Chương 605: Tiếng nổ vang lên
Thiên Niên Lão Quy
21/02/2024
"Quả nhiên, người giết được đám Hứa Hướng Thạch cũng có chút năng lực!"
Nhìn thấy Trần Mộc dúng thực lực tầng thứ nhất Thần Tàng Cảnh dễ dàng ngăn được thế công của mình, Thẩm Canh cũng vô cùng kinh ngạc.
Thế nhưng sang giây tiếp theo, hẳn ta đổi giọng, trong mắt lóe lên hàn quang dữ tợn: "Tiếc là ta không giống với đám Hứa Hướng Thạch kia, ngươi không đánh lại ta đâu!"
"Hỏa Mãng Xuyên Cốt, Hỏa Mãng Xuyên Tâm!"
Dưới năm đấm của Thẩm Canh, ngọn lửa đột nhiền cuồng bạo. Loại năng lương naỳ có sức xuyên thấu cực kỳ đáng sợ, chỉ trong nháy mắt, nó đã đến trước mặt hắn, nện lên ngực Trần Mộc.
Bùm.
Tiếng nổ vang lên, trời đất rung chuyển, áo trên của Trần Mộc bị ngọn lửa xé rách, thậm chí lửa còn liếm sâu vào trong xương ngực của hắn.
Thấy vậy, trên mặt Thẩm Canh nở nụ cười tàn nhẫn, nhưng hắn ta chưa kịp vui lâu thì Trần Mộc đã ngẩng đầu lên nhìn đầy khinh miệt: "Cái thứ luyện cốt rác rưởi này không đủ để mang đến ưu thế tuyệt đối cho ngươi đâu!"
Kim quang xung quanh người Trần Mộc đột nhiên bùng nổ, bên trong còn trộn lẫn dao động tinh tú thần bí, quét ngang xung quanh. Cốt cách toàn thần Trần Mộc bừng sáng, nhìn qua như đúc từ sao trời.
"Cút đi!"
Cánh tay rông của Trần Mộc lại đấm ra, xé mở ngọn lửa phòng ngự xung quanh người Thẩm Canh, sau đó bộc phát sức mạnh khủng bố nện lên ngực hẳn ta.
Rầm.
Khi tiếng nổ vang lên, cả người Thẩm Canh như chịu đòn hiểm, bản ngược ra sau. Trên mặt đất xuất hiện vết nứt rất sau, hắn ta phun một búng máu, sắc mặt tái nhợt.
Khói bay mù mịt, máu thịt trước ngực Thẩm Canh nứt ra, có thể nhìn thấy dấu quyền ấn đỏ thảm vẫn còn in trên đó, mãi không bay màu, sức mạnh hung hãn trên nó khiến người †a tim đập chân run.
Giờ phút này, ai nấy đều hít một hơi lạnh, tên này sao lại biến thái đến vậy?
Cường giả tầng thứ chín cảnh giới Thần Tàng, không ngờ lại không chiếm được chỗ tốt nào từ tên nhãi này!
Ánh mắt Yến Thương trở nên nghiêm túc, hẳn, hắn ta vẫn có hiểu biết nhất định về Thẩm Canh. Hắn ta là đệ tử thân truyền của Thất Huyền Tông, thực lực tầng thứ chín cảnh giới Thần Tàng, nhưng Yến Thương cảm thấy đến khi đánh nhau, chắc chắn hẳn ta đánh không lại Thẩm Canh.
Ở phía xa, Thẩm Canh ổn định lại cơ thể, thở hổn hển. Hẳn ta nhìn quyền ấn trước ngực mình, vẻ mặt cực kỳ âm trầm. Hắn ta là cường giả tầng thứ chín cảnh giới Thần Tàng, không ngờ lại không đánh lại được một tên tầng thứ nhất cảnh giới Thần Tàng ư?
Thẩm Canh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn ngập hận ý. Đột nhiên, hắn ta gầm lên với Yến Thương và Hồng Liệt Viêm bên cạnh: "Hai tên kia, các ngươi còn định đứng đó xem náo nhiệt đến bao giờ nữa!"
'Yến Thương và Hồng Liệt Viêm run lên, sau đó hồi phục tinh thần, hai mắt lóe hàn quang. Lúc này, đúng là bọn họ không thể tiếp tục đứng nhìn được.
Cần phải hợp lực đập chết tên nhãi này!
Hơn nữa, lấy bối cảnh Thất Huyền Tông của Thẩm Canh, dù Trần Mộc có bị đánh chết, cũng hoàn toàn có thể đẩy qua cho Thất Huyền Tông chịu. Dù Vạn Trọng Sơn có tức giận đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể quay sang đánh Thất Huyền Tông.
"Lên, đánh chết hẳn đi!" Hồng Liệt Viêm gào to. Lập tức, Yến Thương và Hồng Liệt Viêm đồng thời siết chặt hai tay, linh lực mênh mông quanh người bùng lên. Sau đó, hai người đồng thời dẫm mạnh xuống đất.
Rầm.
Hai luồng linh lực cuồn cuộn như nước lũ lập tức rót xuống đất, xuyên thấu qua bao lớp đá xanh, cuối cùng biến thành hai đạo thất luyện từ dưới đất vọt lên, lao về phía Trân Mộc.
Trần Mộc giơ tay lên, nhẹ nhàng chém, hai luồng linh lực. cuồn cuộn bị đánh tan tác.
Sau đó, khóe miệng Trần Mộc hiện lên một nụ cười đầy. ẩn ý, hắn nhìn ba người Thẩm Canh, Yến Thương và Hồng Liệt Viêm, cười khẽ: "Ba đánh một à? Cũng được, ta không ngại!"
Nhìn thấy Trần Mộc dúng thực lực tầng thứ nhất Thần Tàng Cảnh dễ dàng ngăn được thế công của mình, Thẩm Canh cũng vô cùng kinh ngạc.
Thế nhưng sang giây tiếp theo, hẳn ta đổi giọng, trong mắt lóe lên hàn quang dữ tợn: "Tiếc là ta không giống với đám Hứa Hướng Thạch kia, ngươi không đánh lại ta đâu!"
"Hỏa Mãng Xuyên Cốt, Hỏa Mãng Xuyên Tâm!"
Dưới năm đấm của Thẩm Canh, ngọn lửa đột nhiền cuồng bạo. Loại năng lương naỳ có sức xuyên thấu cực kỳ đáng sợ, chỉ trong nháy mắt, nó đã đến trước mặt hắn, nện lên ngực Trần Mộc.
Bùm.
Tiếng nổ vang lên, trời đất rung chuyển, áo trên của Trần Mộc bị ngọn lửa xé rách, thậm chí lửa còn liếm sâu vào trong xương ngực của hắn.
Thấy vậy, trên mặt Thẩm Canh nở nụ cười tàn nhẫn, nhưng hắn ta chưa kịp vui lâu thì Trần Mộc đã ngẩng đầu lên nhìn đầy khinh miệt: "Cái thứ luyện cốt rác rưởi này không đủ để mang đến ưu thế tuyệt đối cho ngươi đâu!"
Kim quang xung quanh người Trần Mộc đột nhiên bùng nổ, bên trong còn trộn lẫn dao động tinh tú thần bí, quét ngang xung quanh. Cốt cách toàn thần Trần Mộc bừng sáng, nhìn qua như đúc từ sao trời.
"Cút đi!"
Cánh tay rông của Trần Mộc lại đấm ra, xé mở ngọn lửa phòng ngự xung quanh người Thẩm Canh, sau đó bộc phát sức mạnh khủng bố nện lên ngực hẳn ta.
Rầm.
Khi tiếng nổ vang lên, cả người Thẩm Canh như chịu đòn hiểm, bản ngược ra sau. Trên mặt đất xuất hiện vết nứt rất sau, hắn ta phun một búng máu, sắc mặt tái nhợt.
Khói bay mù mịt, máu thịt trước ngực Thẩm Canh nứt ra, có thể nhìn thấy dấu quyền ấn đỏ thảm vẫn còn in trên đó, mãi không bay màu, sức mạnh hung hãn trên nó khiến người †a tim đập chân run.
Giờ phút này, ai nấy đều hít một hơi lạnh, tên này sao lại biến thái đến vậy?
Cường giả tầng thứ chín cảnh giới Thần Tàng, không ngờ lại không chiếm được chỗ tốt nào từ tên nhãi này!
Ánh mắt Yến Thương trở nên nghiêm túc, hẳn, hắn ta vẫn có hiểu biết nhất định về Thẩm Canh. Hắn ta là đệ tử thân truyền của Thất Huyền Tông, thực lực tầng thứ chín cảnh giới Thần Tàng, nhưng Yến Thương cảm thấy đến khi đánh nhau, chắc chắn hẳn ta đánh không lại Thẩm Canh.
Ở phía xa, Thẩm Canh ổn định lại cơ thể, thở hổn hển. Hẳn ta nhìn quyền ấn trước ngực mình, vẻ mặt cực kỳ âm trầm. Hắn ta là cường giả tầng thứ chín cảnh giới Thần Tàng, không ngờ lại không đánh lại được một tên tầng thứ nhất cảnh giới Thần Tàng ư?
Thẩm Canh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn ngập hận ý. Đột nhiên, hắn ta gầm lên với Yến Thương và Hồng Liệt Viêm bên cạnh: "Hai tên kia, các ngươi còn định đứng đó xem náo nhiệt đến bao giờ nữa!"
'Yến Thương và Hồng Liệt Viêm run lên, sau đó hồi phục tinh thần, hai mắt lóe hàn quang. Lúc này, đúng là bọn họ không thể tiếp tục đứng nhìn được.
Cần phải hợp lực đập chết tên nhãi này!
Hơn nữa, lấy bối cảnh Thất Huyền Tông của Thẩm Canh, dù Trần Mộc có bị đánh chết, cũng hoàn toàn có thể đẩy qua cho Thất Huyền Tông chịu. Dù Vạn Trọng Sơn có tức giận đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể quay sang đánh Thất Huyền Tông.
"Lên, đánh chết hẳn đi!" Hồng Liệt Viêm gào to. Lập tức, Yến Thương và Hồng Liệt Viêm đồng thời siết chặt hai tay, linh lực mênh mông quanh người bùng lên. Sau đó, hai người đồng thời dẫm mạnh xuống đất.
Rầm.
Hai luồng linh lực cuồn cuộn như nước lũ lập tức rót xuống đất, xuyên thấu qua bao lớp đá xanh, cuối cùng biến thành hai đạo thất luyện từ dưới đất vọt lên, lao về phía Trân Mộc.
Trần Mộc giơ tay lên, nhẹ nhàng chém, hai luồng linh lực. cuồn cuộn bị đánh tan tác.
Sau đó, khóe miệng Trần Mộc hiện lên một nụ cười đầy. ẩn ý, hắn nhìn ba người Thẩm Canh, Yến Thương và Hồng Liệt Viêm, cười khẽ: "Ba đánh một à? Cũng được, ta không ngại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.