Chương 190: Trời phật ơi!
Thiên Niên Lão Quy
07/02/2024
Ánh mắt của mọi người ngay tại đây đều trừng lớn vì bất ngờ.
Tất cả âm điệu du dương lập tức ngừng lại.
Thoáng chốc, bầu không khí đã yên tĩnh hẳn đi, thậm chí còn ngửi được mùi máu tươi dần tản ra trong không khí.
Tất cả người đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng này đều sợ hãi hét ầm lên, dường như họ nhìn thấy hình ảnh máu me gì đó rất ghê gớm.
Ba cái xác chết nằm trên mặt đất, be bét máu khiến lòng người rung sợ.
Tất cả mọi người há to miệng không dám tin nhìn trận chiến trước mắt, họ đều biết trận chiến vừa rồi vừa chỉ mới diễn ra chưa đầy hai phút là đã kết thúc rồi.
Ba tên cường giả cảnh giới Thông Thiên tầng thứ ba đã nghẻo hết.
Vả lại còn là bị hạ gục ngay lập tức.
Bao nhiêu thanh niên trong hoàng thành Ninh Quốc có được thực lực như này?
Phải biết, ngay cả Thẩm Thương đang xếp hạng thứ năm trên bảng Thiên Kiêu cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Thông Thiên tầng ba mà thôi.
“Trời phật ơi! Tên nhóc này là quái vật đó à?”
“Mới đạt đến cảnh giới Hoá Tượng mà có thể giết được ba tên cấp cảnh giới Thông Thiên chỉ trong nháy mắt à!”
“Mà hình như ba tên này đều là đệ tử cũ của Kiếm Vũ Các phải không?”
“Khoan đã nào, sao ta cứ cảm thấy người đứng trên lầu kia hơi quen quen nhỡ? Hình như ta đã gặp hắn ở đâu rồi đó, chẳng lẽ hắn là tiểu đệ ta từng nhận trước kia à?”
“Quen cái đầu nhà ngươi, người này chẳng phải là Trần Mộc được mệnh danh là sát thần đó sao? Hắn là người có thể tăng thẳng đến tầng thứ tám để giết địch đó, với năng lực của ngươi mà xứng nhận người ta làm tiểu đệ à? Ngươi nổ cũng dữ lắm ái!”
Chẳng mấy chốc, cả tòa Thanh Phương Lâu dấy lên một đợt sóng xôn xao.
Lúc này tất cả khách khứa, vũ nữ ở trong Thanh Phương Lâu đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Trần Mộc.
Trong những ngày gần đây, tiếng tắm của Trần Mộc rất vang dội. Hắn diệt không ít thiên tài của Kiếm Vũ Các tại hội Linh Lung, tin này làm oanh động khắp nơi.
Nguyên nhân cũng vì đã rất nhiều năm trôi qua mà chưa ai gặp một thiên tài quái vật như hắn, kể từ khi tam hoàng tử thức tỉnh linh căn Thái Dương khiến cả Hoàng Thành dậy sóng thì không còn ai nữa.
Nhưng địa vị của hoàng tử cũng là con cháu của hoàng thất, cho nên mọi người thấy khoảng cách quá xa xôi.
Ngược lại, bây giờ Trần Mộc lại là người được sinh ra trong một thị trấn nhỏ hẻo lánh.
Thành tích của hắn đúng là tiêu biểu cho dân nghèo vươn lên vượt khó.
Khương Biệt Hạ đứng ở lầu hai nhìn xác chết xung quanh, rồi lại lia mắt nhìn Trần Mộc nói: “Người ngươi chọc vào nhiều ghê áI”
“Có rất nhiều kẻ muốn giết chết ta, nhưng đa phần bọn chúng đều quá kiêu ngạo. Vậy nên ta đành làm người tốt, tiên chúng đi Tây Thiên đấy!”, Trần Mộc xòe tay, nhún vai.
“Với tính cách này của ngươi, chẳng bao lâu nữa sẽ bị người ta đánh chết cho coil”, Khương Biệt Hạ lại nhắc nhở.
“Thì một là ta giết chết người khác, hai là để chúng giết chết ta. Trong đời này, có kẻ nào chưa ăn vài đao chứ! Ta hiểu được chân lý này, nên lựa chọn hoàn thành công việc!”, Trần Mộc nói.
Khương Biệt Hạ nhíu mày, sắc mặt hắn ta bắt đầu tối lại khi nghe cách nói quen thuộc: “Ta còn thắc mắc sao tính cách của muội muội nhà mình thay đổi nhiều như thế, giờ ta hiểu thì ra nàng bắt chước ngươi!”
“Ặc..", Trần Mộc hơi xấu hổ nói: “Có thể là tính cách thật của muội muội nhà ngươi bộc lộ ra thôi! Ban đầu tính cách của nàng ta đã thế rồi, nhưng lúc trước là giấu giếm kỹ quá, không cho ngươi thấy thôi!”
Trần Mộc tỏ ra mình rất vô tội! Sao cứ có chuyện gì lại đổ hết lên đầu của hắn thế?
“Ha hả!”. Khương Biệt Hạ nhếch môi, định nói gì đó thì lại nghe thấy một tràng ồn ào vọng từ bên ngoài vào. Hắn ta lắng tai nghe kỹ chút mới biết, đội chấp pháp của Hoàng Thành đến đây rồi.
Khương Biệt Hạ nhíu mày nghĩ thâm, nếu bị người ta phát hiện mình đang dạo thanh lâu, tin này truyền ra ngoài thì cha sẽ đánh gãy chân hắn ta mất.
“Rút thôi, sau này gặp nhau rồi nói tiếp!"”, Khương Biệt Hạ không còn tâm trạng đâu mà đi đồi co với Trần Mộc nữa, hắn ta vội vàng xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Lúc này Trần Mộc vẫn còn gọi với lại: “Khoan đã, Khương Âm còn sống không?”
Khương Biệt Hạ quay đầu nhìn hắn nói: “Nàng đang ở trong phủ nên tạm thời không sao đâu, nhưng nàng đang bị cấm túc, nếu ngươi muốn gặp thì không có cơ hội đâu!”
“Ta khuyên ngươi một câu, ngươi đừng có ý đồ lén lút đột nhập vào Khương phủ của ta đấy. Ta chắc chắn ngươi sẽ bị đánh chết cho xeml Ta nói thật, không đùa đâu!”
Tất cả âm điệu du dương lập tức ngừng lại.
Thoáng chốc, bầu không khí đã yên tĩnh hẳn đi, thậm chí còn ngửi được mùi máu tươi dần tản ra trong không khí.
Tất cả người đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng này đều sợ hãi hét ầm lên, dường như họ nhìn thấy hình ảnh máu me gì đó rất ghê gớm.
Ba cái xác chết nằm trên mặt đất, be bét máu khiến lòng người rung sợ.
Tất cả mọi người há to miệng không dám tin nhìn trận chiến trước mắt, họ đều biết trận chiến vừa rồi vừa chỉ mới diễn ra chưa đầy hai phút là đã kết thúc rồi.
Ba tên cường giả cảnh giới Thông Thiên tầng thứ ba đã nghẻo hết.
Vả lại còn là bị hạ gục ngay lập tức.
Bao nhiêu thanh niên trong hoàng thành Ninh Quốc có được thực lực như này?
Phải biết, ngay cả Thẩm Thương đang xếp hạng thứ năm trên bảng Thiên Kiêu cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Thông Thiên tầng ba mà thôi.
“Trời phật ơi! Tên nhóc này là quái vật đó à?”
“Mới đạt đến cảnh giới Hoá Tượng mà có thể giết được ba tên cấp cảnh giới Thông Thiên chỉ trong nháy mắt à!”
“Mà hình như ba tên này đều là đệ tử cũ của Kiếm Vũ Các phải không?”
“Khoan đã nào, sao ta cứ cảm thấy người đứng trên lầu kia hơi quen quen nhỡ? Hình như ta đã gặp hắn ở đâu rồi đó, chẳng lẽ hắn là tiểu đệ ta từng nhận trước kia à?”
“Quen cái đầu nhà ngươi, người này chẳng phải là Trần Mộc được mệnh danh là sát thần đó sao? Hắn là người có thể tăng thẳng đến tầng thứ tám để giết địch đó, với năng lực của ngươi mà xứng nhận người ta làm tiểu đệ à? Ngươi nổ cũng dữ lắm ái!”
Chẳng mấy chốc, cả tòa Thanh Phương Lâu dấy lên một đợt sóng xôn xao.
Lúc này tất cả khách khứa, vũ nữ ở trong Thanh Phương Lâu đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Trần Mộc.
Trong những ngày gần đây, tiếng tắm của Trần Mộc rất vang dội. Hắn diệt không ít thiên tài của Kiếm Vũ Các tại hội Linh Lung, tin này làm oanh động khắp nơi.
Nguyên nhân cũng vì đã rất nhiều năm trôi qua mà chưa ai gặp một thiên tài quái vật như hắn, kể từ khi tam hoàng tử thức tỉnh linh căn Thái Dương khiến cả Hoàng Thành dậy sóng thì không còn ai nữa.
Nhưng địa vị của hoàng tử cũng là con cháu của hoàng thất, cho nên mọi người thấy khoảng cách quá xa xôi.
Ngược lại, bây giờ Trần Mộc lại là người được sinh ra trong một thị trấn nhỏ hẻo lánh.
Thành tích của hắn đúng là tiêu biểu cho dân nghèo vươn lên vượt khó.
Khương Biệt Hạ đứng ở lầu hai nhìn xác chết xung quanh, rồi lại lia mắt nhìn Trần Mộc nói: “Người ngươi chọc vào nhiều ghê áI”
“Có rất nhiều kẻ muốn giết chết ta, nhưng đa phần bọn chúng đều quá kiêu ngạo. Vậy nên ta đành làm người tốt, tiên chúng đi Tây Thiên đấy!”, Trần Mộc xòe tay, nhún vai.
“Với tính cách này của ngươi, chẳng bao lâu nữa sẽ bị người ta đánh chết cho coil”, Khương Biệt Hạ lại nhắc nhở.
“Thì một là ta giết chết người khác, hai là để chúng giết chết ta. Trong đời này, có kẻ nào chưa ăn vài đao chứ! Ta hiểu được chân lý này, nên lựa chọn hoàn thành công việc!”, Trần Mộc nói.
Khương Biệt Hạ nhíu mày, sắc mặt hắn ta bắt đầu tối lại khi nghe cách nói quen thuộc: “Ta còn thắc mắc sao tính cách của muội muội nhà mình thay đổi nhiều như thế, giờ ta hiểu thì ra nàng bắt chước ngươi!”
“Ặc..", Trần Mộc hơi xấu hổ nói: “Có thể là tính cách thật của muội muội nhà ngươi bộc lộ ra thôi! Ban đầu tính cách của nàng ta đã thế rồi, nhưng lúc trước là giấu giếm kỹ quá, không cho ngươi thấy thôi!”
Trần Mộc tỏ ra mình rất vô tội! Sao cứ có chuyện gì lại đổ hết lên đầu của hắn thế?
“Ha hả!”. Khương Biệt Hạ nhếch môi, định nói gì đó thì lại nghe thấy một tràng ồn ào vọng từ bên ngoài vào. Hắn ta lắng tai nghe kỹ chút mới biết, đội chấp pháp của Hoàng Thành đến đây rồi.
Khương Biệt Hạ nhíu mày nghĩ thâm, nếu bị người ta phát hiện mình đang dạo thanh lâu, tin này truyền ra ngoài thì cha sẽ đánh gãy chân hắn ta mất.
“Rút thôi, sau này gặp nhau rồi nói tiếp!"”, Khương Biệt Hạ không còn tâm trạng đâu mà đi đồi co với Trần Mộc nữa, hắn ta vội vàng xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Lúc này Trần Mộc vẫn còn gọi với lại: “Khoan đã, Khương Âm còn sống không?”
Khương Biệt Hạ quay đầu nhìn hắn nói: “Nàng đang ở trong phủ nên tạm thời không sao đâu, nhưng nàng đang bị cấm túc, nếu ngươi muốn gặp thì không có cơ hội đâu!”
“Ta khuyên ngươi một câu, ngươi đừng có ý đồ lén lút đột nhập vào Khương phủ của ta đấy. Ta chắc chắn ngươi sẽ bị đánh chết cho xeml Ta nói thật, không đùa đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.