Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 533: Tất cả đệ tử đều tức giận

Thiên Niên Lão Quy

12/02/2024

Rất nhiều môn phái, thế lực cũng làm theo, chắp tay cung kính, thể hiện lễ nghỉ rất chu đáo.

“Có thể mời các vị đến với môn phái là phúc của chúng tôi..."

Cảnh Thương cũng lần lượt chắp tay đáp lại. Tuy rằng những môn phái nhỏ này thực lực kém xa so với những môn phái lớn như Linh Tiêu tông, nhưng số lượng lại rất đông đảo. Nếu đắc tội với họ, khiến họ liên thủ với nhau thì sẽ rất phiền phức. Vì vậy, thái độ của Cảnh Thương cũng rất khiêm nhường.

Lúc này, Hứa Hướng Thạch gật đầu với một đệ tử trẻ tuổi phía sau.

Đệ tử trẻ tuổi lập tức hiểu ý, bước ra ngoài, chắp tay cung kính với Cảnh Thương trưởng lão, cười nói: “Trưởng lão, bọn ta ngàn dặm xa xôi đến đây, nghỉ lễ chào đón của tông môn các ông hình như có hơi bất lịch sự thì phải!”

“Ồ? Tại sao ngươi lại nói như vậy?” Cảnh Thương có phần khó hiểu, thân là trưởng lão hộ vệ, ông ta đã đích thân đi ra chào hỏi, như vậy còn chưa đủ tiêu chuẩn hay sao?

“Lần này, tất cả đệ tử nội môn ưu tú của Thất Huyền tông của chúng ta đều đến để học hỏi từ những đệ tử nội môn ưu tú của môn phái các ông.

Tuy nhiên, đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa thấy đệ tử ưu tú nào của môn phái các ông xuất hiện. Sao vậy? Đệ tử của các ông coi thường chúng ta ư?” Đệ tử kia bình tĩnh nói.

Nghe vậy, rất nhiều đệ tử phía sau Cảnh Thương đều sửng sốt, trong đó có Liễu Mộ Thiên, Lôi Linh, Chu Vân Sơn, những thiên tài hàng đầu của Thiên Điện đều nhìn nhau khó hiểu.

Chẳng phải họ đã đến cả rồi sao? Những người kia còn có muốn gì nữa?

“Đệ tử ưu tú của tông môn chúng ta đều ở đây, tông môn của ngươi vẫn không hài lòng với lễ nghi này sao?”



Cảnh Thương cau mày.

“Đệ tử ưu tú? Đây mà là đệ tử ưu tú của tông môn các ông ư?”

Đệ tử nọ cười lớn. Sau đó, hắn ta giả vờ bình tĩnh, xua tay nói: “Trưởng lão, xin lỗi ông, là hiểu lầm thôi, ta còn tưởng rằng những đệ tử phía sau ông chỉ là người gác cổng ở đây, hiểu lầm thôi!”

Lúc đầu, nhóm Liễu Mộ Thiên và Linh Lôi đều có hơi bối rối, nhưng khi nghe nói đến đệ tử gác cửa thì mặt họ đều đỏ bừng, vô cùng tức giận.

Sỉ nhục, đây rõ ràng là sỉ nhục thẳng vào mặt họ!

Họ đều là những thiên tài hàng đầu của Linh Tiêu tông, nhưng trong mắt Thất Huyền tông, họ chỉ là người gác cổng, đây chẳng phải là đang cố ý dùng lời nói để sỉ nhục và khiêu khích hay sao?

“Ngươi nói gì vậy? Người gác cổng cái gì chứ?”

“Đệ tử Thất Huyền tông đều kiêu ngạo như vậy sao? Nơi này là Linh Tiêu tông đấy!”

Tất cả đệ tử đều tức giận.

Trong đám người, Liễu Mộ Thiên bước lên trước đầu tiên, chắp tay nói: “Vị sư huynh này, ta không cần biết địa vị của ngươi ở Thất Huyền tông là gì, nhưng nơi này là Linh Tiêu tông, tốt nhất là ngươi nên nói chuyện lịch sự đi!”

Đệ tử kia vặn cổ, trên mặt mang theo nụ cười thích thú, lạnh lùng nói: “Bình thường bọn ta cũng khá lịch sự đấy, nhưng không cần thiết phải lịch sự với một con chó chỉ biết canh cửa đâu!”



Nếu như trước đó đệ tử này còn giữ chút ý tứ thì bây giờ, hắn ta đã hoàn toàn để lộ bộ mặt thật.

Liễu Mộ Thiên tức giận vô cùng, bị người phe mình làm nhục đã đủ rồi, bây giờ đến người ngoài cũng dám tới sỉ nhục hắn ta.

Trong mắt hắn ta hiện lên một tia lạnh lùng, hung tợn nhìn chằm chằm đệ tử kia: “Ngươi thật sự cho rằng đệ tử Linh Tiêu tông chúng ta dễ đụng tới như vậy sao? Ngươi đang tự tìm đường chết đấy!”

Trong phút chốc, cơ thể của Liễu Mộ Thiên lao về phía trước như một mũi tên, năm ngón tay tạo thành năm đấm, tỏa ra linh lực màu xám trắng, hướng vào đầu đệ tử kia.

Lúc này, sức mạnh của Thần Tàng tầng thứ tư đã bộc lộ hoàn toàn, trải qua hơn một tháng tu luyện, thực lực của hắn ta đã có tiến bộ rất lớn.

Tuy nhiên, trong mắt người đệ tử trẻ tuổi cao gầy kia lại hiện lên một tia khinh thường.

Hắn ta khẽ di chuyển cơ thể, với tốc độ nhanh như chớp, hắn ta đã dễ dàng tránh được đòn tấn công của đối thủ. Sau đó, hắn ta tung ra một cú đấm mạnh mẽ, mang theo một luồng gió lạnh thấu xương.

Bùm.

Một âm thanh trầm thấp vang lên, cơ thể Liễu Mộ Thiên bay về sau, đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

“Chỉ là một Thần Tàng tầng thứ tư mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta. Hãy nhớ cho Kĩ, ta nói ngươi là chó là đã coi trọng ngươi rồi. Đúng là thứ rác rưởi!”

Khuôn mặt của thanh niên cao gầy hiện lên vẻ hung dữ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook