Chương 485: Tốc độ này
Thiên Niên Lão Quy
08/02/2024
Sắc mặt Long Triển thay đổi, hắn ta là Thần Tàng tầng sáu, cao hơn Trần Mộc một cảnh giới lớn nhưng hiện tại hẳn †a cảm thấy chưởng của mình đánh vào tấm sắt được luyện kỹ càng, khó mà suy chuyển.
“Cút!", Trần Mộc lạnh lùng thốt ra, kim quang bùng nổ, chấn lui Long Triển.
Long Triển lảo đảo lùi lại trăm mét, ổn định cơ thể rồi cánh tay vẫn run nhè nhẹ, vẻ mặt khó tin, hắn ta bị rơi vào thế yếu, điều này sao có thể xảy ra.
“Tên này có chút bản lĩnh đó!”
Thấy Long Triển bị đẩy lui, những đệ tử thân truyền khác đều phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.
Cuộc chiến lệch cả một cảnh giới lớn mà vẫn có thể thắng, đây là lần đầu họ thấy trong Linh Tiêu Tông, từ đó đủ để thấy Trần Mộc không đơn giản.
“Thú vị!”, trong toà nhà, thiếu nữ yểu điệu cong môi, nàng †a nhìn ra được so với khi đánh với Liễu Mộ Thiên, Trân Mộc đã mạnh lên rất nhiều.
“Súc sinh chết tiệt!”, Long Triển tức giận nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như rắn độc nhìn chăm chằm Trần Mộc, hận không thể căn xé đối phương.
Đường đường là đệ tử thân truyền mà hẳn ta lại bị một đệ tử nội môn áp chế, nếu truyền ra ngoài thì hắn ta mất sạch thể diện.
Trần Mộc chắp tay đứng, cười mỉa một tiếng, chỉ là nụ cười dần trở nên lạnh lùng: “Sư huynh, ta nói trước, đừng có lại đây, nếu không nghe thì ta cũng không để yên!”
Lời của Trần Mộc rất hờ hững nhưng chẳng biết vì sao lại mang theo sự chấn động khó lòng giải thích.
Vì Trần Mộc đã có tiếng tàn nhãn trong tông môn, trước. đó đệ tử Thiên điện nhiều lần tới gây chuyện, cuối cùng kẻ có thể sống thì chẳng có mấy, nhiều người cũng đã thấy thủ đoạn của Trần Mộc, so với mấy tên hung đồ mang tiếng xấu thì hắn không hề nhân từ.
“Hừ, định doạ ta sao? Ông đây không dễ doạ đầu, ta muốn xem khi ngươi tức giận thì thế nào?”, Long Triển hừ lạnh một tiếng.
Tiếp theo, hai tay hẳn ta siết chặt, linh lực tận trời bùng nổ từ trong cơ thể, tạo thành sấm sét màu bạc, tàn phá khắp chốn.
Hiện tại, Long Triển đã dùng hết toàn lực. Rõ ràng hẳn ta cũng biết Trần Mộc không phải loại dễ chọc nên không còn khinh khi nữa.
Bùm!
Long Triển vừa động, biến thành tia sét xẹt qua bầu trời, dùng khí thế hung hăng đánh về phía Trần Mộc.
“Sao còn không chịu thức thời? Vậy ngươi không cần sống nữa!”
Trần Mộc liếc mắt, trong mắt là tia sát khí lạnh thấu xương, một thoáng sau, một làn sóng bí ẩn tràn ra, hắn biến mất tăm.
“Tốc độ này... sao có thể!”
Đồng tử của Long Triển phóng to, vì hắn ta cũng thấy rõ Trần Mộc đã biến mất chỉ trong tích tắc, sau đó bất thình lình xuất hiện trước mặt hẳn ta. Hai ngón tay có linh lực quấn quanh biến thành hai mũi thương đâm mạnh về yết hầu của hắn ta.
Trong giây phút đó, Long Triển không kịp phản ứng, hoàn toàn dựa vào bản năng mà đổi vị trí, hai ngón tay đâm xuyên
vai hắn ta, máu tươi phun ra, tiếng hét thê lương vang lên.
“Súc địa thành linh?”, thấy cảnh này, mấy đệ tử khác ngồi không yên, đứng bật dậy, trong mắt là vẻ khó tin.
Lời đồn không sai, tên nhóc này có Ấn Thần.
“AI”, sau tiếng hét thảm thiết, Long Triển lùi nhanh ra sau, tay kia bụm vai, mặt tái nhợt.
“Cút!", Trần Mộc lạnh lùng thốt ra, kim quang bùng nổ, chấn lui Long Triển.
Long Triển lảo đảo lùi lại trăm mét, ổn định cơ thể rồi cánh tay vẫn run nhè nhẹ, vẻ mặt khó tin, hắn ta bị rơi vào thế yếu, điều này sao có thể xảy ra.
“Tên này có chút bản lĩnh đó!”
Thấy Long Triển bị đẩy lui, những đệ tử thân truyền khác đều phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.
Cuộc chiến lệch cả một cảnh giới lớn mà vẫn có thể thắng, đây là lần đầu họ thấy trong Linh Tiêu Tông, từ đó đủ để thấy Trần Mộc không đơn giản.
“Thú vị!”, trong toà nhà, thiếu nữ yểu điệu cong môi, nàng †a nhìn ra được so với khi đánh với Liễu Mộ Thiên, Trân Mộc đã mạnh lên rất nhiều.
“Súc sinh chết tiệt!”, Long Triển tức giận nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như rắn độc nhìn chăm chằm Trần Mộc, hận không thể căn xé đối phương.
Đường đường là đệ tử thân truyền mà hẳn ta lại bị một đệ tử nội môn áp chế, nếu truyền ra ngoài thì hắn ta mất sạch thể diện.
Trần Mộc chắp tay đứng, cười mỉa một tiếng, chỉ là nụ cười dần trở nên lạnh lùng: “Sư huynh, ta nói trước, đừng có lại đây, nếu không nghe thì ta cũng không để yên!”
Lời của Trần Mộc rất hờ hững nhưng chẳng biết vì sao lại mang theo sự chấn động khó lòng giải thích.
Vì Trần Mộc đã có tiếng tàn nhãn trong tông môn, trước. đó đệ tử Thiên điện nhiều lần tới gây chuyện, cuối cùng kẻ có thể sống thì chẳng có mấy, nhiều người cũng đã thấy thủ đoạn của Trần Mộc, so với mấy tên hung đồ mang tiếng xấu thì hắn không hề nhân từ.
“Hừ, định doạ ta sao? Ông đây không dễ doạ đầu, ta muốn xem khi ngươi tức giận thì thế nào?”, Long Triển hừ lạnh một tiếng.
Tiếp theo, hai tay hẳn ta siết chặt, linh lực tận trời bùng nổ từ trong cơ thể, tạo thành sấm sét màu bạc, tàn phá khắp chốn.
Hiện tại, Long Triển đã dùng hết toàn lực. Rõ ràng hẳn ta cũng biết Trần Mộc không phải loại dễ chọc nên không còn khinh khi nữa.
Bùm!
Long Triển vừa động, biến thành tia sét xẹt qua bầu trời, dùng khí thế hung hăng đánh về phía Trần Mộc.
“Sao còn không chịu thức thời? Vậy ngươi không cần sống nữa!”
Trần Mộc liếc mắt, trong mắt là tia sát khí lạnh thấu xương, một thoáng sau, một làn sóng bí ẩn tràn ra, hắn biến mất tăm.
“Tốc độ này... sao có thể!”
Đồng tử của Long Triển phóng to, vì hắn ta cũng thấy rõ Trần Mộc đã biến mất chỉ trong tích tắc, sau đó bất thình lình xuất hiện trước mặt hẳn ta. Hai ngón tay có linh lực quấn quanh biến thành hai mũi thương đâm mạnh về yết hầu của hắn ta.
Trong giây phút đó, Long Triển không kịp phản ứng, hoàn toàn dựa vào bản năng mà đổi vị trí, hai ngón tay đâm xuyên
vai hắn ta, máu tươi phun ra, tiếng hét thê lương vang lên.
“Súc địa thành linh?”, thấy cảnh này, mấy đệ tử khác ngồi không yên, đứng bật dậy, trong mắt là vẻ khó tin.
Lời đồn không sai, tên nhóc này có Ấn Thần.
“AI”, sau tiếng hét thảm thiết, Long Triển lùi nhanh ra sau, tay kia bụm vai, mặt tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.