Chương 743: Sắc mặt của hai hoàng tử
Thiên Niên Lão Quy
21/02/2024
Phụt.
Máu phun thành dòng, băn ra khắp nơi.
Ánh kiếm kia vẫn mơ hồ nhấp nháy trong khoảng không, khiến lòng người chấn động.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hậu Cung Hài Tử Vương
2. [ABO] Nợ Đào Hoa Đeo Bám
3. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
4. Ngươi Này Yêu Diễm Tiểu Tiện Hóa
=====================================
Toàn bộ hiện trường im lặng như tờ. Đôi mắt xinh đẹp của Vạn Lam bất giác mở to.
Hai vị hoàng tử của Kim Quốc run lẩy bẩy, răng đánh cầm cập, miệng thì thào: "Hoàng... Hoàng huynh?”
Nhìn thi thể không đầu phun ra máu, mọi người đều cảm thấy trong lòng ớn lạnh, thiên tài hàng đầu của thế hệ trẻ Nam Châu lại bị giết như vậy sao?
Mọi người bất giác lùi lại một bước, trong mắt hiện lên sự sợ hãi mãnh liệt.
Cảm giác chết chóc và áp bức khủng khiếp đó bao trùm lấy mọi người có mặt, khiến họ cảm thấy khó thở.
Trần Mộc ôm cái đầu trong tay, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn hai vị hoàng tử còn lại của Kim Quốc, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy sát khí.
Trong lòng hai vị hoàng tử run lên, không chút do dự xoay người lao về bầu trời phía xa, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Trần Mộc vung tay lên, Thái Cổ Ma Kiếm nhuốm máu bay ra, mang theo ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, đánh thẳng vào hai hoàng tử của Kim Quốc.
"Trần Mộc, nếu ngươi dám đuổi cùng giết tận, phụ hoàng của ta sẽ không bao giờ tha cho ngươi đâu."
Tiếng gầm vang vọng giữa đất trời.
Nhưng thanh kiếm của Trần Mộc tựa như sấm sét, cứ thế xé toạc bầu trời, không hề dừng lại.
Sắc mặt của hai hoàng tử trông cực kỳ khó coi, linh lực †oàn thân bùng nổ, biến thành một bức tường ánh sáng vững chắc.
Trần Mộc tỏ vẻ thờ ơ, đôi mắt đen không hề nổi lên bất kỳ gợn sóng nào. Kiếm quang lạnh lẽo dễ dàng cắt xuyên qua hai bức tường ánh sáng linh lực rồi xuyên qua cổ họng của hai hoàng tử.
Phụt, phụt. Kiếm quang tỏa sáng, trời đất đều bị che khuất. Hai cái đầu bay ra như quả tú cầu.
Đường đường là cường giả cảnh giới Vạn Pháp tâng bốn nhưng lại bị giết trong tay Trần Mộc mà không có bất kỳ sự kháng cự nào.
Thái Cổ Ma Kiếm bay trở về tay Trần Mộc.
Hai cái đầu cũng bị Trần Mộc cầm trong tay, nhét vào trong chiếc nhẫn không gian.
Đối với hắn, những cái đầu này đều là biểu tượng của những tòa thành.
Nhìn thấy Trần Mộc dễ dàng giết chết ba cao thủ hàng đầu của Kim Quốc như giết ba con chó, người của Tống Quốc và Nam Quốc đều cảm thấy ớn lạnh, cơ thể cứng đờ, lùi lại phía sau.
"Trần Mộc, chúng ta không hề có ý xúc phạm, lập tức rời đi ngay.' Tống Khai Giáp cố nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
Sau đó, không chút do dự, Tống Khai Giáp và hai hoàng tử Tống Quốc vội vàng rút lui về phía sau.
Nam Thần Hình của Nam Quốc cũng nở nụ cười thân thiện, không dám ở lại thêm một giây phút nào, sợ hãi quay đầu mà đi.
Nhìn thấy các hoàng tử Tống Quốc và Nam Quốc lần lượt bỏ chạy, cuối cùng Vạn Lam cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngoài nhóm Kim Vũ Dương ra, thế hệ trẻ của hai quốc gia lớn này cũng gây áp lực rất lớn cho họ.
Bây giờ, thấy bọn họ cuối cùng cũng đã rút lui, Vạn Lam đã hoàn toàn buông bỏ tảng đá lớn treo trong lòng, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, e rằng sẽ có hơi phiền toái.
“Mộc ca.” Đôi mắt đẹp của Vạn Lam nhìn Trần Mộc, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ vui mừng.
Tuy nhiên, sắc mặt Trần Mộc lại vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt đen đang nhìn theo bóng dáng các hoàng tử Tống Quốc và Nam Quốc, đột nhiên giơ tay lên.
“Trần Mộc, ngươi..." Trong đôi mắt đẹp của Vạn Lam hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Trước khi nàng ta kịp phục hồi tinh thần, Trân Mộc đã nheo mắt lại và đưa tay về phía hư không.
Bùm.
Từ trong hư không, ánh sáng vô tận màu xanh lục bộc phát, tụ tập thành một con quái thú cổ xưa phủ đầy dây leo phía sau Trần Mộc. Con thú khổng lồ có con ngươi màu xanh lục, trong mắt nó hiện lên một uy lực đáng sợ, vua của muôn thú.
“Sức mạnh Bách Mộc, đâm trồi.” Trần Mộc nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Trong hư không, vô số cây cổ thụ ngàn năm từ trong hư không mọc lên, biến nơi này thành một khu rừng cổ kính. Cùng lúc đó, vô số cây dây leo với tốc độ cực nhanh bắn ra, nhanh chóng quét về phía hoàng tử của Tống Quốc và Nam Quốc.
Những hoàng tử đó còn chưa kịp trốn thoát khỏi nghĩa trang thì đã bị dây leo trói chặt.
"Đây là cái gì?" Mấy vị hoàng tử trợn mắt, rút kiếm chém đứt những dây leo này, nhưng dù có chém thế nào thì những dây leo này cũng mọc lên nhanh chóng. Dường như chúng có năng lực sinh sản đáng sợ, siết chặt cơ thể họ.
"Trần Mộc, ngươi muốn làm gì?" Tống Khai Giáp ngẩng đầu, sợ hãi nhìn chằm chằm Trần Mộc.
Máu phun thành dòng, băn ra khắp nơi.
Ánh kiếm kia vẫn mơ hồ nhấp nháy trong khoảng không, khiến lòng người chấn động.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hậu Cung Hài Tử Vương
2. [ABO] Nợ Đào Hoa Đeo Bám
3. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
4. Ngươi Này Yêu Diễm Tiểu Tiện Hóa
=====================================
Toàn bộ hiện trường im lặng như tờ. Đôi mắt xinh đẹp của Vạn Lam bất giác mở to.
Hai vị hoàng tử của Kim Quốc run lẩy bẩy, răng đánh cầm cập, miệng thì thào: "Hoàng... Hoàng huynh?”
Nhìn thi thể không đầu phun ra máu, mọi người đều cảm thấy trong lòng ớn lạnh, thiên tài hàng đầu của thế hệ trẻ Nam Châu lại bị giết như vậy sao?
Mọi người bất giác lùi lại một bước, trong mắt hiện lên sự sợ hãi mãnh liệt.
Cảm giác chết chóc và áp bức khủng khiếp đó bao trùm lấy mọi người có mặt, khiến họ cảm thấy khó thở.
Trần Mộc ôm cái đầu trong tay, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn hai vị hoàng tử còn lại của Kim Quốc, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy sát khí.
Trong lòng hai vị hoàng tử run lên, không chút do dự xoay người lao về bầu trời phía xa, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Trần Mộc vung tay lên, Thái Cổ Ma Kiếm nhuốm máu bay ra, mang theo ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, đánh thẳng vào hai hoàng tử của Kim Quốc.
"Trần Mộc, nếu ngươi dám đuổi cùng giết tận, phụ hoàng của ta sẽ không bao giờ tha cho ngươi đâu."
Tiếng gầm vang vọng giữa đất trời.
Nhưng thanh kiếm của Trần Mộc tựa như sấm sét, cứ thế xé toạc bầu trời, không hề dừng lại.
Sắc mặt của hai hoàng tử trông cực kỳ khó coi, linh lực †oàn thân bùng nổ, biến thành một bức tường ánh sáng vững chắc.
Trần Mộc tỏ vẻ thờ ơ, đôi mắt đen không hề nổi lên bất kỳ gợn sóng nào. Kiếm quang lạnh lẽo dễ dàng cắt xuyên qua hai bức tường ánh sáng linh lực rồi xuyên qua cổ họng của hai hoàng tử.
Phụt, phụt. Kiếm quang tỏa sáng, trời đất đều bị che khuất. Hai cái đầu bay ra như quả tú cầu.
Đường đường là cường giả cảnh giới Vạn Pháp tâng bốn nhưng lại bị giết trong tay Trần Mộc mà không có bất kỳ sự kháng cự nào.
Thái Cổ Ma Kiếm bay trở về tay Trần Mộc.
Hai cái đầu cũng bị Trần Mộc cầm trong tay, nhét vào trong chiếc nhẫn không gian.
Đối với hắn, những cái đầu này đều là biểu tượng của những tòa thành.
Nhìn thấy Trần Mộc dễ dàng giết chết ba cao thủ hàng đầu của Kim Quốc như giết ba con chó, người của Tống Quốc và Nam Quốc đều cảm thấy ớn lạnh, cơ thể cứng đờ, lùi lại phía sau.
"Trần Mộc, chúng ta không hề có ý xúc phạm, lập tức rời đi ngay.' Tống Khai Giáp cố nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
Sau đó, không chút do dự, Tống Khai Giáp và hai hoàng tử Tống Quốc vội vàng rút lui về phía sau.
Nam Thần Hình của Nam Quốc cũng nở nụ cười thân thiện, không dám ở lại thêm một giây phút nào, sợ hãi quay đầu mà đi.
Nhìn thấy các hoàng tử Tống Quốc và Nam Quốc lần lượt bỏ chạy, cuối cùng Vạn Lam cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngoài nhóm Kim Vũ Dương ra, thế hệ trẻ của hai quốc gia lớn này cũng gây áp lực rất lớn cho họ.
Bây giờ, thấy bọn họ cuối cùng cũng đã rút lui, Vạn Lam đã hoàn toàn buông bỏ tảng đá lớn treo trong lòng, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, e rằng sẽ có hơi phiền toái.
“Mộc ca.” Đôi mắt đẹp của Vạn Lam nhìn Trần Mộc, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ vui mừng.
Tuy nhiên, sắc mặt Trần Mộc lại vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt đen đang nhìn theo bóng dáng các hoàng tử Tống Quốc và Nam Quốc, đột nhiên giơ tay lên.
“Trần Mộc, ngươi..." Trong đôi mắt đẹp của Vạn Lam hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Trước khi nàng ta kịp phục hồi tinh thần, Trân Mộc đã nheo mắt lại và đưa tay về phía hư không.
Bùm.
Từ trong hư không, ánh sáng vô tận màu xanh lục bộc phát, tụ tập thành một con quái thú cổ xưa phủ đầy dây leo phía sau Trần Mộc. Con thú khổng lồ có con ngươi màu xanh lục, trong mắt nó hiện lên một uy lực đáng sợ, vua của muôn thú.
“Sức mạnh Bách Mộc, đâm trồi.” Trần Mộc nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Trong hư không, vô số cây cổ thụ ngàn năm từ trong hư không mọc lên, biến nơi này thành một khu rừng cổ kính. Cùng lúc đó, vô số cây dây leo với tốc độ cực nhanh bắn ra, nhanh chóng quét về phía hoàng tử của Tống Quốc và Nam Quốc.
Những hoàng tử đó còn chưa kịp trốn thoát khỏi nghĩa trang thì đã bị dây leo trói chặt.
"Đây là cái gì?" Mấy vị hoàng tử trợn mắt, rút kiếm chém đứt những dây leo này, nhưng dù có chém thế nào thì những dây leo này cũng mọc lên nhanh chóng. Dường như chúng có năng lực sinh sản đáng sợ, siết chặt cơ thể họ.
"Trần Mộc, ngươi muốn làm gì?" Tống Khai Giáp ngẩng đầu, sợ hãi nhìn chằm chằm Trần Mộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.