Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 88: Nhanh như vậy sao?

Thiên Niên Lão Quy

07/02/2024

Dòng nước chảy xiết của thác nước, nó vẫn đang tiếp tục chảy mà không ngừng lại.

Nhưng ngay lúc này đây, Trần Mộc đã giống như một lão hòa thượng đang hôn mê bất động, mặc kệ cho dòng nước tác động lên mạnh đến đâu, hắn cũng giống như tảng đá trong biển, mặc cho gió mưa cũng không thể phá vỡ.

Loại quan niệm nghệ thuật bí ẩn và tuyệt vời này kéo dài không biết bao lâu.

Khi Trần Mộc từ trạng thái này tỉnh lại, hắn phát hiện ra lồng ngực vô cùng ngột ngạt đến khó thở, có lẽ đã bị nghẹn nước khắp khoang ngực, ngay lập tức, Trần Mộc vội vã đứng dậy, ra khỏi vùng nước của thác nước.

Những dòng nước lạnh đang chảy khắp cơ thể của hẳn, và rồi từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Thân thể cường tráng tựa mãnh hổ lúc này đã chỉ chít vết máu loang lổ khắp người, vảy rồng vốn dĩ đã bị nứt vỡ từ lâu, sở dĩ hẳn có thể chịu đựng được cơn đau vừa rồi là vì hẳn hoàn toàn không nhận thức được những cơn đau ấy.

Hiện tại, sau khi tỉnh lại từ trạng thái “Mê man” vừa rồi, Trần Mộc ngay lập tức cảm nhận được cả cơ thể hắn đang đau nhức dữ dội.

Trần Mộc không khỏi hít một ngụm khí lạnh, loại đau đớn này so với lúc đầu khi bước vào ao lạnh còn đau hơn gấp mấy chục lần. Dù sao thì vừa rồi hắn cũng không còn chút phòng bị nào trên cơ thể, chỉ có thể dựa vào cơ thể xác thịt này mà bước xuống thác nước.

Khí lạnh đã theo miệng vết thương trên cơ thể mà xâm nhập vào máu thịt, nỗi đau đớn này có thể tưởng tượng được.

“Vừa rồi ta, có phải là vừa bước vào trạng thái giác ngộ không?”

Trần Mộc suy nghĩ. Cái gọi là hiển linh chính là một loại võ thuật mang quan niệm nghệ thuật, nó huyền bí đến mức vốn không thể diễn tả bằng lời, tất cả đều là dựa vào cơ hội và sự hiểu biết!

Ở kiếp trước, Trần Mộc thường xuyên bước vào trạng thái giác ngộ là do mức độ hiểu biết của hắn cực kỳ cao. Mỗi lần hẳn bước vào trạng thái ấy thì đều tiến bộ một cách vượt bậc.

Trong chặng đường tu luyện, võ thuật ở giai đoạn đầu của nó và cả giai đoạn tu luyện sau này. Ngay cả đến ngũ giới hiện tại là Trùng Mạch, Ngưng Hải, Hóa Tượng, Thông Thiên, Thần Tàng hầu như tất cả cũng đều đặt nền tảng võ thuật cho chặng đường tu luyện sau này. Nếu như người học càng nhiều loại võ thuật thì sau khi tu luyện sự giác ngộ sẽ càng quan trọng hơn.



Từ Ngưng Hải cho đến Thần Tàng đều có một số võ giả trong trạng thái giác ngộ, những điều này đều thực sự tồn tại.

Thậm chí còn có một số truyền thuyết rằng có những người ngồi tu luyện dưới gốc cây bồ đề trong khoảng thời gian rất lâu, và rồi họ như hòa nhập với thiên nhiên, từ đó đạt đến cảnh giới cao nhất giao hòa giữa đất trời và con người, cuối cùng, những điều đó đã khiến việc tu luyện của họ tiến bộ một cách vượt bậc.

Hơn nữa, ở trạng thái giác ngộ, ta chính là một đêm bạc đầu, bước vào cảnh giới Võ Đế, phá tan hư không, đắc đạo thành thần.

Trần Mộc từ từ ngẫm nghĩ lại trạng thái vừa rồi, đầu óc hắn gần như trống rỗng, ở trong trạng thái tuyệt vời ấy, khi mà hơi thở và thiên nhiên đều hòa làm một.

Trong trạng thái này, hắn hoàn toàn không thể cảm nhận được bất kỳ loại đau đớn nào cả, cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của chính cơ thể mình, tựa như linh hồn và thể xác hoàn toàn tách rời, linh hồn đã thoát ra khỏi vỏ bọc mang tên cơ thể, không có bất cứ đau đớn hay gánh nặng gì về thể xác cả, những đường linh lực chạy trong cơ thể giờ đây đã đạt đến trạng thái cực kì hoàn mỹ.

Trần Mộc dùng hết sức lực, cố gắng để có thể trở lại trạng thái trước đó, nhưng cho dù hắn có cố găng như thế nào cũng không thể quay trở lại được trạng thái ấy.

“Thật đáng tiếc! Trạng thái giác ngộ này chỉ có thể kéo dài trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi!”

Trần Mộc thở dài, chính bản thân hắn cũng biết trạng thái giác ngộ là vô cùng hiếm có, cho nên sau khi một lần thử thất bại, hắn cũng không đi sâu vào nghiên cứu.

Sau đó, hẳn bắt đầu chú ý đến linh lực trong cơ thể của bản thân, phát hiên linh lực bên trong đã tăng lên gấp đôi. Hiện tại hẳn đã bước vào cảnh giới Ngưng Hải Cảnh cấp thứ sáu.

Nhờ vào trạng thái giác ngộ vừa rồi của hẳn, quả nhiên đã đột phá được sức mạnh, mà của hắn đã đạt đến mức cao. nhất của Tiêu Thành, cách Đại Thành không quá xa.

Trần Mộc không tiếp tục tu luyện nữa, hắn đứng dậy, trở về bờ.

“Hải Ngưng Cảnh cấp 6?! Nhanh như vậy sao?!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook