Chương 669: Thú vị đấy!
Thiên Niên Lão Quy
21/02/2024
Một luồng gió mạnh đột nhiên rít gào qua, linh khí trong đại điện như đều bị chấn động, cứ rung lên không ngừng.
Chỉ trong nháy mắt, một bóng người già nua thình lình xuất hiện ở trước người Vạn Lam, ông ta giơ bàn tay lên, tát thẳng xuống không chút lưu tình.
"Cút!" Đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ lạnh lùng như băng cũng vang lên, không chờ bàn tay kia hạ xuống, một bàn tay trắng nõn như ngọc mang theo nguồn linh lực mênh mông cùng lúc vung tới.
Ầm.
Song chưởng va chạm, linh lực nổ tung, dư âm linh lực cuồn cuộn khuếch tán làm cho người lão giả này cũng bị chấn động, phải lui lại về sau.
"Tâng bốn của cảnh giới Vạn Pháp?"
Ông lão vừa giận lại vừa sợ, khó tin nhìn thiếu nữ trước mắt.
Ông ta không ngờ rẵng, chỉ một cô gái chưa đến ba mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Vạn Pháp như thế này, thiên phú và thực lực của nàng ta phải nói là cực kỳ kinh khủng!
"Không hổ là người do Linh Tiêu Tông cẩn thận bồi dưỡng, quả nhiên là có chút bản lĩnh!" Kim Vũ Dương vẫn mặt không đổi sắc, hẳn ngồi trên ghế, nhẹ giọng nói.
Cạch.
Cạch.
Đúng lúc này, hai bóng người ầm ầm lướt tới thêm lần nữa, linh lực hùng hậu bộc phát ra ngoài làm không gian xung quanh cũng phải rung lên chấn động!
Cấp độ sóng linh lực đó chí ít cũng phải là cường giả tầng bốn ở cảnh giới Vạn Pháp.
Ba đại cảnh giới Vạn Pháp cùng lúc ra tay, sức mạnh đè ép đó nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ Đại Thiên các!
"Vậy thì để ba người chúng ta giao lưu với thiên tài đứng đầu Linh Tiêu Tông xem thử!" Một ông lão lạnh lùng mỉa mai.
Ầm.
Nguồn linh lực cuồn cuộn như là biển gào thét phóng thích ra, lòng bàn tay của ba người vừa đưa lên, gió rít mang theo những gợn sóng vô cùng kinh khủng cùng lúc bản về phía Phương Thanh Điệp.
Phương Thanh Điệp nhíu chặt mày, cơ thể mềm mại hơi lui lại, cứ thế lao ra khỏi Đại Thiên các.
Mà ba người cũng đuổi sát theo sau.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên bầu trời ở trên Đại Thiên các, bốn bóng người lao đi với một tốc độ nhanh như chớp, lúc họ đánh nhau, tiếng sấm và tiếng rít gào vang lên không ngớt.
Là một cuộc chiến cùng cấp, nhưng lại ba đánh một, đối mặt ba người có lực chiến hàng đầu ở Kim Quốc này, Phương Thanh Điệp một thân một mình cũng không kém chút nào, linh lực với màu sắc rực rỡ liên tục biến ảo giữa hai tay của nàng, thi triển võ học huyền ảo, chiến đấu điên cuồng!
Phương Thanh Điệp có thể trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất ở Linh Tiêu Tông cũng là nhờ thực lực.
Võ học huyền ảo liên tục được thôi thúc, trên bầu trời bùng nổ mấy dị tượng kinh người, tư thái mạnh mẽ dứt khoát hóa giải toàn bộ thế tiến công của ba người kia.
Trong khoảng thời gian ngắn, cuộc chiến lại tiếp tục giằng co.
Trong Đại Thiên các, Kim Vũ Dương nhíu mày, dường như là có vẻ không hài lòng với diễn biến của trận đấu.
Bỗng nhiên, hẳn quay đầu nhìn về phía trước Trần Mộc vàVạn Lam ngồi chung bàn với Phương Thanh Điệp, lúc này đây, Vạn Lam đang lo lắng như kiến bò miệng chén.
Nàng nhìn tình hình chiến đấu phía bên ngoài, lo lằng siết chặt tay, thỉnh thoảng lại nhìn lên lầu hai.
"Rốt cuộc cha đang làm gì vậy?
Đánh nhau vậy rồi sao lại chưa tới cứu!"
Vạn Lam bất an nói.
Ngược lại, Trần Mộc vẫn bình tĩnh uống trà như trước đó, giống như hẳn hoàn toàn không để ý và quan tâm tới cuộc chiến kịch liệt ở bên ngoài.
"Thú vị đấy!"
Nhìn thấy dáng vẻ gió thổi mây trôi của Trần Mộc, Kim Vũ Dương híp mắt, đáy mắt có phần hơi kinh ngạc.
"Bắt giữ hai người kia lại cho bổn ucng!" Kim Vũ Dương ra lệnh.
Hắn muốn nhìn xem thử, nếu đồng bọn của Phương Thanh Điệp mà bị bắt thì Phương Thanh Điệp sẽ hành động thế nào!
Cạch.
Trong lúc đó, một người đàn ông tuổi trung niên lại lao tới với tốc độ cực nhanh, chỉ ở trong chớp mắt, ông ta đã xuất hiện ở bên cạnh Trần Mộc.
Thực lực của ông ta dù không bằng ba cường giả tầng bốn ở cảnh giới Vạn như trước đó, nhưng ông ta cũng không hề yếu, đã đạt tới tầng ba của cảnh giới Vạn Pháp!
Linh lực hỏa diễm hừng hực cháy ở trong Đại Thiên các, hóa thành một cái móng hổ lớn vươn ra ngoài, tóm lấy yết hầu của Trần Mộc.
"Thăng quỷ, chết đi cho ta!"
Chỉ trong nháy mắt, một bóng người già nua thình lình xuất hiện ở trước người Vạn Lam, ông ta giơ bàn tay lên, tát thẳng xuống không chút lưu tình.
"Cút!" Đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ lạnh lùng như băng cũng vang lên, không chờ bàn tay kia hạ xuống, một bàn tay trắng nõn như ngọc mang theo nguồn linh lực mênh mông cùng lúc vung tới.
Ầm.
Song chưởng va chạm, linh lực nổ tung, dư âm linh lực cuồn cuộn khuếch tán làm cho người lão giả này cũng bị chấn động, phải lui lại về sau.
"Tâng bốn của cảnh giới Vạn Pháp?"
Ông lão vừa giận lại vừa sợ, khó tin nhìn thiếu nữ trước mắt.
Ông ta không ngờ rẵng, chỉ một cô gái chưa đến ba mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Vạn Pháp như thế này, thiên phú và thực lực của nàng ta phải nói là cực kỳ kinh khủng!
"Không hổ là người do Linh Tiêu Tông cẩn thận bồi dưỡng, quả nhiên là có chút bản lĩnh!" Kim Vũ Dương vẫn mặt không đổi sắc, hẳn ngồi trên ghế, nhẹ giọng nói.
Cạch.
Cạch.
Đúng lúc này, hai bóng người ầm ầm lướt tới thêm lần nữa, linh lực hùng hậu bộc phát ra ngoài làm không gian xung quanh cũng phải rung lên chấn động!
Cấp độ sóng linh lực đó chí ít cũng phải là cường giả tầng bốn ở cảnh giới Vạn Pháp.
Ba đại cảnh giới Vạn Pháp cùng lúc ra tay, sức mạnh đè ép đó nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ Đại Thiên các!
"Vậy thì để ba người chúng ta giao lưu với thiên tài đứng đầu Linh Tiêu Tông xem thử!" Một ông lão lạnh lùng mỉa mai.
Ầm.
Nguồn linh lực cuồn cuộn như là biển gào thét phóng thích ra, lòng bàn tay của ba người vừa đưa lên, gió rít mang theo những gợn sóng vô cùng kinh khủng cùng lúc bản về phía Phương Thanh Điệp.
Phương Thanh Điệp nhíu chặt mày, cơ thể mềm mại hơi lui lại, cứ thế lao ra khỏi Đại Thiên các.
Mà ba người cũng đuổi sát theo sau.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên bầu trời ở trên Đại Thiên các, bốn bóng người lao đi với một tốc độ nhanh như chớp, lúc họ đánh nhau, tiếng sấm và tiếng rít gào vang lên không ngớt.
Là một cuộc chiến cùng cấp, nhưng lại ba đánh một, đối mặt ba người có lực chiến hàng đầu ở Kim Quốc này, Phương Thanh Điệp một thân một mình cũng không kém chút nào, linh lực với màu sắc rực rỡ liên tục biến ảo giữa hai tay của nàng, thi triển võ học huyền ảo, chiến đấu điên cuồng!
Phương Thanh Điệp có thể trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất ở Linh Tiêu Tông cũng là nhờ thực lực.
Võ học huyền ảo liên tục được thôi thúc, trên bầu trời bùng nổ mấy dị tượng kinh người, tư thái mạnh mẽ dứt khoát hóa giải toàn bộ thế tiến công của ba người kia.
Trong khoảng thời gian ngắn, cuộc chiến lại tiếp tục giằng co.
Trong Đại Thiên các, Kim Vũ Dương nhíu mày, dường như là có vẻ không hài lòng với diễn biến của trận đấu.
Bỗng nhiên, hẳn quay đầu nhìn về phía trước Trần Mộc vàVạn Lam ngồi chung bàn với Phương Thanh Điệp, lúc này đây, Vạn Lam đang lo lắng như kiến bò miệng chén.
Nàng nhìn tình hình chiến đấu phía bên ngoài, lo lằng siết chặt tay, thỉnh thoảng lại nhìn lên lầu hai.
"Rốt cuộc cha đang làm gì vậy?
Đánh nhau vậy rồi sao lại chưa tới cứu!"
Vạn Lam bất an nói.
Ngược lại, Trần Mộc vẫn bình tĩnh uống trà như trước đó, giống như hẳn hoàn toàn không để ý và quan tâm tới cuộc chiến kịch liệt ở bên ngoài.
"Thú vị đấy!"
Nhìn thấy dáng vẻ gió thổi mây trôi của Trần Mộc, Kim Vũ Dương híp mắt, đáy mắt có phần hơi kinh ngạc.
"Bắt giữ hai người kia lại cho bổn ucng!" Kim Vũ Dương ra lệnh.
Hắn muốn nhìn xem thử, nếu đồng bọn của Phương Thanh Điệp mà bị bắt thì Phương Thanh Điệp sẽ hành động thế nào!
Cạch.
Trong lúc đó, một người đàn ông tuổi trung niên lại lao tới với tốc độ cực nhanh, chỉ ở trong chớp mắt, ông ta đã xuất hiện ở bên cạnh Trần Mộc.
Thực lực của ông ta dù không bằng ba cường giả tầng bốn ở cảnh giới Vạn như trước đó, nhưng ông ta cũng không hề yếu, đã đạt tới tầng ba của cảnh giới Vạn Pháp!
Linh lực hỏa diễm hừng hực cháy ở trong Đại Thiên các, hóa thành một cái móng hổ lớn vươn ra ngoài, tóm lấy yết hầu của Trần Mộc.
"Thăng quỷ, chết đi cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.