bên Thiên Ma Cung cảm nhận được tồn tại khủng bố ấy, hoảng loạn khép khe không gian lại, biến mất tăm.
Giây phút ấy, mây mù tan, ngày lại sáng!
Mây đen âm u trên trời đều tản đi hết, linh lực mạnh mẽ cũng tan theo.
Ba người Hàn Giang Tuyết ngồi sụp xuống đất thở hổn hển, quần áo đều bị mồ hôi thấm ướt.
"Chúng... chúng ta còn sống ư?"
Trình Vũ Hiên dại ra. Trong giây phút ấy, nàng ta cảm thấy bản thân như sắp chết.
Dù là cảnh giới Vạn Pháp như Hàn Giang Tuyết, vẻ mặt cũng tái nhợt.
Một khắc khi nãy, nàng ta cũng cảm nhận được sự yếu ớt chưa bao giờ có!
Cảnh giới Bất Diệt, đó là cảnh giới tối cao mà nàng ta khó có thể vươn tới nổi!
Dần dần, Hàn Giang Tuyết cũng hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt hoảng loạn: "Nhanh lên, chúng ta mau rời khỏi đây đi, đừng đứng đây nữa!"
Nàng ta không dám bảo đảm cường giả thần bí kia có quay trở lại hay không.
Nếu có, cả đoàn bọn họ chỉ sợ sẽ bị tiêu diệt hết.
Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan nghe vậy cũng bất chấp sự mỏi mệt trên người, vội vàng đứng lên cõng Trần Mộc, nhanh chóng chạy ra ngoài Thiên Khôi Sơn.
Trên thực tế, bọn họ nghĩ nhiều quá, vì một tia uy áp linh lực ban nãy đủ để dọa đám người Thiên Ma Cung phá mật.
Cùng lúc đó, bên trong Thiên Ma Cung.
Trong một đại điện cổ xưa, có một lão giả tóc bạc trắng đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt ra.
Trong đồi đồng tử phủ kín tử khí kia chớt lóe lên tia sợ hãi, trán toát mồ hôi lanh, có vẻ bị dọa sợ.
"Lão cung chủ, ngài làm sao vậy?"
Một trưởng lão bên cạnh kinh ngạc hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.