Chương 747: Tập Kinh gầm lên dữ tợn
Thiên Niên Lão Quy
21/02/2024
"Tên nhóc này có điều gì đó không đúng."
Cảm nhận được loại cảm giác áp bức đáng sợ này, sắc mặt Tập Kinh cuối cùng cũng thay đổi, một loại cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được bao trùm trong lòng hắn ta, không thể xua tan.
Ngay cả Quỷ Hùng và Nhan Quân cũng trở nên nghiêm túc hơn, vứt bỏ sự khinh thường ngu xuẩn trong lòng.
Tên nhóc này có thể giết chết lão tổ đời thứ nhất của Thiên Ma Cung bọn họ, chắc chắn không phải chỉ nhờ vào linh lực quán đỉnh.
“Với đường kiếm này, ta sẽ khiến ngươi... đầu lìa khỏi xác!” Trần Mộc ngước mắt lên, đôi mắt đen tràn đầy vẻ lạnh lùng và uy nghiêm, dường như trở về với Diệp Bắc Huyền đã
tàn sát hàng ngàn thiên tài trên thế giới ở kiếp trước.
Giây tiếp theo, cơ thể hắn đột nhiên lao ra, giống như một chùm ánh sáng, xuyên qua bầu trời.
"Tên nhóc kiêu ngạo, ngươi không phải là Kiếm Hoàng duy nhất sở hữu hai kiếm vực đâu!"
Tập Kinh gầm lên dữ tợn.
Hắn ta cũng có lòng kiêu hãnh của riêng mình, tuyệt đối không thể để một tên nhóc chưa bước vào cảnh giới Vạn Pháp có thể đạp lên trên đầu mình được.
Bùm.
Đột nhiên, linh lực toàn thân Tập Kinh bùng nổ, kiếm vực tràn đây sấm sét bắt đầu rung chuyển.
Sấm sét vô tận ngưng tụ, hóa thành Thánh Long, một tiếng gầm cổ xưa phát ra, khiến người ta run lên vì sợ hãi.
Ngay khi Thánh Long sấm sét xuất hiện, thân rồng uốn lượn bao phủ bầu trời, giống như ngày tận thế đang đến, những dao động kinh hoàng khó tả khiến mọi người cảm thấy run sợ.
Tuy nhiên, cơ thể Trần Mộc không hề dừng lại, kiếm quang rút ra, bầu trời bị che khuất, một kiếm quang dài cả trăm trượng xuyên thủng hư không lao ra ngoài.
Bùm.
Hai đường kiếm chạm vào nhau, trên bầu trời vang lên một tiếng vang chấn động.
Ánh sáng bùng nổ, ngọn lửa rực cháy. Con Thánh Long sấm sét trông có vẻ vô cùng mạnh mẽ, trước năng lượng tối thượng của kiếm quang dài hàng trăm trượng, chỉ gầm lên vài giây trước khi bị chặt làm hai nửa.
Sau đó, kiếm quang xuyên qua bầu trời, mang theo máu lửa, xé nát không gian, những nơi mà nó đi qua, ngay cả hư
không cũng bị đốt cháy một vệt đen.
Tốc độ của kiếm quang dài trăm trượng này là không thể tưởng tượng được.
Vút.
Mặc dù đã chuẩn bị từ trước nhưng đôi mắt của Tập Kinh vẫn bất giác mở to. Ngay lập tức, một kiếm quang lóe lên từ dưới cổ họng hắn.
Một vệt máu bắn ra.
Gió lập tức ngừng thổi.
Giờ khắc này, tất cả ánh sáng giữa đất trời đều tiêu tan.
Sau một giây, cơ thể Trân Mộc bỗng nhiên xuất hiện sau lưng hắn ta.
Thái Cổ Ma Kiếm nhuốm máu, tỏa ra sát khí nồng đậm. "Ngươi..."
Tập Kinh há to miệng, cảm nhận được cổ họng đau rát, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
"Ngươi là ai?"
Tập Kinh khàn giọng, cuối cùng phát ra một tiếng gâm gừ không cam lòng, cơ thể từ trên không trung rơi xuống vũng máu.
Cảnh tượng này chắc chắn là vô cùng chấn động trong mắt những người có mặt.
Giết một Kiếm Hoàng chỉ với một nhát kiếm.
Tên nhóc này thực sự là người đồng trang lứa với bọn họ sao?
Đường Tùng Lâm nuốt nước bọt, tuy rằng rất kiêu ngạo nhưng lúc này trong lòng hắn ta cũng có hơi sợ hãi.
"Kiếm Hoàng..." "Trong mắt ta, chẳng là gì cả" Trần Mộc bình tĩnh nói.
Sau đó, đôi mắt sâu thẳm đó bình tĩnh nhìn ba người có mặt là Đường Tùng Lâm và Quỷ Hùng và Diêm Quân.
Bị ánh mắt của Trần Mộc nhìn chăm chằm, ba người đồng thời run rẩy dữ dội.
Lúc này, Trần Mộc nhẹ nhàng giơ tay lên, dưới hai ngón tay, Thái Cổ Ma Kiếm lơ lửng trên không bắn ra ngoài.
Vút.
Khoảng không bị xuyên thủng, những ảo ảnh hiện lên và những tiếng gầm rú vô tận của những linh hồn tà ác vang vọng giữa đất trời.
Ác quỷ đang lộng hành, sinh linh chớ lại gần.
Ngọn lửa đỏ kỳ dị bay ngang qua.
Đồng thời, còn có một luồng khí lạnh thấu xương đi kèm, không gian mở rộng, hòa với Lưu Hồn Hỏa Vực.
Loại linh hồn băng giá này giống như nước đọng sâu trong sông băng ngàn năm, chạm vào là đông cứng.
"Hai tầng kiếm vực?" Đường Tùng Lâm trợn tròn mắt.
Cảm nhận được loại cảm giác áp bức đáng sợ này, sắc mặt Tập Kinh cuối cùng cũng thay đổi, một loại cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được bao trùm trong lòng hắn ta, không thể xua tan.
Ngay cả Quỷ Hùng và Nhan Quân cũng trở nên nghiêm túc hơn, vứt bỏ sự khinh thường ngu xuẩn trong lòng.
Tên nhóc này có thể giết chết lão tổ đời thứ nhất của Thiên Ma Cung bọn họ, chắc chắn không phải chỉ nhờ vào linh lực quán đỉnh.
“Với đường kiếm này, ta sẽ khiến ngươi... đầu lìa khỏi xác!” Trần Mộc ngước mắt lên, đôi mắt đen tràn đầy vẻ lạnh lùng và uy nghiêm, dường như trở về với Diệp Bắc Huyền đã
tàn sát hàng ngàn thiên tài trên thế giới ở kiếp trước.
Giây tiếp theo, cơ thể hắn đột nhiên lao ra, giống như một chùm ánh sáng, xuyên qua bầu trời.
"Tên nhóc kiêu ngạo, ngươi không phải là Kiếm Hoàng duy nhất sở hữu hai kiếm vực đâu!"
Tập Kinh gầm lên dữ tợn.
Hắn ta cũng có lòng kiêu hãnh của riêng mình, tuyệt đối không thể để một tên nhóc chưa bước vào cảnh giới Vạn Pháp có thể đạp lên trên đầu mình được.
Bùm.
Đột nhiên, linh lực toàn thân Tập Kinh bùng nổ, kiếm vực tràn đây sấm sét bắt đầu rung chuyển.
Sấm sét vô tận ngưng tụ, hóa thành Thánh Long, một tiếng gầm cổ xưa phát ra, khiến người ta run lên vì sợ hãi.
Ngay khi Thánh Long sấm sét xuất hiện, thân rồng uốn lượn bao phủ bầu trời, giống như ngày tận thế đang đến, những dao động kinh hoàng khó tả khiến mọi người cảm thấy run sợ.
Tuy nhiên, cơ thể Trần Mộc không hề dừng lại, kiếm quang rút ra, bầu trời bị che khuất, một kiếm quang dài cả trăm trượng xuyên thủng hư không lao ra ngoài.
Bùm.
Hai đường kiếm chạm vào nhau, trên bầu trời vang lên một tiếng vang chấn động.
Ánh sáng bùng nổ, ngọn lửa rực cháy. Con Thánh Long sấm sét trông có vẻ vô cùng mạnh mẽ, trước năng lượng tối thượng của kiếm quang dài hàng trăm trượng, chỉ gầm lên vài giây trước khi bị chặt làm hai nửa.
Sau đó, kiếm quang xuyên qua bầu trời, mang theo máu lửa, xé nát không gian, những nơi mà nó đi qua, ngay cả hư
không cũng bị đốt cháy một vệt đen.
Tốc độ của kiếm quang dài trăm trượng này là không thể tưởng tượng được.
Vút.
Mặc dù đã chuẩn bị từ trước nhưng đôi mắt của Tập Kinh vẫn bất giác mở to. Ngay lập tức, một kiếm quang lóe lên từ dưới cổ họng hắn.
Một vệt máu bắn ra.
Gió lập tức ngừng thổi.
Giờ khắc này, tất cả ánh sáng giữa đất trời đều tiêu tan.
Sau một giây, cơ thể Trân Mộc bỗng nhiên xuất hiện sau lưng hắn ta.
Thái Cổ Ma Kiếm nhuốm máu, tỏa ra sát khí nồng đậm. "Ngươi..."
Tập Kinh há to miệng, cảm nhận được cổ họng đau rát, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
"Ngươi là ai?"
Tập Kinh khàn giọng, cuối cùng phát ra một tiếng gâm gừ không cam lòng, cơ thể từ trên không trung rơi xuống vũng máu.
Cảnh tượng này chắc chắn là vô cùng chấn động trong mắt những người có mặt.
Giết một Kiếm Hoàng chỉ với một nhát kiếm.
Tên nhóc này thực sự là người đồng trang lứa với bọn họ sao?
Đường Tùng Lâm nuốt nước bọt, tuy rằng rất kiêu ngạo nhưng lúc này trong lòng hắn ta cũng có hơi sợ hãi.
"Kiếm Hoàng..." "Trong mắt ta, chẳng là gì cả" Trần Mộc bình tĩnh nói.
Sau đó, đôi mắt sâu thẳm đó bình tĩnh nhìn ba người có mặt là Đường Tùng Lâm và Quỷ Hùng và Diêm Quân.
Bị ánh mắt của Trần Mộc nhìn chăm chằm, ba người đồng thời run rẩy dữ dội.
Lúc này, Trần Mộc nhẹ nhàng giơ tay lên, dưới hai ngón tay, Thái Cổ Ma Kiếm lơ lửng trên không bắn ra ngoài.
Vút.
Khoảng không bị xuyên thủng, những ảo ảnh hiện lên và những tiếng gầm rú vô tận của những linh hồn tà ác vang vọng giữa đất trời.
Ác quỷ đang lộng hành, sinh linh chớ lại gần.
Ngọn lửa đỏ kỳ dị bay ngang qua.
Đồng thời, còn có một luồng khí lạnh thấu xương đi kèm, không gian mở rộng, hòa với Lưu Hồn Hỏa Vực.
Loại linh hồn băng giá này giống như nước đọng sâu trong sông băng ngàn năm, chạm vào là đông cứng.
"Hai tầng kiếm vực?" Đường Tùng Lâm trợn tròn mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.