Chương 309: Thái thượng trưởng lão sao?
Thiên Niên Lão Quy
07/02/2024
Tổng số đệ tử của tứ đại điện là hơn hai nghìn người, cảnh tượng đông đúc tấp nập chắc chắn sẽ vô cùng hoành tráng.
Những đệ tử này đều là những tài tử tinh anh của cảnh giới vùng Nam Châu, cho dù là ở trong Thất Đại Quốc cũng vẫn được xếp vào hàng ngũ có tài năng xuất chúng.
Trên đỉnh Thiên Sơn có một dãy ngai vàng làm bằng ngọc thạch, tầm nhìn từ đây nhìn xuống rất rộng, có thể nhìn được toàn cảnh mười hai đấu trường.
Lúc này, tất cả các trưởng lão và điện chủ cũng tập trung về đây, hướng mắt nhìn về phía ngọn núi hùng vĩ này.
Ở giữa là một ngai vàng khổng lồ làm băng ngọc thạch là vị trí dành cho chủ môn phái của Linh Tiêu Tông. Chủ môn phái là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang bước tới chỗ ngai vàng và ngồi xuống.
Trong phút chốc, không gian bỗng trở nên uy nghiêm lạ thường khiến tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Bên cạnh chỗ ngồi của chủ môn phái còn có một ghế ngồi lấp lánh làm bằng Linh Thạch, cũng lộng lẫy không kém gì ngai vàng của chủ môn phái kia.
Môt ông già ăn mặc luộm thuộm, quần áo rách rưới, đầu hói, râu ria lởm chởm đang cởi giày để ngồi lên ghế, quần áo của ông ta bốc lên một mùi hôi tanh hệt như mấy chục năm rồi chưa giặt vậy.
Ông ta ngồi trông rất vô duyên, hoàn toàn khác với tư thế ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn của các trưởng lão và điện chủ khác, đã vậy miệng còn tóp tép một cọng cỏ dại, một tay còn đang cậy đầu ngón chân đen sì, trông vô cùng ngứa mắt!
"Sư tỷ, ông già kia là ai vậy?"
Tại địa bàn của Linh Điện, Hạ Chỉ Lan đưa mắt nhìn ông già ngồi ngay bên cạnh chủ môn phái ở chỗ cao nhất, thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của ông ta, nàng ta không khỏi ngạc nhiên.
"Ông ta tên là Đông Phương Dịch, là thái thượng trưởng lão của Linh Tiêu Tông, đồng thời ông ta cũng là một dược sư luyện Thất Phẩm, đại đa số những linh đan chúng ta đang dùng đều là do ông ta làm ra! Ngay cả chủ môn phái cũng phải khách sáo với ông ta nữa là!", Hàn Giang Tuyết nói.
“Thái thượng trưởng lão sao?", Hạ Chỉ Lan sửng sốt nói.
Địa vị của thái thượng trưởng lão vô cùng cao, là người đứng đầu của tất cả các trưởng lão, còn cao hơn cả tứ đại điện chủ, cũng có thể coi là trợ thủ đắc lực của chủ môn phái.
"Haha, các đệ tử tham gia thi đấu lần này xem ra đã mạnh hơn trước rất nhiều!"
Chủ môn phái nhìn quanh một lượt cả ngọn núi rộng lớn, khi cảm nhận được những dòng linh lực mạnh mẽ sục sôi, ông ta không nhịn được mà bật cười.
Với tư cách là chủ môn phái, khi thấy môn phái ngày càng phát triển như vậy, trong lòng ông ta cũng rất vui mừng.
Lúc này, ông ta liếc nhìn sang bên cạnh thì thấy ông già luộm thuộm một tay cậy chân, tay còn lại đang cầm viên linh đan bóng loáng ngắm nghía.
"Trưởng lão Đông Phương này, đây là linh đan mà ông vừa mới luyện ra sao? Màu sắc rất đẹp mắt, bóng bẩy, xem ra đây là một viên linh đan chất lượng cực cao rồi!", chủ môn phái cười nói.
Tìm khắp toàn bộ vùng Nam Châu cũng không tài nào tìm nổi năm dược sỹ luyện dược sư Thất Phẩm, nhưng may mắn thay đã tìm thấy một người ở Linh Tiêu Tông, đó chính là thái thượng trưởng lão trước mặt đây.
Đông Phương Dịch chau mày, rồi bất ngờ là ông ta lại lắc đầu đáp: "Viên linh đan này không phải do ta luyện được mà là †a mua được từ một đệ tử, viên linh đan này không phải dạng tâm thường, nó giống như linh đan Hồng Kim Long Tuý mà chỉ Thất Huyền Tông mới có!"
“Cái gì?", chủ môn phái chợt sững người, khẽ nói: "Linh đan Hồng Kim Long Tuý sao? Sao có thể thế được?"
Công thức luyện thành Hồng Kim Long Tuý sớm đã bị Thất Huyền Tông chôn giữ kín, sao lại bị lộ ra ngoài cho được.
Và Thất Huyền Tông chắc chắn cũng sẽ không đem linh đan Hồng Kim Long Tuý này ra bán, và vấn đề là sao đệ tử của Linh Tiêu Tông lại có được nó chứ?
"Trưởng lão Đông Phương à, có khi nào ông nhìn nhầm không?", chủ môn phái cười nói.
"Ông nghĩ ta có nhìn nhầm được không?", Đông Phương Dịch nguýt cho ông ta một cái, lạnh lùng đáp.
Chủ môn phái trầm mặc chốc lát, những người khác có thể nhìn nhầm, nhưng với thị lực của Đông Phương Dịch thì tỉ lệ nhìn nhầm cực kỳ nhỏ.
"Vậy linh đan này ông mua của đệ tử nào vậy?", chủ môn phái ngạc nhiên hỏi.
"Tôi mua từ chỗ một đệ tử bình thường của Linh Điện, theo như hắn nói thì trong Linh Điện của hắn ai cũng có một viên, tổng là mười ba viên tất cả", thái thượng trưởng lão đáp.
Vừa nghe lời này, ngay cả chủ môn phái cũng bắt đầu sốt vó thở gấp.
Mười ba viên sao? Sao có thể chứ?
Linh đan Hồng Kim Long Tuý đã là đan dược Thất Phẩm rồi, quá trình luyện ra một viên linh đan Thất Phẩm vô cùng khó và phức tạp, chỉ sai một ly thôi là có thể dẫn đến nổ lò ngay.
Loại linh đan này không phải người bình thường nào cũng có thể luyện ra được.
Vậy mà trong Linh Điện lại có những mười ba viên linh đan Hồng Kim Long Tuý.
Tổng giá trị của chỗ linh đan này đã gần bằng với giá trị của hơn chục nghìn Linh Thạch cực phẩm rồi.
Những đệ tử này đều là những tài tử tinh anh của cảnh giới vùng Nam Châu, cho dù là ở trong Thất Đại Quốc cũng vẫn được xếp vào hàng ngũ có tài năng xuất chúng.
Trên đỉnh Thiên Sơn có một dãy ngai vàng làm bằng ngọc thạch, tầm nhìn từ đây nhìn xuống rất rộng, có thể nhìn được toàn cảnh mười hai đấu trường.
Lúc này, tất cả các trưởng lão và điện chủ cũng tập trung về đây, hướng mắt nhìn về phía ngọn núi hùng vĩ này.
Ở giữa là một ngai vàng khổng lồ làm băng ngọc thạch là vị trí dành cho chủ môn phái của Linh Tiêu Tông. Chủ môn phái là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang bước tới chỗ ngai vàng và ngồi xuống.
Trong phút chốc, không gian bỗng trở nên uy nghiêm lạ thường khiến tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Bên cạnh chỗ ngồi của chủ môn phái còn có một ghế ngồi lấp lánh làm bằng Linh Thạch, cũng lộng lẫy không kém gì ngai vàng của chủ môn phái kia.
Môt ông già ăn mặc luộm thuộm, quần áo rách rưới, đầu hói, râu ria lởm chởm đang cởi giày để ngồi lên ghế, quần áo của ông ta bốc lên một mùi hôi tanh hệt như mấy chục năm rồi chưa giặt vậy.
Ông ta ngồi trông rất vô duyên, hoàn toàn khác với tư thế ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn của các trưởng lão và điện chủ khác, đã vậy miệng còn tóp tép một cọng cỏ dại, một tay còn đang cậy đầu ngón chân đen sì, trông vô cùng ngứa mắt!
"Sư tỷ, ông già kia là ai vậy?"
Tại địa bàn của Linh Điện, Hạ Chỉ Lan đưa mắt nhìn ông già ngồi ngay bên cạnh chủ môn phái ở chỗ cao nhất, thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của ông ta, nàng ta không khỏi ngạc nhiên.
"Ông ta tên là Đông Phương Dịch, là thái thượng trưởng lão của Linh Tiêu Tông, đồng thời ông ta cũng là một dược sư luyện Thất Phẩm, đại đa số những linh đan chúng ta đang dùng đều là do ông ta làm ra! Ngay cả chủ môn phái cũng phải khách sáo với ông ta nữa là!", Hàn Giang Tuyết nói.
“Thái thượng trưởng lão sao?", Hạ Chỉ Lan sửng sốt nói.
Địa vị của thái thượng trưởng lão vô cùng cao, là người đứng đầu của tất cả các trưởng lão, còn cao hơn cả tứ đại điện chủ, cũng có thể coi là trợ thủ đắc lực của chủ môn phái.
"Haha, các đệ tử tham gia thi đấu lần này xem ra đã mạnh hơn trước rất nhiều!"
Chủ môn phái nhìn quanh một lượt cả ngọn núi rộng lớn, khi cảm nhận được những dòng linh lực mạnh mẽ sục sôi, ông ta không nhịn được mà bật cười.
Với tư cách là chủ môn phái, khi thấy môn phái ngày càng phát triển như vậy, trong lòng ông ta cũng rất vui mừng.
Lúc này, ông ta liếc nhìn sang bên cạnh thì thấy ông già luộm thuộm một tay cậy chân, tay còn lại đang cầm viên linh đan bóng loáng ngắm nghía.
"Trưởng lão Đông Phương này, đây là linh đan mà ông vừa mới luyện ra sao? Màu sắc rất đẹp mắt, bóng bẩy, xem ra đây là một viên linh đan chất lượng cực cao rồi!", chủ môn phái cười nói.
Tìm khắp toàn bộ vùng Nam Châu cũng không tài nào tìm nổi năm dược sỹ luyện dược sư Thất Phẩm, nhưng may mắn thay đã tìm thấy một người ở Linh Tiêu Tông, đó chính là thái thượng trưởng lão trước mặt đây.
Đông Phương Dịch chau mày, rồi bất ngờ là ông ta lại lắc đầu đáp: "Viên linh đan này không phải do ta luyện được mà là †a mua được từ một đệ tử, viên linh đan này không phải dạng tâm thường, nó giống như linh đan Hồng Kim Long Tuý mà chỉ Thất Huyền Tông mới có!"
“Cái gì?", chủ môn phái chợt sững người, khẽ nói: "Linh đan Hồng Kim Long Tuý sao? Sao có thể thế được?"
Công thức luyện thành Hồng Kim Long Tuý sớm đã bị Thất Huyền Tông chôn giữ kín, sao lại bị lộ ra ngoài cho được.
Và Thất Huyền Tông chắc chắn cũng sẽ không đem linh đan Hồng Kim Long Tuý này ra bán, và vấn đề là sao đệ tử của Linh Tiêu Tông lại có được nó chứ?
"Trưởng lão Đông Phương à, có khi nào ông nhìn nhầm không?", chủ môn phái cười nói.
"Ông nghĩ ta có nhìn nhầm được không?", Đông Phương Dịch nguýt cho ông ta một cái, lạnh lùng đáp.
Chủ môn phái trầm mặc chốc lát, những người khác có thể nhìn nhầm, nhưng với thị lực của Đông Phương Dịch thì tỉ lệ nhìn nhầm cực kỳ nhỏ.
"Vậy linh đan này ông mua của đệ tử nào vậy?", chủ môn phái ngạc nhiên hỏi.
"Tôi mua từ chỗ một đệ tử bình thường của Linh Điện, theo như hắn nói thì trong Linh Điện của hắn ai cũng có một viên, tổng là mười ba viên tất cả", thái thượng trưởng lão đáp.
Vừa nghe lời này, ngay cả chủ môn phái cũng bắt đầu sốt vó thở gấp.
Mười ba viên sao? Sao có thể chứ?
Linh đan Hồng Kim Long Tuý đã là đan dược Thất Phẩm rồi, quá trình luyện ra một viên linh đan Thất Phẩm vô cùng khó và phức tạp, chỉ sai một ly thôi là có thể dẫn đến nổ lò ngay.
Loại linh đan này không phải người bình thường nào cũng có thể luyện ra được.
Vậy mà trong Linh Điện lại có những mười ba viên linh đan Hồng Kim Long Tuý.
Tổng giá trị của chỗ linh đan này đã gần bằng với giá trị của hơn chục nghìn Linh Thạch cực phẩm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.