Chương 442: Nhãi ranh khốn kiếp!
Thiên Niên Lão Quy
08/02/2024
Trên trời, Hoàng Côn cũng dần nhận ra có điều bất thường, loại con ngươi kỳ dị này làm hắn ta cực kỳ lo lăng.
Trân Mộc ngẩng đầu, hẽ là nơi hắn nhìn qua thì đều có ngọn lửa màu xanh bốc lên. Loại lửa này như chiến mâu mạnh nhất trên đời, khắc chế lá chắn mạnh nhất.
Lửa lan ra, dùng nhiệt độ phá hoại tất cả, vốn là một bãi phế tích hoang tàn nay trở thành một biển lửa, tốc độ lan ra của lựa đạt tới mức không thể tưởng tượng. Chỉ cần ánh mắt Trần Mộc nhìn đi đâu thì ngọn lửa xanh sẽ thiêu đốt tại đó, biến tất cả thành khói bụi.
“Nhãi ranh khốn kiếp!”, Hoàng Côn nhận ra điều này, sắc mặt u ám, nghiến răng nghiến lợi, không dám dừng lại mà lao nhanh về phía bầu trời xa xăm.
Mà Trần Mộc dần nâng mắt, đồng tử phóng đại như ngọn lửa xanh nọ, không ngừng đuổi theo, tốc độ nhanh như chớp.
Dù là cường giả Vạn Pháp như Hoàng Côn, tốc độ nhanh cỡ nào cũng không trốn thoát được ánh nhìn của Trần Mộc, chỉ trong giây lát, ánh mắt Trần Mộc đã tập trung lên thân hắn ta.
Bùm!
Trên bầu trời, ngọn lửa xanh chọc thủng hư không, bao phủ toàn bộ cơ thể Hoàng Côn. Trong ngọn lửa xanh, Hoàng Côn bị thiêu sống, tiếng hét thảm thiết thê lương, vang vọng trong trời đất.
“Hoàng đại nhân!”. Hai tên áo đen ở phía xa thấy thế, tim run lên, người xông ra ngoài nhưng khi thấy đôi mắt xanh quỷ dị, họ không dám tới gần, chỉ có thể đứng xa, sợ hãi nhìn cảnh này.
Phụt!
Trần Mộc như đã đạt tới giới hạn tận cùng nào đó, hắn phun máu tươi, đôi mắt chảy ra huyết lệ không ngừng.
Sau khi hấp thu sức mạnh đại địa, cơ thể hắn vốn đã trong trạng thái suy yếu, bây giờ lại điên cuồng thi triển Kính Hoả Yêu Nhãn, người hắn càng thêm yếu ớt.
Nhưng trong lòng Trần Mộc cũng rõ ràng là mình tuyệt đối không thể ngã xuống tại đây, nếu không thì người chết nhất định là hắn.
Không chút chần chờ, Trần Mộc thừa dịp này, cắn môi, liều mình xông ra, Cửu Long Diệt Thần Quyết vận hành, toàn bộ linh lực bùng nổ ra, truyền hết vào hạt bồ đề trong tay.
Ẩm!
Tức khắc, hạt bồ đề phóng ra tia sáng màu trắng thánh khiết, ánh sáng này như có thể tinh lọc mọi tai hoạ của thế gian, xoá tan hung thần khí đang tàn phá khắp trời.
Trân Mộc phá tan tâng hung thần khí kia, nhảy lên trên gương Thiên Ma Long, sau đó hắn lại hít sâu một hơi, làn sóng huyền ảo cổ xưa thần bí tức khắc tràn ra.
Hắn nâng tay, một ký hiệu xưa cũ lập loè loé sáng, ký hiệu này cực kỳ giống hoa văn trên gương Thiên Ma Long nhưng vẫn có điểm khác nhau, giống như là chìa và và ổ khoá vậy.
Đây là bí pháp mà Thương Long tôn giả đưa cho Trần Mộc trong thế giới gương Thiên Ma Long, có thể trấn áp và thu phục gương này.
“Dừng tay!”, thấy hành động của Trần Mộc, sắc mặt Tần Thạch Long trở nên khó coi, người xông ra ngoài như muốn liều mạng ngăn cản.
Nhưng Hàn Giang Tuyết nào cho hắn ta cơ hội này, khi hắn †a lao ra, nàng ta cũng nhanh chóng xông tới, ngăn hắn ta lại.
“Hàn Giang Tuyết, cút cho tal”, trong cơn nóng giận, Tần Thạch Long tung ra một chưởng, linh lực mang theo sức mạnh diệt tuyệt, đánh về phía Hàn Giang Tuyết.
“Hừ, dù linh căn ta không toàn vẹn nhưng nếu ngăn lại ngươi, nhiêu đây vẫn dư sức!”. Hàn Giang Tuyết cười lạnh, cũng đánh ra một chưởng, va chạm với một chưởng của Tần Thạch Long.
Bùm!
Tiếng nổ kinh trời vang lên, bầu trời rung động, hai tên cường giả Vạn Pháp cùng thi triển thực lực tới mức cao nhất, điên va chạm.
Đổi thành bên kia trên gương Thiên Ma Long, Trần Mộc đã ngưng tụ ra được ký hiệu trấn áp, gương mặt thanh tú có thêm biểu cảm dữ tợn, đánh một chưởng về phía phần gốc của gương Thiên Ma Long.
Nhưng lúc này, một bóng người lặng lẽ xuất hiện sau lưng Trân Mộc, là Hoàng Côn.
Dù nói ngọn lửa của Kính Hoả Yêu Nhãn cực kỳ mạnh nhưng là cường giả cảnh giới Vạn Pháp, Hoàng Côn cũng có vài cách để trốn thoát nhưng để tiếp cận như thế, hắn ta phải trả một cái giá cực đắt.
Hiện tại toàn thân hắn ta đều là vết thương chồng chất, máu tươi chảy đầy, gương mặt đáng sợ, sát khí lượn lờ, sát khí lành lạnh.
“Nhãi nhép, nếu ngươi dám làm gì gương Thiên Ma Long, dù là ngươi trốn tới chân trời góc bể, Thiên Ma Cung của ta cũng sẽ đuổi theo giết ngươi!”
Hoàng Côn gầm lên, một chưởng đánh vào sau lưng Trần Mộc như muốn ngăn cản toàn bộ hành động của Trần Mộc.
Nhưng đáng tiếc! Tất cả đã quá trễ.
Trân Mộc vẫn cắn răng, quyết tâm tạo thành ký hiệu cổ, đánh vào trên mặt kính của gương Thiên Ma Long.
Trân Mộc ngẩng đầu, hẽ là nơi hắn nhìn qua thì đều có ngọn lửa màu xanh bốc lên. Loại lửa này như chiến mâu mạnh nhất trên đời, khắc chế lá chắn mạnh nhất.
Lửa lan ra, dùng nhiệt độ phá hoại tất cả, vốn là một bãi phế tích hoang tàn nay trở thành một biển lửa, tốc độ lan ra của lựa đạt tới mức không thể tưởng tượng. Chỉ cần ánh mắt Trần Mộc nhìn đi đâu thì ngọn lửa xanh sẽ thiêu đốt tại đó, biến tất cả thành khói bụi.
“Nhãi ranh khốn kiếp!”, Hoàng Côn nhận ra điều này, sắc mặt u ám, nghiến răng nghiến lợi, không dám dừng lại mà lao nhanh về phía bầu trời xa xăm.
Mà Trần Mộc dần nâng mắt, đồng tử phóng đại như ngọn lửa xanh nọ, không ngừng đuổi theo, tốc độ nhanh như chớp.
Dù là cường giả Vạn Pháp như Hoàng Côn, tốc độ nhanh cỡ nào cũng không trốn thoát được ánh nhìn của Trần Mộc, chỉ trong giây lát, ánh mắt Trần Mộc đã tập trung lên thân hắn ta.
Bùm!
Trên bầu trời, ngọn lửa xanh chọc thủng hư không, bao phủ toàn bộ cơ thể Hoàng Côn. Trong ngọn lửa xanh, Hoàng Côn bị thiêu sống, tiếng hét thảm thiết thê lương, vang vọng trong trời đất.
“Hoàng đại nhân!”. Hai tên áo đen ở phía xa thấy thế, tim run lên, người xông ra ngoài nhưng khi thấy đôi mắt xanh quỷ dị, họ không dám tới gần, chỉ có thể đứng xa, sợ hãi nhìn cảnh này.
Phụt!
Trần Mộc như đã đạt tới giới hạn tận cùng nào đó, hắn phun máu tươi, đôi mắt chảy ra huyết lệ không ngừng.
Sau khi hấp thu sức mạnh đại địa, cơ thể hắn vốn đã trong trạng thái suy yếu, bây giờ lại điên cuồng thi triển Kính Hoả Yêu Nhãn, người hắn càng thêm yếu ớt.
Nhưng trong lòng Trần Mộc cũng rõ ràng là mình tuyệt đối không thể ngã xuống tại đây, nếu không thì người chết nhất định là hắn.
Không chút chần chờ, Trần Mộc thừa dịp này, cắn môi, liều mình xông ra, Cửu Long Diệt Thần Quyết vận hành, toàn bộ linh lực bùng nổ ra, truyền hết vào hạt bồ đề trong tay.
Ẩm!
Tức khắc, hạt bồ đề phóng ra tia sáng màu trắng thánh khiết, ánh sáng này như có thể tinh lọc mọi tai hoạ của thế gian, xoá tan hung thần khí đang tàn phá khắp trời.
Trân Mộc phá tan tâng hung thần khí kia, nhảy lên trên gương Thiên Ma Long, sau đó hắn lại hít sâu một hơi, làn sóng huyền ảo cổ xưa thần bí tức khắc tràn ra.
Hắn nâng tay, một ký hiệu xưa cũ lập loè loé sáng, ký hiệu này cực kỳ giống hoa văn trên gương Thiên Ma Long nhưng vẫn có điểm khác nhau, giống như là chìa và và ổ khoá vậy.
Đây là bí pháp mà Thương Long tôn giả đưa cho Trần Mộc trong thế giới gương Thiên Ma Long, có thể trấn áp và thu phục gương này.
“Dừng tay!”, thấy hành động của Trần Mộc, sắc mặt Tần Thạch Long trở nên khó coi, người xông ra ngoài như muốn liều mạng ngăn cản.
Nhưng Hàn Giang Tuyết nào cho hắn ta cơ hội này, khi hắn †a lao ra, nàng ta cũng nhanh chóng xông tới, ngăn hắn ta lại.
“Hàn Giang Tuyết, cút cho tal”, trong cơn nóng giận, Tần Thạch Long tung ra một chưởng, linh lực mang theo sức mạnh diệt tuyệt, đánh về phía Hàn Giang Tuyết.
“Hừ, dù linh căn ta không toàn vẹn nhưng nếu ngăn lại ngươi, nhiêu đây vẫn dư sức!”. Hàn Giang Tuyết cười lạnh, cũng đánh ra một chưởng, va chạm với một chưởng của Tần Thạch Long.
Bùm!
Tiếng nổ kinh trời vang lên, bầu trời rung động, hai tên cường giả Vạn Pháp cùng thi triển thực lực tới mức cao nhất, điên va chạm.
Đổi thành bên kia trên gương Thiên Ma Long, Trần Mộc đã ngưng tụ ra được ký hiệu trấn áp, gương mặt thanh tú có thêm biểu cảm dữ tợn, đánh một chưởng về phía phần gốc của gương Thiên Ma Long.
Nhưng lúc này, một bóng người lặng lẽ xuất hiện sau lưng Trân Mộc, là Hoàng Côn.
Dù nói ngọn lửa của Kính Hoả Yêu Nhãn cực kỳ mạnh nhưng là cường giả cảnh giới Vạn Pháp, Hoàng Côn cũng có vài cách để trốn thoát nhưng để tiếp cận như thế, hắn ta phải trả một cái giá cực đắt.
Hiện tại toàn thân hắn ta đều là vết thương chồng chất, máu tươi chảy đầy, gương mặt đáng sợ, sát khí lượn lờ, sát khí lành lạnh.
“Nhãi nhép, nếu ngươi dám làm gì gương Thiên Ma Long, dù là ngươi trốn tới chân trời góc bể, Thiên Ma Cung của ta cũng sẽ đuổi theo giết ngươi!”
Hoàng Côn gầm lên, một chưởng đánh vào sau lưng Trần Mộc như muốn ngăn cản toàn bộ hành động của Trần Mộc.
Nhưng đáng tiếc! Tất cả đã quá trễ.
Trân Mộc vẫn cắn răng, quyết tâm tạo thành ký hiệu cổ, đánh vào trên mặt kính của gương Thiên Ma Long.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.