Chương 542: Linh Tiêu Tông quyết thắng!
Thiên Niên Lão Quy
12/02/2024
“Đan dược này là Thiên Tâm Phục Linh Đan, có thể chữa trị linh căn, tặng cho ngươi!”, Trần Mộc nói.
Đồng tử Hàn Giang Tuyết vô thức giãn ra.
Sau khi linh căn tổn thương, không phải nàng ta chưa từng cầu xin trưởng lão Đông Phương Dịch luyện đan.
Nhưng dù là luyện dược sư cấp bảy, Đông Phương Dịch cũng không thể luyện chế ra đan dược chữa trị linh căn thần kỳ như vậy, mà Trần Mộc thật sự đã luyện ra được.
“Tiểu tử ngươi thật sự đã luyện ra cho ta sao?”
Đôi mắt đẹp của Trần Mộc không dám tin nhìn Trần Mộc, chẳng lẽ tên này có năng lực luyện đan còn xuất sắc hơn trưởng lão Đông Phương Dịch?
“Vậy ngươi có muốn hay không? Không cần thì ta cất!”, Trần Mộc bày ra vẻ muốn thu tay lại.
Lúc này Hàn Giang Tuyết mới vội cướp lấy đan dược trong tay Trần Mộc, cẩn thận cầm trong tay, coi nó như bảo vật, trong mắt loé lên tia sáng nóng bỏng.
Thấy dáng vẻ của Hàn Giang Tuyết như vậy, Trần Mộc cười khẽ, không cười nhạo đối phương, vì hắn biết linh căn tổn hại là chuyện đau khổ cỡ nào, có phản ứng kịch liệt như vậy cũng hợp lý.
Có lẽ nhận ra mình đã thất lễ, Hàn Giang Tuyết đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ngươi!”
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Mà trong ba ngày này, không khí trong Linh Tiêu Tông vô cùng náo nhiệt vì không chỉ có Thất Huyền Tông và Thiên Ảnh Tông tới mà còn nhiều thế lực lớn ở Nam Châu cũng tề tựu.
Trong khoảng thời gian ngắn, tình hình vô cùng náo nhiệt.
Ngày hôm đó, sáng sớm, mọi người tập hợp ở quảng trường trung tâm.
Nói này là chỗ tỷ thí đợt trước, nhưng hôm nay đây sẽ là chiến trường của ba tông.
Tam Tông Tranh Tài không phải ai cũng được tham dự mà là phải lọt vào top 100 trong cuộc thi tông môn vừa rồi mới có tư cách này.
Khi Hàn Giang Tuyết dẫn theo mấy đệ tử nòng cốt tới thì trên quảng trường đã kín chỗ.
“Linh Tiêu Tông quyết thắng!"
“Linh Tiêu Tông quyết thắng!”
“Linh Tiêu Tông quyết thắng!”
Từng âm thanh như tiếng sấm vô cùng vang dội, quanh quẩn trên quảng trường.
Phần đông đệ tử nội môn của Linh Tiêu Tông đều rất hưng phấn.
Lần trước chỉ là tỷ thí trong tông môn thôi nhưng đây là trận tranh tài của ba tông môn, liên quan tới thể diện của tông môn, không ai muốn mình bị đạp xuống.
Mà trên đài cao, từng hàng chỗ ngồi được bày ra, người ngồi hôm nay không phải trưởng lão tông môn mà là người nắm quyền của các thế lực lớn tại Nam Châu.
Có Thất Huyền Tông, Thiên Ảnh Tông, ba gia tộc võ đạo lớn Nhan gia, Tề gia, Dương gia và người cầm quyền của rất nhiều thế lực lớn nhỏ khác.
Trần Mộc đứng trong đám đông, đôi mắt thâm thuý kinh ngạc nhìn hai chỗ ngồi ở khu vực chính giữa. Tại đó có một ông lão tiều tuy, người gầy gò, tứ chỉ như cây củi, mặc áo bào màu trò, hốc mắt hõm xuống, bên trong toả ra ánh sáng.
“Thú vị, không ngờ ông ta cũng tới!", Trần Mộc nói.
Hạ Chỉ Lan và Hạ Phi Vũ thấy ông lão kia thì biến sắc, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh thấu xương.
Lão già gây còm kia chính là một cường giả Vạn Pháp của tông thất Ninh Quốc, trước đó đi theo Tam hoàng tử, từng đánh nhau với mấy người Trần Mộc ở rừng rậm trấn Thiên Tâm tại biên giới Ninh Quốc.
“Sao? Các ngươi biết à?”, Hàn Giang Tuyết kinh ngạc hỏi. “Biết, còn từng đánh nhau với ông tal”, Trần Mộc đáp.
Hàn Giang Tuyết nhìn thoáng qua ông già kia: “Đây là cường giả đại diện cho hoàng thất Ninh Quốc tới dự, tên là Hồ Uyên, lần này có hai trong bảy nước lớn tới, lần lượt là Ninh Quốc và Nguy Quốc, mà người đàn ông trung niên bên cạnh lão già kia là cường giả Vạn Pháp Nguy Quốc, Chu Tiến Chung!”
Có lẽ đã nhận thấy được ánh mắt của Trần Mộc, ánh mắt Hồ Uyên cũng dời sang Trần Mộc, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Hồ Uyên xuất hiện nụ cười lạnh lẽo.
Trân Mộc rũ mắt, xem ra lần này kẻ muốn lấy mạng hắn không ít!
Đồng tử Hàn Giang Tuyết vô thức giãn ra.
Sau khi linh căn tổn thương, không phải nàng ta chưa từng cầu xin trưởng lão Đông Phương Dịch luyện đan.
Nhưng dù là luyện dược sư cấp bảy, Đông Phương Dịch cũng không thể luyện chế ra đan dược chữa trị linh căn thần kỳ như vậy, mà Trần Mộc thật sự đã luyện ra được.
“Tiểu tử ngươi thật sự đã luyện ra cho ta sao?”
Đôi mắt đẹp của Trần Mộc không dám tin nhìn Trần Mộc, chẳng lẽ tên này có năng lực luyện đan còn xuất sắc hơn trưởng lão Đông Phương Dịch?
“Vậy ngươi có muốn hay không? Không cần thì ta cất!”, Trần Mộc bày ra vẻ muốn thu tay lại.
Lúc này Hàn Giang Tuyết mới vội cướp lấy đan dược trong tay Trần Mộc, cẩn thận cầm trong tay, coi nó như bảo vật, trong mắt loé lên tia sáng nóng bỏng.
Thấy dáng vẻ của Hàn Giang Tuyết như vậy, Trần Mộc cười khẽ, không cười nhạo đối phương, vì hắn biết linh căn tổn hại là chuyện đau khổ cỡ nào, có phản ứng kịch liệt như vậy cũng hợp lý.
Có lẽ nhận ra mình đã thất lễ, Hàn Giang Tuyết đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ngươi!”
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Mà trong ba ngày này, không khí trong Linh Tiêu Tông vô cùng náo nhiệt vì không chỉ có Thất Huyền Tông và Thiên Ảnh Tông tới mà còn nhiều thế lực lớn ở Nam Châu cũng tề tựu.
Trong khoảng thời gian ngắn, tình hình vô cùng náo nhiệt.
Ngày hôm đó, sáng sớm, mọi người tập hợp ở quảng trường trung tâm.
Nói này là chỗ tỷ thí đợt trước, nhưng hôm nay đây sẽ là chiến trường của ba tông.
Tam Tông Tranh Tài không phải ai cũng được tham dự mà là phải lọt vào top 100 trong cuộc thi tông môn vừa rồi mới có tư cách này.
Khi Hàn Giang Tuyết dẫn theo mấy đệ tử nòng cốt tới thì trên quảng trường đã kín chỗ.
“Linh Tiêu Tông quyết thắng!"
“Linh Tiêu Tông quyết thắng!”
“Linh Tiêu Tông quyết thắng!”
Từng âm thanh như tiếng sấm vô cùng vang dội, quanh quẩn trên quảng trường.
Phần đông đệ tử nội môn của Linh Tiêu Tông đều rất hưng phấn.
Lần trước chỉ là tỷ thí trong tông môn thôi nhưng đây là trận tranh tài của ba tông môn, liên quan tới thể diện của tông môn, không ai muốn mình bị đạp xuống.
Mà trên đài cao, từng hàng chỗ ngồi được bày ra, người ngồi hôm nay không phải trưởng lão tông môn mà là người nắm quyền của các thế lực lớn tại Nam Châu.
Có Thất Huyền Tông, Thiên Ảnh Tông, ba gia tộc võ đạo lớn Nhan gia, Tề gia, Dương gia và người cầm quyền của rất nhiều thế lực lớn nhỏ khác.
Trần Mộc đứng trong đám đông, đôi mắt thâm thuý kinh ngạc nhìn hai chỗ ngồi ở khu vực chính giữa. Tại đó có một ông lão tiều tuy, người gầy gò, tứ chỉ như cây củi, mặc áo bào màu trò, hốc mắt hõm xuống, bên trong toả ra ánh sáng.
“Thú vị, không ngờ ông ta cũng tới!", Trần Mộc nói.
Hạ Chỉ Lan và Hạ Phi Vũ thấy ông lão kia thì biến sắc, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh thấu xương.
Lão già gây còm kia chính là một cường giả Vạn Pháp của tông thất Ninh Quốc, trước đó đi theo Tam hoàng tử, từng đánh nhau với mấy người Trần Mộc ở rừng rậm trấn Thiên Tâm tại biên giới Ninh Quốc.
“Sao? Các ngươi biết à?”, Hàn Giang Tuyết kinh ngạc hỏi. “Biết, còn từng đánh nhau với ông tal”, Trần Mộc đáp.
Hàn Giang Tuyết nhìn thoáng qua ông già kia: “Đây là cường giả đại diện cho hoàng thất Ninh Quốc tới dự, tên là Hồ Uyên, lần này có hai trong bảy nước lớn tới, lần lượt là Ninh Quốc và Nguy Quốc, mà người đàn ông trung niên bên cạnh lão già kia là cường giả Vạn Pháp Nguy Quốc, Chu Tiến Chung!”
Có lẽ đã nhận thấy được ánh mắt của Trần Mộc, ánh mắt Hồ Uyên cũng dời sang Trần Mộc, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Hồ Uyên xuất hiện nụ cười lạnh lẽo.
Trân Mộc rũ mắt, xem ra lần này kẻ muốn lấy mạng hắn không ít!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.