Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 134: Vi phu lo lắng cho các ngươi quá!

Thiên Niên Lão Quy

07/02/2024

Trong ấn tượng của Trần Mộc.

Chín loại Ấn Thần được đánh dấu bằng chính sức mạnh thế giới hoàn toàn khác nhau, ví dụ như bầu trời tương ứng với sức mạnh của bầu trời, đại dương tương ứng với sức mạnh của đại dương.

Hiện tại, toàn bộ chất dinh dưỡng và nước trong lòng đất đã bị hút khô, khiến mặt đất trở nên khô cằn, không còn sự sống. Trong ấn tượng của hắn, điều này rất giống với Ấn Thần mang sức mạnh của mặt đất.

Sức mạnh của mặt đất cũng là một thế lực rất mạnh của pháp lực thế giới, và ai nắm giữ được sức mạnh của mặt đất thì giống như trở thành bá chủ của mặt đất và có có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với mặt đất.

Nếu sức mạnh của mặt đất thực sự được khai thác bởi một số người trồng trọt, thì có thể hiểu rằng chính sự suy thoái của vùng đất này sẽ khiến cho tất cả những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi ở đây trở nên khô héo.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Trần Mộc, bởi vì nguyên nhân có thể khiến những cây đại thụ này khô héo không chỉ là do sự suy thoái của đất.

Ngoài ra còn có sự hủy diệt và tử vong, hai loại Ấn Thần này cũng có thể khiến cho cả khu rừng này trở nên khô héo như vậy.

Không nhìn thấy Ấn Thần, Trần Mộc chỉ là đang suy đoán, mọi chuyện vẫn chưa được xác nhận!

Trần Mộc không dừng lại ở đây nữa, hắn liếc nhìn thế giới mờ mịt xung quanh, trầm tư một lát rồi tiếp tục đi dọc theo khu rừng khô héo này.

Sương mù xám đen xung quanh hắn ngày càng dày hơn, tạo cảm giác như một lớp sương mù bao phủ toàn bộ thế giới vậy.

Tầm nhìn của hắn lại trở nên mờ đi, thậm chí còn rất khó để nhìn rõ các ngón tay khi hắn đưa tay ra.

“Không biết mấy tên khốn kia bây giờ như thế nào rồi?”



“Vi phu lo lắng cho các ngươi quá!”

Trân Mộc chửi thầm trong lòng rồi bước đi không mục đích.

Khoảng nửa phút sau, trong đầu hắn chợt hiện ra một ý nghĩ.

“Xào xạc!”

Ngay khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu hắn, đột nhiên có tiếng bước chân yếu ớt vang lên ở cách đó không xa.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy giữa làn cát bụi bị gió mạnh cuốn đi, một bóng người mập mạp đột nhiên chạy tới, miệng vẫn còn sặc khói cát.

“Tôn Hiểu Thiên?” Sau khi nhìn thấy bóng dáng mập mạp quen thuộc này, Trần Mộc hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt vui mừng khôn xiết.

“Mộc cal”

Đúng lúc nhìn thấy Trần Mộc, khuôn mặt vốn dĩ xám xịt của Tôn Hiểu Thiên cũng nhanh chóng lộ ra dáng vẻ vui mừng, sau đó hắn ta bước từng bước nặng nề, chạy về phía của Trần Mộc.

Trân Mộc nhìn bóng dáng mập mạp đang điên cuồng lao tới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng tên nhóc khốn kiếp này vẫn chưa chết, thật đáng tiếc, ahh, ta mừng quát

Trần Mộc vội vàng đi lên chào hỏi hắn ta với một nụ cười hiện trên khuôn mặt.



Tuy nhiên, nụ cười của hắn chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, lúc tên mập kia đến gần Trần Mộc, trong tay hắn ta giấu một con dao găm, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên.

Xùy.

Không chút do dự, khuôn mặt của Tôn Hiểu Thiên lộ ra vẻ hung dữ, con dao găm mang ánh sáng lạnh lẽo xuyên thẳng về phía trái tim của Trần Mộc.

Ngay lúc hắn ta chuẩn bị bị đâm, sắc mặt Trần Mộc lập tức trở nên tối sầm, linh lực ánh sáng vàng bùng nổ, lòng bàn tay chứa đựng một cơn cuồng phong lập tức bắn ra, đánh mạnh vào thân thể của Tôn Hiểu Thiên.

Rầm.

Một âm thanh trầm thấp như bị bóp nghẹt vang lên, thân thể của Tôn Hiểu Thiên lập tức bay ra ngoài.

Tuy nhiên, khi hắn ta ngã xuống đất, một màn sương xám đen bao phủ lấy cơ thể của hắn ta, sau đó hắn ta muốn lợi dụng làn sương mù xám đen để nhanh chóng trốn thoát.

“Muốn chạy?”

Trần Mộc không cho đối phương cơ hội, ngay khi hắn ta chuẩn bị chạy trốn, linh lực ánh sáng vàng lập tức được bắn ra, hội tụ thành một sợi dây thừng vàng, trói chặt lấy thân thể hắn ta, không cho hắn ta bất kỳ cơ hội trốn thoát nào.

Sắc mặt của Tôn Hiểu Thiên cực kỳ hung ác, đồng tử đỏ bừng, vô số tia sáng màu xám đen bắn ra từ trên cơ thể của hắn ta, như muốn xé rách sợi dây vàng kia ra vậy.

Tuy nhiên, linh lực của Trần Mộc lại trộn lẫn với sức mạnh rồng của Long tộc mạnh nhất, làm sau có thể xé nát nó một cách dễ dàng như vậy được, sau một hồi vật lộn nhưng vẫn không có tác dụng.

Trần Mộc bước lên với ánh mắt thờ ơ, hắn biết rằng Tôn Hiểu Thiên này là một sinh vật tà ác được sinh ra từ làn sương xám đen kia, chứ không phải là Tôn Hiểu Thần thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook