Chương 976: Vô số cường giả
Thiên Niên Lão Quy
03/04/2024
Chiếc gương cổ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, trên gương có khắc hình bát quái, trông như trăng tròn. Một chùm ánh sáng dài khoảng trăm trượng bắn ra từ chiếc gương cổ, chứa đựng sát lực vô hạn, bắn thẳng về phía Trần Mộc.
Toàn bộ ngọn núi thánh cao chót vót không thể chạm tới rung chuyển dữ dội, những mảnh ánh sáng sáng như ánh trăng rơi xuống, ẩn chứa vô số dao động đáng sợ.
Vô số cường giả trong núi thánh đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Tia sáng này đã không còn là thứ mà cường giả Bất Diệt Cảnh bình thường có thể chống đỡ được nữa, ngay cả cường giả Sinh Hoàng Cảnh cũng phải sợ hãi một hai phần. Nếu thứ ánh sáng khủng khiếp này chiếu vào một cường giả Vạn Pháp Cảnh, mọi thứ sẽ ngay lập tức biến thành tro bụi.
Phía trước, Trần Mộc đang lao thoăn thoắt cũng đột ngột dừng lại, hắn cắn răng, xòe bàn tay ra, Ấn Thần Đại Địa và Ấn Thần Thiên Không hóa thành những
phù ấn, lặng lẽ trôi ra.
“Lão già, nếu ông đã muốn liều mạng thì ta sẽ liều mạng với ông.”Trần Mộc hung hãn gầm lên.
Sau đó, hắn lần lượt đánh hai ấn thần về phía mặt đất và bầu trời.
“Bùm!” Trong phút chốc, năng lượng vô tận màu xám đất và mà xanh hòa quyện vào nhau, tràn vào cơ thể Trần Mộc.
Sau khi tiếp nhận nguồn năng lượng khổng lồ này, cơ thể của Trần Mộc dường như đã mạnh mẽ hơn, nhưng sắc mặt lại có phần tái nhợt, khóe miệng tràn ra một dòng máu đỏ tươi.
Trần Mộc một tay vươn ra cầm lấy ma kiếm thượng cổ, linh lực không ngừng truyền vào trong, ma kiếm dường như nhuốm máu, hung tính trong đó sống lại, huyết văn hiện ra, tràn ngập tà khí.
“Kiếm vực, Thần Hồn Chi Trảm.”
Trần Mộc nhảy lên, hư không phía sau vỡ vụn, một thân thể vô hình cỡ khoảng vạn trượng đứng giữa đất trời, làm theo tư thế cầm kiếm của Trần Mộc, vung thanh kiếm của mình xuống khoảng không.
“Bùm!” Không gian trong nháy mắt bị cắt làm đôi.
Trong khe nứt hư không như vực thẳm vô tận, một đường kiếm chói lóa phóng lên, làm mờ đi ánh sáng mặt trời.
Trên trụ kiếm, đạo vận lưu chuyển, như ẩn chứa một thần vận kiếm đạo thần bí nào đó, những dao động mạnh mẽ vô tận lan ra và va chạm dữ dội với chùm sáng kia.
“Bùm!”
Đúng lúc đó, một tia sáng đột nhiên bùng phát như dải ngân hà từ trên trời rơi xuống, dư chấn cuồng bạo vô tận quét về bốn phía.
Trên con đường núi này có vô số thảm thực vật, rừng rậm, cây cổ thụ nghìn năm, dòng suối trong vắt, tất cả đều bị phá nát, hóa thành cuồng phong vô tận.
Đối mặt với dư chấn cuồng nộ, Trần Mộc và Phùng Tiên Khâu đều bị ném đi, nặng nề đáp xuống một vùng đất hoang vu.
Khí huyết trong cơ thể cưồn cuộn, Trần Mộc phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt. Đối diện với hắn, Phùng Tiên Khâu mặt mày đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, nhưng tạm thời vẫn có thể áp chế khí huyết đang dâng trào trong cơ thể.
“Tên súc sinh!” Sắc mặt Phùng Tiên Khâu cực kỳ hung ác, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động.
Ông ta không ngờ rằng một tên nhóc chỉ mới đạt tới Vạn Pháp Cảnh tầng thứ ba lại có thể thi triển sức mạnh kinh thiên động địa như vậy.
Nếu để hắn phát triển đến trình độ tương đương, không, thậm chí chỉ cần đến Bất Diệt Cảnh, có lẽ ông ta sẽ không thể áp chế được hắn nữa.
“AI” Không lâu sau, đột nhiên vang lên những tiếng kêu chói tai. Thân thể của những người bị mảnh vỡ của những cây cổ thụ ngàn năm ảnh hưởng cũng nhanh chóng mục nát, năm tháng trôi qua, khí huyết khô cạn, hóa
thành xương khô mà chết.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trần Mộc và Phùng Tiên Khâu đồng thời run rẩy kịch liệt, nhanh chóng bộc phát linh lực, tạo ra màn sáng để ngăn chặn.
Không ai nghĩ rằng, cho dù những thảm thực vật và rừng rậm này đã bị nổ tung thành từng mảnh, nhưng không khí hoang tàn trong đó vẫn không tiêu tan, chỉ cần bị nhiễm một tia sức mạnh hoang tàn đó cũng sẽ bị thối rữa mà chết.
Trong khi chống đỡ những dư chấn này, Trần Mộc nhìn chằm chằm vào. Phùng Tiên Khâu với ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay người lao lên ngọn núi thánh
theo dòng suối trong vắt bên cạnh.
“Tiểu súc sinh!” Nhìn thấy Trần Mộc bỏ chạy, Phùng Tiên Khâu tức lộ ra vẻ hung dữ, thần quang tỏa sáng rực rỡ, định đuổi theo.
Nhưng lúc này, hai bên bỗng có vô số những bộ xương lao tới như hàng nghìn con ngựa, khí thế cực kì lớn.
Phùng Tiên Khâu biết những bộ xương khô này đáng sợ đến mức nào nên không dám đối đầu trực tiếp mà nhanh chóng rút lui.
“Ai có thể giết được tên nhóc này, ta sẽ cho người đó bất cứ bảo bối nào trong Kinh Khư Điện.” Phùng Tiên Khâu gầm lên.
Toàn bộ ngọn núi thánh cao chót vót không thể chạm tới rung chuyển dữ dội, những mảnh ánh sáng sáng như ánh trăng rơi xuống, ẩn chứa vô số dao động đáng sợ.
Vô số cường giả trong núi thánh đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Tia sáng này đã không còn là thứ mà cường giả Bất Diệt Cảnh bình thường có thể chống đỡ được nữa, ngay cả cường giả Sinh Hoàng Cảnh cũng phải sợ hãi một hai phần. Nếu thứ ánh sáng khủng khiếp này chiếu vào một cường giả Vạn Pháp Cảnh, mọi thứ sẽ ngay lập tức biến thành tro bụi.
Phía trước, Trần Mộc đang lao thoăn thoắt cũng đột ngột dừng lại, hắn cắn răng, xòe bàn tay ra, Ấn Thần Đại Địa và Ấn Thần Thiên Không hóa thành những
phù ấn, lặng lẽ trôi ra.
“Lão già, nếu ông đã muốn liều mạng thì ta sẽ liều mạng với ông.”Trần Mộc hung hãn gầm lên.
Sau đó, hắn lần lượt đánh hai ấn thần về phía mặt đất và bầu trời.
“Bùm!” Trong phút chốc, năng lượng vô tận màu xám đất và mà xanh hòa quyện vào nhau, tràn vào cơ thể Trần Mộc.
Sau khi tiếp nhận nguồn năng lượng khổng lồ này, cơ thể của Trần Mộc dường như đã mạnh mẽ hơn, nhưng sắc mặt lại có phần tái nhợt, khóe miệng tràn ra một dòng máu đỏ tươi.
Trần Mộc một tay vươn ra cầm lấy ma kiếm thượng cổ, linh lực không ngừng truyền vào trong, ma kiếm dường như nhuốm máu, hung tính trong đó sống lại, huyết văn hiện ra, tràn ngập tà khí.
“Kiếm vực, Thần Hồn Chi Trảm.”
Trần Mộc nhảy lên, hư không phía sau vỡ vụn, một thân thể vô hình cỡ khoảng vạn trượng đứng giữa đất trời, làm theo tư thế cầm kiếm của Trần Mộc, vung thanh kiếm của mình xuống khoảng không.
“Bùm!” Không gian trong nháy mắt bị cắt làm đôi.
Trong khe nứt hư không như vực thẳm vô tận, một đường kiếm chói lóa phóng lên, làm mờ đi ánh sáng mặt trời.
Trên trụ kiếm, đạo vận lưu chuyển, như ẩn chứa một thần vận kiếm đạo thần bí nào đó, những dao động mạnh mẽ vô tận lan ra và va chạm dữ dội với chùm sáng kia.
“Bùm!”
Đúng lúc đó, một tia sáng đột nhiên bùng phát như dải ngân hà từ trên trời rơi xuống, dư chấn cuồng bạo vô tận quét về bốn phía.
Trên con đường núi này có vô số thảm thực vật, rừng rậm, cây cổ thụ nghìn năm, dòng suối trong vắt, tất cả đều bị phá nát, hóa thành cuồng phong vô tận.
Đối mặt với dư chấn cuồng nộ, Trần Mộc và Phùng Tiên Khâu đều bị ném đi, nặng nề đáp xuống một vùng đất hoang vu.
Khí huyết trong cơ thể cưồn cuộn, Trần Mộc phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt. Đối diện với hắn, Phùng Tiên Khâu mặt mày đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, nhưng tạm thời vẫn có thể áp chế khí huyết đang dâng trào trong cơ thể.
“Tên súc sinh!” Sắc mặt Phùng Tiên Khâu cực kỳ hung ác, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động.
Ông ta không ngờ rằng một tên nhóc chỉ mới đạt tới Vạn Pháp Cảnh tầng thứ ba lại có thể thi triển sức mạnh kinh thiên động địa như vậy.
Nếu để hắn phát triển đến trình độ tương đương, không, thậm chí chỉ cần đến Bất Diệt Cảnh, có lẽ ông ta sẽ không thể áp chế được hắn nữa.
“AI” Không lâu sau, đột nhiên vang lên những tiếng kêu chói tai. Thân thể của những người bị mảnh vỡ của những cây cổ thụ ngàn năm ảnh hưởng cũng nhanh chóng mục nát, năm tháng trôi qua, khí huyết khô cạn, hóa
thành xương khô mà chết.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trần Mộc và Phùng Tiên Khâu đồng thời run rẩy kịch liệt, nhanh chóng bộc phát linh lực, tạo ra màn sáng để ngăn chặn.
Không ai nghĩ rằng, cho dù những thảm thực vật và rừng rậm này đã bị nổ tung thành từng mảnh, nhưng không khí hoang tàn trong đó vẫn không tiêu tan, chỉ cần bị nhiễm một tia sức mạnh hoang tàn đó cũng sẽ bị thối rữa mà chết.
Trong khi chống đỡ những dư chấn này, Trần Mộc nhìn chằm chằm vào. Phùng Tiên Khâu với ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay người lao lên ngọn núi thánh
theo dòng suối trong vắt bên cạnh.
“Tiểu súc sinh!” Nhìn thấy Trần Mộc bỏ chạy, Phùng Tiên Khâu tức lộ ra vẻ hung dữ, thần quang tỏa sáng rực rỡ, định đuổi theo.
Nhưng lúc này, hai bên bỗng có vô số những bộ xương lao tới như hàng nghìn con ngựa, khí thế cực kì lớn.
Phùng Tiên Khâu biết những bộ xương khô này đáng sợ đến mức nào nên không dám đối đầu trực tiếp mà nhanh chóng rút lui.
“Ai có thể giết được tên nhóc này, ta sẽ cho người đó bất cứ bảo bối nào trong Kinh Khư Điện.” Phùng Tiên Khâu gầm lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.