Chương 655: Rốt cuộc là ai coi thường ai chứ?
Thiên Niên Lão Quy
21/02/2024
Nàng ta còn chưa giải thích mà Trần Mộc đã biết nên làm gì với mấy dòng chữ khắc thượng cổ kia rồi!
Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng ta cũng lấy lại bình tĩnh, nghĩ là Vạn Trọng Sơn đã nói trước cho hắn biết nên cũng không có gì lạ cải
Phương Thanh Điệp và Vạn Lam cũng thao tác y như Trần Mộc, lấy dao sắc nhọn rạch lòng bàn tay, máu tươi ứa ra và ngay lập tức hoà vào bệ đá này.
Bệ đá hút dòng máu tươi, những dòng chữ khắc thượng cổ chỉ chít phức tạp này kèm theo mấy hình chạm khắc, chỉ trong chốc lát, bệ đá hiện lên một ánh sáng đỏ rực bao quanh ba người họ.
Sau đó, bệ đá quay tròn nhanh chóng, trong màn ánh sáng đỏ đó, một sức hút hung hãn cuộn trào ra, hệt như âm mưu kéo hết ý thức của bọn họ và dìm xuống đáy vực sâu, ba người họ cũng không hề phản kháng, mặc cho ý thức rời khỏi cơ thể!
Sau một vài nhịp thở.
Trần Mộc mở mắt ra thì thấy trước mắt là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Đây là một rừng tre đẹp tựa chốn bồng lai tiên cảnh.
Những cây tre xanh biếc được trồng khắp khuôn viên, xa xa còn có dòng suối trong vắt, róc rách chảy, phía xa hơn nữa là những khóm hoa, thoang thoảng hương thơm, vô cùng sảng khoái!
Nhưng khác là Phương Thanh Điệp và Vạn Lam đã không còn ở bên cạnh nữa.
"Khà khà, quả nhiên là có người đến rồi..."
Bỗng nhiên có một giọng nói già nua chậm rãi vang vọng đất trời.
Nhưng sau đó, người thần bí già nua đó hệt như cảm nhận được điều gì bất thường, ngay lập tức đổi giọng kinh ngạc.
"Không đúng, sao năm nay lại là một kẻ chỉ có thực lực ở cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng chứ?"
"Các ngươi làm cái quái gì vậy? Thực lực yếu kém như: vậy mà lại dám cử đến đây để ta chỉ dạy sao?"
"Các ngươi đang coi thường lão đây ư?"
Nghe vậy, Trần Mộc cạn lời: "..
Mẹ kiếp!
Rốt cuộc là ai coi thường ai chứ?
"Thôi bỏ đi, tầng thứ ba cảnh giới Thần Tàng cũng được, có sao dùng vậy đi!"
Người thần bí già nua đó thở dài, dường như không bận tâm đến chuyện này nữa, đăng nào thì bốn năm mới cần có một lần ra mặt chỉ dạy, đành hoàn thành nhiệm vụ cho xong chuyện.
"Này nhóc, Chư Thiên Vạn Đạo, ngươi đều có thể hỏi lão đây, ta đây tinh thông vạn pháp, có thể giải đáp mọi thắc mắc của ngươi!"
"Nhưng ngươi nhớ kỹ là, ngươi chỉ có thời gian là một tuần hương, cố mà năm bắt cơ hội, hỏi xong thì cuốn xéo. ngay, đừng làm phiền lão đây thanh tịnh!"
Người thần bí già nua nói. Người thần bí già nua đó vẫn chưa hiện hình, từ đầu đến cuối đều nói chuyện với Trần Mộc thông qua ý thức!
"Ồ? Người tinh thông vạn pháp sao?"
Trần Mộc khẽ nhếch mép, nheo mắt cười nói: "Vậy thì được, quả thực ta cũng có chỗ thắc mắc khó hiểu, ta có ba câu hỏi muốn thỉnh giáo người!"
"Thứ nhất, hoa cỏ cây cối, chuyển mùa đều có luân hồi! Vậy thì, chúng ta sống trên thế gian này liệu có luật luân hồi không?"
Người thần bí già nua sững người.
"Thứ hai, trước khi sinh ra tôi, thì ai là tôi? Lúc sinh ra tôi rồi thì tôi là ai?"
“Thứ ba, biết tâm và tánh của mình, tu hành có nghĩa là quá trình nhìn thấy chân ngã của mình và nhận ra bản thân mình! Vậy, đâu là điểm cuối của con đường dẫn đến sự giác ngộ tối cao đây?”
"Tiền bối, xin hãy giải đáp cho ta!"
Trần Mộc cung kính chắp tay về phía vọng ra tiếng nói.
Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng ta cũng lấy lại bình tĩnh, nghĩ là Vạn Trọng Sơn đã nói trước cho hắn biết nên cũng không có gì lạ cải
Phương Thanh Điệp và Vạn Lam cũng thao tác y như Trần Mộc, lấy dao sắc nhọn rạch lòng bàn tay, máu tươi ứa ra và ngay lập tức hoà vào bệ đá này.
Bệ đá hút dòng máu tươi, những dòng chữ khắc thượng cổ chỉ chít phức tạp này kèm theo mấy hình chạm khắc, chỉ trong chốc lát, bệ đá hiện lên một ánh sáng đỏ rực bao quanh ba người họ.
Sau đó, bệ đá quay tròn nhanh chóng, trong màn ánh sáng đỏ đó, một sức hút hung hãn cuộn trào ra, hệt như âm mưu kéo hết ý thức của bọn họ và dìm xuống đáy vực sâu, ba người họ cũng không hề phản kháng, mặc cho ý thức rời khỏi cơ thể!
Sau một vài nhịp thở.
Trần Mộc mở mắt ra thì thấy trước mắt là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Đây là một rừng tre đẹp tựa chốn bồng lai tiên cảnh.
Những cây tre xanh biếc được trồng khắp khuôn viên, xa xa còn có dòng suối trong vắt, róc rách chảy, phía xa hơn nữa là những khóm hoa, thoang thoảng hương thơm, vô cùng sảng khoái!
Nhưng khác là Phương Thanh Điệp và Vạn Lam đã không còn ở bên cạnh nữa.
"Khà khà, quả nhiên là có người đến rồi..."
Bỗng nhiên có một giọng nói già nua chậm rãi vang vọng đất trời.
Nhưng sau đó, người thần bí già nua đó hệt như cảm nhận được điều gì bất thường, ngay lập tức đổi giọng kinh ngạc.
"Không đúng, sao năm nay lại là một kẻ chỉ có thực lực ở cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng chứ?"
"Các ngươi làm cái quái gì vậy? Thực lực yếu kém như: vậy mà lại dám cử đến đây để ta chỉ dạy sao?"
"Các ngươi đang coi thường lão đây ư?"
Nghe vậy, Trần Mộc cạn lời: "..
Mẹ kiếp!
Rốt cuộc là ai coi thường ai chứ?
"Thôi bỏ đi, tầng thứ ba cảnh giới Thần Tàng cũng được, có sao dùng vậy đi!"
Người thần bí già nua đó thở dài, dường như không bận tâm đến chuyện này nữa, đăng nào thì bốn năm mới cần có một lần ra mặt chỉ dạy, đành hoàn thành nhiệm vụ cho xong chuyện.
"Này nhóc, Chư Thiên Vạn Đạo, ngươi đều có thể hỏi lão đây, ta đây tinh thông vạn pháp, có thể giải đáp mọi thắc mắc của ngươi!"
"Nhưng ngươi nhớ kỹ là, ngươi chỉ có thời gian là một tuần hương, cố mà năm bắt cơ hội, hỏi xong thì cuốn xéo. ngay, đừng làm phiền lão đây thanh tịnh!"
Người thần bí già nua nói. Người thần bí già nua đó vẫn chưa hiện hình, từ đầu đến cuối đều nói chuyện với Trần Mộc thông qua ý thức!
"Ồ? Người tinh thông vạn pháp sao?"
Trần Mộc khẽ nhếch mép, nheo mắt cười nói: "Vậy thì được, quả thực ta cũng có chỗ thắc mắc khó hiểu, ta có ba câu hỏi muốn thỉnh giáo người!"
"Thứ nhất, hoa cỏ cây cối, chuyển mùa đều có luân hồi! Vậy thì, chúng ta sống trên thế gian này liệu có luật luân hồi không?"
Người thần bí già nua sững người.
"Thứ hai, trước khi sinh ra tôi, thì ai là tôi? Lúc sinh ra tôi rồi thì tôi là ai?"
“Thứ ba, biết tâm và tánh của mình, tu hành có nghĩa là quá trình nhìn thấy chân ngã của mình và nhận ra bản thân mình! Vậy, đâu là điểm cuối của con đường dẫn đến sự giác ngộ tối cao đây?”
"Tiền bối, xin hãy giải đáp cho ta!"
Trần Mộc cung kính chắp tay về phía vọng ra tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.