Chương 517: Rốt cuộc ngươi là ai?
Thiên Niên Lão Quy
08/02/2024
Trần Mộc đứng cạnh thì khá hơn rất nhiều. Hắn đã sống hai đời, hồn lực của hẳn không phải là thứ àm Đông Phương Dịch có thể sánh bằng. Hơn nữa, thao tác của hắn thuần thục, kĩ thuật luyện dược vượt xa Đông Phương Dịch, hiển nhiên không thấy hän có biến hóa gì lớn.
Lúc này, linh dịch trong đỉnh đã ngưng tụ thành hình dạng của một viên đan, có được hình thái ban đầu của một viên đan dược.
Đông Phương Dịch vội lên tinh thần, bước dung hợp coi như là xong, giờ chỉ còn bước cuối cùng là kết đan thôi.
Mười ngón tay hẳn ta biến ảo, ý niệm điều khiển ngọn lửa trong đỉnh dần dần khép lại vào nhau, bao bọc lấy đoàn linh dịch kia, cẩn thận mài giữa, ép nó thành trạng thái linh đan.
Nhưng không hiểu sao, lúc này viên đan dược kia lại xuất hiện vết rạn nhỏ chính giữa. Dược đỉnh vốn im lặng cũng bắt đầu rung chuyển, rơi vào trạng thái bùng nổ.
Lục cục.
Dược đỉnh rung läc dữ dội, ngọn lửa bên trong cũng mất khống chế, lay động liên tục, không còn ổn định như trước.
"Có... có chuyện gì vậy?" Nét mặt Đông Phương Dịch thay đổi.
Rõ ràng hắn ta đã khống chế sức lửa như trên đan phương ghi chép, tại sao đến lúc kết đan lại xảy ra biến cố cơ chứ.
"Ngu ngốc, lúc ngươi kết đan để nhiệt độ lửa cao quái" Trần Mộc hét to.
Không biết có phải do tập trung cam độ liên tục trong vòng ba ngày, hao phí lượng lớn linh lực hay không mà Đông Phương Dịch lại phạm vào sai lầm sơ đẳng như thế trong lúc kết đan.
Bị Trần Mộc quát vào mặt như thế, Đông Phương Dịch biến sắc, mười ngón tay bay múa điều khiển, vội vàng hạ nhiệt độ lửa.
Thế nhưng vào lúc này, Trần Mộc lại đứng một bên nói: "Ngươi đừng động đậy, bây giờ ngươi mà hạ nhiệt độ là đỉnh sẽ nổ tung ngay vì nhiệt độ không ổn định. Ngươi muốn chết, ông đây còn chưa muốn chết đâu!"
"Vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Sắc mặt Đông Phương Dịch tái nhợt, nói với vẻ khó coi.
Khó khăn lắm mới tới được bước này, hai người đã đợi mất ba ngày, chẳng lẽ công sức bọn họ bỏ ra đều lãng phí hết ư?
Trần Mộc căn chặt răng, hắn biết nếu bây giờ lại thêm một ngọn lửa khác vào trong, chỉ cần sơ sảy là sẽ nổ mạnh ngay lập tức.
Sức nổ của vụ này chỉ sợ Trần Mộc cũng không đỡ nổi, tuy không đến mức chết, nhưng e rằng sẽ bị thương nặng!
Nhưng đến lúc này, hắn không quan tâm được nhiều như: thế, cứ chữa ngựa què biết đâu lại lành thì sao!
Trong đầu vừa nghĩ, Trần Mộc đã đưa tay điều chỉnh nhiệt độ ngọn lửa trong lòng. Lòng bàn tay hắn vừa nhấc lên, nhiệt độ của tám ngọn lửa trong lò cũng dâng lên.
Giây phút ấy, dược định rung động càng mạnh hơn, thậm chí còn cảm nhận được năng lượng cuồng bạo đang quay cuồng trong đó, sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào!
“Ngươi điên rồi sao? Chẳng phải người nói độ ấm quá cao ư, thêm lửa vào làm gì? Rốt cuộc là ngươi muốn tìm chết hay ta muốn tìm chết đây?”
Thấy Trần Mộc làm vậy, vẻ mặt Đông Phương Dịch thay đổi dữ dội, hung tợn quát thành tiếng.
Nhưng đối với bất kỳ luyện dược sư nào, khi gặp phải tình huống này, đều sẽ chọn hạ nhiệt độ xuống, giảm sức nổ của đỉnh đến mức nhỏ nhất.
Trần Mộc lại làm ngược lại.
Hắn giả đò như không nghe thấy tiếng Đông Phương Dịch gào thét.
Vừa tăng độ nóng trong đỉnh, tay còn lại của hẳn cũng mở ra, khẽ nhằm mắt lại thi triển bí pháp. Một ngọn lửa màu đen lạnh lão từ từ bùng cháy.
Xèo xèo.
Linh khí trong thiên địa phảng phất như đang sôi trào khi thấy ngọn lửa kia xuất hiện. Năng lượng bên trong ngọn lửa này trái ngược với những ngọn lửa khác, dưới vẻ bề ngoài
nóng cháy kia ẩn chứa một loại lạnh lẽo đến tận xương cốt.
Loại lạnh lẽo này không giống như băng giá, mà là kiểu lạnh có thể gây tổn thương đến linh hồn.
Khi ngọn lửa đó xuất hiện, cả đất trời đều như lạnh theo. Rõ ràng đang ngồi trong phòng luyện dược nóng bỏng, nhưng lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Nhìn ngọn lửa lạnh lẽo do Trần Mộc phóng ra, hai mắt Đông Phương Dịch co rụt lại, vẻ mặt khó có thể tin nổi.
"Đây... đây là âm hỏa ư?”
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Đông Phương Dịch khiếp sợ nhìn Trần Mộc. Âm hỏa, hay còn được gọi là hồn hỏa.
Trái ngược với dương hỏa bình thường các luyện dược sư hay sử dụng, đây là ngọn lửa đến từ chính linh hồn.
Nhưng Đông Phương Dịch không thể nào ngờ tới, tên nhãi này lại thi triển ra được hồn hỏa!
Lúc này, linh dịch trong đỉnh đã ngưng tụ thành hình dạng của một viên đan, có được hình thái ban đầu của một viên đan dược.
Đông Phương Dịch vội lên tinh thần, bước dung hợp coi như là xong, giờ chỉ còn bước cuối cùng là kết đan thôi.
Mười ngón tay hẳn ta biến ảo, ý niệm điều khiển ngọn lửa trong đỉnh dần dần khép lại vào nhau, bao bọc lấy đoàn linh dịch kia, cẩn thận mài giữa, ép nó thành trạng thái linh đan.
Nhưng không hiểu sao, lúc này viên đan dược kia lại xuất hiện vết rạn nhỏ chính giữa. Dược đỉnh vốn im lặng cũng bắt đầu rung chuyển, rơi vào trạng thái bùng nổ.
Lục cục.
Dược đỉnh rung läc dữ dội, ngọn lửa bên trong cũng mất khống chế, lay động liên tục, không còn ổn định như trước.
"Có... có chuyện gì vậy?" Nét mặt Đông Phương Dịch thay đổi.
Rõ ràng hắn ta đã khống chế sức lửa như trên đan phương ghi chép, tại sao đến lúc kết đan lại xảy ra biến cố cơ chứ.
"Ngu ngốc, lúc ngươi kết đan để nhiệt độ lửa cao quái" Trần Mộc hét to.
Không biết có phải do tập trung cam độ liên tục trong vòng ba ngày, hao phí lượng lớn linh lực hay không mà Đông Phương Dịch lại phạm vào sai lầm sơ đẳng như thế trong lúc kết đan.
Bị Trần Mộc quát vào mặt như thế, Đông Phương Dịch biến sắc, mười ngón tay bay múa điều khiển, vội vàng hạ nhiệt độ lửa.
Thế nhưng vào lúc này, Trần Mộc lại đứng một bên nói: "Ngươi đừng động đậy, bây giờ ngươi mà hạ nhiệt độ là đỉnh sẽ nổ tung ngay vì nhiệt độ không ổn định. Ngươi muốn chết, ông đây còn chưa muốn chết đâu!"
"Vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Sắc mặt Đông Phương Dịch tái nhợt, nói với vẻ khó coi.
Khó khăn lắm mới tới được bước này, hai người đã đợi mất ba ngày, chẳng lẽ công sức bọn họ bỏ ra đều lãng phí hết ư?
Trần Mộc căn chặt răng, hắn biết nếu bây giờ lại thêm một ngọn lửa khác vào trong, chỉ cần sơ sảy là sẽ nổ mạnh ngay lập tức.
Sức nổ của vụ này chỉ sợ Trần Mộc cũng không đỡ nổi, tuy không đến mức chết, nhưng e rằng sẽ bị thương nặng!
Nhưng đến lúc này, hắn không quan tâm được nhiều như: thế, cứ chữa ngựa què biết đâu lại lành thì sao!
Trong đầu vừa nghĩ, Trần Mộc đã đưa tay điều chỉnh nhiệt độ ngọn lửa trong lòng. Lòng bàn tay hắn vừa nhấc lên, nhiệt độ của tám ngọn lửa trong lò cũng dâng lên.
Giây phút ấy, dược định rung động càng mạnh hơn, thậm chí còn cảm nhận được năng lượng cuồng bạo đang quay cuồng trong đó, sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào!
“Ngươi điên rồi sao? Chẳng phải người nói độ ấm quá cao ư, thêm lửa vào làm gì? Rốt cuộc là ngươi muốn tìm chết hay ta muốn tìm chết đây?”
Thấy Trần Mộc làm vậy, vẻ mặt Đông Phương Dịch thay đổi dữ dội, hung tợn quát thành tiếng.
Nhưng đối với bất kỳ luyện dược sư nào, khi gặp phải tình huống này, đều sẽ chọn hạ nhiệt độ xuống, giảm sức nổ của đỉnh đến mức nhỏ nhất.
Trần Mộc lại làm ngược lại.
Hắn giả đò như không nghe thấy tiếng Đông Phương Dịch gào thét.
Vừa tăng độ nóng trong đỉnh, tay còn lại của hẳn cũng mở ra, khẽ nhằm mắt lại thi triển bí pháp. Một ngọn lửa màu đen lạnh lão từ từ bùng cháy.
Xèo xèo.
Linh khí trong thiên địa phảng phất như đang sôi trào khi thấy ngọn lửa kia xuất hiện. Năng lượng bên trong ngọn lửa này trái ngược với những ngọn lửa khác, dưới vẻ bề ngoài
nóng cháy kia ẩn chứa một loại lạnh lẽo đến tận xương cốt.
Loại lạnh lẽo này không giống như băng giá, mà là kiểu lạnh có thể gây tổn thương đến linh hồn.
Khi ngọn lửa đó xuất hiện, cả đất trời đều như lạnh theo. Rõ ràng đang ngồi trong phòng luyện dược nóng bỏng, nhưng lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Nhìn ngọn lửa lạnh lẽo do Trần Mộc phóng ra, hai mắt Đông Phương Dịch co rụt lại, vẻ mặt khó có thể tin nổi.
"Đây... đây là âm hỏa ư?”
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Đông Phương Dịch khiếp sợ nhìn Trần Mộc. Âm hỏa, hay còn được gọi là hồn hỏa.
Trái ngược với dương hỏa bình thường các luyện dược sư hay sử dụng, đây là ngọn lửa đến từ chính linh hồn.
Nhưng Đông Phương Dịch không thể nào ngờ tới, tên nhãi này lại thi triển ra được hồn hỏa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.