Chương 22: Nghịch Tử!!!
Phong Thanh Dương
26/11/2022
Lý Viêm Phong không định trở mặt với hắn ngay tại chỗ này nên ngữ điệu bình thản, cho thấy gã đối xử với con cái vô cùng công bằng:
. Ngươi đã đánh bại Tử Phong, muốn cái gì?
Nhưng ai đều biết Lý Viêm Phong đã cưới người của Lôi Tôn Phủ, Lý Thiên Mệnh và Lôi Tôn Phủ có thù sâu như biển, ba năm trước Lý Viêm Phong đã làm ra lựa chọn, hôm nay gã không giết Lý Thiên Mệnh chỉ vì giữ sĩ diện.
Ngày thành hôn, đại nhi tử đánh bại tiểu nhi tử, còn mình giết đại nhi tử, chuyện này đồn ra ngoài sẽ thành trò cười của thiên hạ.
Giọng Lý Thiên Mệnh vang dội mà kiên định:
- Ta muốn Viêm Hoàng lệnh! Ta còn muốn ngươi tiễn ta rời khỏi Ly Hỏa thành, lặp lại một lần như bốn năm trước là được! Từ đây về sau cả đời ta sẽ không bước vào Ly Hỏa thành nửa bước!
Hắn rốt cuộc có tư cách nói ra câu này.
Giành lấy Viêm Hoàng lệnh vì quay về Viêm Hoàng học cung, vì báo thù, vì chữa bệnh cho mẫu thân.
Khiến Lý Viêm Phong tiễn hắn đi là vì tôn nghiêm, hắn đã nói rồi, hắn không muốn vì một tờ giấy ly hôn khiến mình và mẫu thân như chó nhà có tang rời khỏi đây.
Lý Thiên Mệnh thốt ra câu này khiến mọi người bị rung động.
- Hắn mất thú bản mệnh nên tu vi rút lui, không đạt tiêu chuẩn của Viêm Hoàng học cung nên tự động nghỉ học, bây giờ muốn trở về?
- Hắn trở về làm gì? Hắn hiện tại là trò cười của Viêm Hoàng học cung. Lâm Tiêu Đình và Mộc Tình Tình đều là thiên tài của Thiên Phủ, mạnh hơn hắn mười vạn tám ngàn dặm, hắn không sợ đi về rồi lại tự rước lấy nhục?
- Nhưng có thể nhìn ra hắn không muốn ở lại Ly Hỏa thành, càng không trông chờ hàn gắn quan hệ với thành chủ.
- Đúng rồi, yêu cầu thành chủ tiễn hắn đi chắc vì muốn đi có tôn nghiêm một chút, việc này không khó hiểu nếu đứng ở góc độ của hắn.
- Hiểu gì mà hiểu? Ta thì thấy là hắn tự tạo nghiệt, nếu hắn không háo sắc to gan bằng trời quấy nhiễu nữ nhân của Lâm Tiêu Đình thì sẽ tự hủy bản thân sao? Thành chủ mất hết sĩ diện vì hắn! Thành chủ vốn không có gì sai trong chuyện này, là hắn tự hại chính mình! Nếu ta có nhi tử như vậy cũng sẽ cảm thấy sỉ nhục!
Ai đều có quyền phát biểu cái nhìn của mình.
Chờ xem đi.
Hiện tại mọi người đều đang chờ quyết định của Lý Viêm Phong.
Chỉ thấy Lý Viêm Phong nheo mắt nói:
- Ngươi chỉ có được thú bản mệnh nhất giai, thực lực cả đời này khó bằng với lúc trước tu luyện cùng Kim Vũ, thiên phú suốt đời của ngươi chỉ ngừng ở Thú Mạch cảnh. Dù ngươi đánh bại Tử Phong tại đây, lấy được Viêm Hoàng lệnh thì Viêm Hoàng học cung sẽ không chấp nhận ngươi.
Lý Viêm Phong nói sự thật, Ngự Thú Sư của thú bản mệnh nhất giai thì suốt đời không thể nào đột phá Linh Nguyên cảnh.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chuyện này không làm phiền ngươi lo giùm, ta giành lấy hạng nhất quyết đấu tuyển chọn nên được nhận Viêm Hoàng lệnh, chuyện từ đây về sau tự ta chịu trách nhiệm. Thành chủ đã phế thân
phận của ta thì từ nay không liên quan gì với ta nữa, nếu ta lại làm mất mặt cũng không dính dáng đến ngươi, đối với ngươi và ta đều là việc vui.
Thiếu niên như hắn mà dám nói chuyện ngang hàng với Lý Viêm Phong, chỉ riêng lòng can đảm này đã đáng được kính sợ.
Nên biết nguyên Ly Hỏa thành rất ít người dám bàn điều kiện như vậy với Lý Viêm Phong, quan trọng hơn, hôm nay là ngày vui của gã.
- Xem ra Lý Thiên Mệnh sắp đạt thành mục tiêu của mình.
- Việc hôm nay tiểu tử này làm thật là vượt sức tưởng tượng.
- Nhìn kỹ thì cũng có cốt khí lắm.
Những tiếng cười nhạo, châm chọc đã lắng xuống, dù từ nay Lý Thiên Mệnh không còn là người của Ly Hỏa thành thì những tiếng nhạo ngày xưa cũng vơi bớt nhiều.
Lý Tử Phong vùng vẫy đứng dậy, căng thẳng đến nỗi mặt tái nhợt:
- Phụ thân! Viêm Hoàng lệnh là của nhi tử, không thể cho hắn!
Mạc phu nhân nói nhỏ bên tai Lý Viêm Phong:
- Lão gia, dù sao đã trở mặt rồi, chẳng bằng phớt lờ những tin đồn, trực tiếp xử hắn ...
Lý Viêm Phong liếc qua Mạc phu nhân, thốt ra một chữ:
- Biến!
Mạc phu nhân sợ hãi rụt người vào góc.
Cảnh này khiến mọi người hiểu rằng biểu hiện và yêu cầu của Lý Thiên Mệnh ngày hôm nay nhu bàn tay tát vào mặt Lý Viêm Phong.
Ở trước mắt bao người, hình như Lý Viêm Phong chỉ có thể làm theo yêu cầu của Lý Thiên Mệnh.
Có thể buộc Lý Viêm Phong đến mức này chứng tỏ Lý Thiên Mệnh rất giỏi, dù con đường tương lai của hắn bị giới hạn thì giờ phút này hắn cho cảm giác hùng dũng lớn mạnh, dũng khí ngút trời còn hơn Lý Tử Phong.
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
- Xin thành chủ đưa Viêm Hoàng lệnh cho ta, sau đó tiễn mẫu tử chúng ta ra thành!
Đây là đáp lại kịch liệt nhất của hắn đối với tờ giấy ly hôn, người biết sự thật sẽ hiểu Lý Thiên Mệnh muốn cái gì.
Lý Thiên Mệnh gằn giọng:
- Xin đưa Viêm Hoàng lệnh cho ta! Tiễn chúng ta ra thành
Mỗi chữ hắn thốt ra như búa sắt gõ mạnh vào tim từng người.
Sự can đảm ngang nhiên chống đối này tạo ảo giác thiếu niên vô song cõi đời.
Lý Thiên Mệnh cần nó, mẫu thân càng cần hơn. Mẫu thân từng phong quang gả vào Ly Hỏa thành này, lúc ấy còn nổi trội hơn Liễu Khanh, mẫu thân tuyệt đối không thể chấp nhận khi mình già sắp chết sẽ bi thảm rời đi.
Làm nhi tử, bắt buộc Lý Viêm Phong cung kính đưa tiễn còn quan trọng hơn việc hắn lấy được Viêm Hoàng lệnh.
Khi Lý Thiên Mệnh nói những lời này, hắn nghĩ đến mẫu thân. Nàng còn ngồi trong sân, chắc không ngủ yên được, có lẽ đang căng thẳng chờ đợi, tay nắm chặt tay vịn ghế. Có lẽ nàng đứng lên, đi tới đi lui trong sân. Có lẽ nàng không nói gì nhưng sao có thể chấp nhận bị đuổi ra Ly Hỏa thành như thế này?
Nhớ lúc trước nàng phong quang biết bao khi đến đây, thời còn son sắc có ai phong thái sánh bằng nàng?
Nhiều lời thề non hẹn biển đều tan vỡ thành bọt nước khi nàng lâm bệnh. Lý Viêm Phong tránh né, cưới ba thê bốn thiếp vì lớn mạnh gia tộc, trái với lời thề chung thủy ngày xưa. Loại nam nhân này dù mạnh đến đâu có xứng làm nam nhân không?
Gã chỉ biết theo đuổi mặt mũi, danh vọng, quyền thế, lực lượng!
Lý Thiên Mệnh nhấn mạnh lần cuối, đôi mắt nóng rực đâm xuyên qua không khí đốt rát mặt Lý Viêm Phong:
- Xin thành chủ tiễn chúng ta ra thành!
Ánh mắt họ giao nhau kịch liệt chưa từng có.
Lý Thiên Mệnh mơ hồ thấy hai chữ nghịch tử trong mắt Lý Viêm Phong, hắn cảm thấy buồn cười.
Trong sự bức ép này, hắn quang minh chính đại đánh bại Lý Tử Phong, theo quy tắc thì hắn có thể lấy Viêm Hoàng lệnh.
Trong một phút giây, Lý Thiên Mệnh thấy nhiều thứ ẩn sâu nơi đáy mắt của Lý Viêm Phong, có một cảm xúc rất rõ ràng tên gọi là quê quá hóa giận.
Ngày vui bị phá hoại, còn bị Lý Thiên Mệnh bức ép, chắc chắn Lý Viêm Phong rất bực bội, tức giận, thậm chí thô bạo muốn xử nhi tử của mình.
Tất cả đều là thể hiện sự vô tình, bất lực của Lý Viêm Phong.
Lý Thiên Mệnh biết, mặc kệ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thì hôm nay hắn đã thành công.
Hắn khiến Lý Viêm Phong cả người nhột nhạt như bị kiến bò, khiến gã nghiến răng nghiến lợi với mình, khiến gã chỉ có thể thầm táo bạo trong lòng chứ không dám đánh mất khí độ làm phụ thân và thành chủ ngay trước mặt khách mời.
. Ngươi đã đánh bại Tử Phong, muốn cái gì?
Nhưng ai đều biết Lý Viêm Phong đã cưới người của Lôi Tôn Phủ, Lý Thiên Mệnh và Lôi Tôn Phủ có thù sâu như biển, ba năm trước Lý Viêm Phong đã làm ra lựa chọn, hôm nay gã không giết Lý Thiên Mệnh chỉ vì giữ sĩ diện.
Ngày thành hôn, đại nhi tử đánh bại tiểu nhi tử, còn mình giết đại nhi tử, chuyện này đồn ra ngoài sẽ thành trò cười của thiên hạ.
Giọng Lý Thiên Mệnh vang dội mà kiên định:
- Ta muốn Viêm Hoàng lệnh! Ta còn muốn ngươi tiễn ta rời khỏi Ly Hỏa thành, lặp lại một lần như bốn năm trước là được! Từ đây về sau cả đời ta sẽ không bước vào Ly Hỏa thành nửa bước!
Hắn rốt cuộc có tư cách nói ra câu này.
Giành lấy Viêm Hoàng lệnh vì quay về Viêm Hoàng học cung, vì báo thù, vì chữa bệnh cho mẫu thân.
Khiến Lý Viêm Phong tiễn hắn đi là vì tôn nghiêm, hắn đã nói rồi, hắn không muốn vì một tờ giấy ly hôn khiến mình và mẫu thân như chó nhà có tang rời khỏi đây.
Lý Thiên Mệnh thốt ra câu này khiến mọi người bị rung động.
- Hắn mất thú bản mệnh nên tu vi rút lui, không đạt tiêu chuẩn của Viêm Hoàng học cung nên tự động nghỉ học, bây giờ muốn trở về?
- Hắn trở về làm gì? Hắn hiện tại là trò cười của Viêm Hoàng học cung. Lâm Tiêu Đình và Mộc Tình Tình đều là thiên tài của Thiên Phủ, mạnh hơn hắn mười vạn tám ngàn dặm, hắn không sợ đi về rồi lại tự rước lấy nhục?
- Nhưng có thể nhìn ra hắn không muốn ở lại Ly Hỏa thành, càng không trông chờ hàn gắn quan hệ với thành chủ.
- Đúng rồi, yêu cầu thành chủ tiễn hắn đi chắc vì muốn đi có tôn nghiêm một chút, việc này không khó hiểu nếu đứng ở góc độ của hắn.
- Hiểu gì mà hiểu? Ta thì thấy là hắn tự tạo nghiệt, nếu hắn không háo sắc to gan bằng trời quấy nhiễu nữ nhân của Lâm Tiêu Đình thì sẽ tự hủy bản thân sao? Thành chủ mất hết sĩ diện vì hắn! Thành chủ vốn không có gì sai trong chuyện này, là hắn tự hại chính mình! Nếu ta có nhi tử như vậy cũng sẽ cảm thấy sỉ nhục!
Ai đều có quyền phát biểu cái nhìn của mình.
Chờ xem đi.
Hiện tại mọi người đều đang chờ quyết định của Lý Viêm Phong.
Chỉ thấy Lý Viêm Phong nheo mắt nói:
- Ngươi chỉ có được thú bản mệnh nhất giai, thực lực cả đời này khó bằng với lúc trước tu luyện cùng Kim Vũ, thiên phú suốt đời của ngươi chỉ ngừng ở Thú Mạch cảnh. Dù ngươi đánh bại Tử Phong tại đây, lấy được Viêm Hoàng lệnh thì Viêm Hoàng học cung sẽ không chấp nhận ngươi.
Lý Viêm Phong nói sự thật, Ngự Thú Sư của thú bản mệnh nhất giai thì suốt đời không thể nào đột phá Linh Nguyên cảnh.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chuyện này không làm phiền ngươi lo giùm, ta giành lấy hạng nhất quyết đấu tuyển chọn nên được nhận Viêm Hoàng lệnh, chuyện từ đây về sau tự ta chịu trách nhiệm. Thành chủ đã phế thân
phận của ta thì từ nay không liên quan gì với ta nữa, nếu ta lại làm mất mặt cũng không dính dáng đến ngươi, đối với ngươi và ta đều là việc vui.
Thiếu niên như hắn mà dám nói chuyện ngang hàng với Lý Viêm Phong, chỉ riêng lòng can đảm này đã đáng được kính sợ.
Nên biết nguyên Ly Hỏa thành rất ít người dám bàn điều kiện như vậy với Lý Viêm Phong, quan trọng hơn, hôm nay là ngày vui của gã.
- Xem ra Lý Thiên Mệnh sắp đạt thành mục tiêu của mình.
- Việc hôm nay tiểu tử này làm thật là vượt sức tưởng tượng.
- Nhìn kỹ thì cũng có cốt khí lắm.
Những tiếng cười nhạo, châm chọc đã lắng xuống, dù từ nay Lý Thiên Mệnh không còn là người của Ly Hỏa thành thì những tiếng nhạo ngày xưa cũng vơi bớt nhiều.
Lý Tử Phong vùng vẫy đứng dậy, căng thẳng đến nỗi mặt tái nhợt:
- Phụ thân! Viêm Hoàng lệnh là của nhi tử, không thể cho hắn!
Mạc phu nhân nói nhỏ bên tai Lý Viêm Phong:
- Lão gia, dù sao đã trở mặt rồi, chẳng bằng phớt lờ những tin đồn, trực tiếp xử hắn ...
Lý Viêm Phong liếc qua Mạc phu nhân, thốt ra một chữ:
- Biến!
Mạc phu nhân sợ hãi rụt người vào góc.
Cảnh này khiến mọi người hiểu rằng biểu hiện và yêu cầu của Lý Thiên Mệnh ngày hôm nay nhu bàn tay tát vào mặt Lý Viêm Phong.
Ở trước mắt bao người, hình như Lý Viêm Phong chỉ có thể làm theo yêu cầu của Lý Thiên Mệnh.
Có thể buộc Lý Viêm Phong đến mức này chứng tỏ Lý Thiên Mệnh rất giỏi, dù con đường tương lai của hắn bị giới hạn thì giờ phút này hắn cho cảm giác hùng dũng lớn mạnh, dũng khí ngút trời còn hơn Lý Tử Phong.
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
- Xin thành chủ đưa Viêm Hoàng lệnh cho ta, sau đó tiễn mẫu tử chúng ta ra thành!
Đây là đáp lại kịch liệt nhất của hắn đối với tờ giấy ly hôn, người biết sự thật sẽ hiểu Lý Thiên Mệnh muốn cái gì.
Lý Thiên Mệnh gằn giọng:
- Xin đưa Viêm Hoàng lệnh cho ta! Tiễn chúng ta ra thành
Mỗi chữ hắn thốt ra như búa sắt gõ mạnh vào tim từng người.
Sự can đảm ngang nhiên chống đối này tạo ảo giác thiếu niên vô song cõi đời.
Lý Thiên Mệnh cần nó, mẫu thân càng cần hơn. Mẫu thân từng phong quang gả vào Ly Hỏa thành này, lúc ấy còn nổi trội hơn Liễu Khanh, mẫu thân tuyệt đối không thể chấp nhận khi mình già sắp chết sẽ bi thảm rời đi.
Làm nhi tử, bắt buộc Lý Viêm Phong cung kính đưa tiễn còn quan trọng hơn việc hắn lấy được Viêm Hoàng lệnh.
Khi Lý Thiên Mệnh nói những lời này, hắn nghĩ đến mẫu thân. Nàng còn ngồi trong sân, chắc không ngủ yên được, có lẽ đang căng thẳng chờ đợi, tay nắm chặt tay vịn ghế. Có lẽ nàng đứng lên, đi tới đi lui trong sân. Có lẽ nàng không nói gì nhưng sao có thể chấp nhận bị đuổi ra Ly Hỏa thành như thế này?
Nhớ lúc trước nàng phong quang biết bao khi đến đây, thời còn son sắc có ai phong thái sánh bằng nàng?
Nhiều lời thề non hẹn biển đều tan vỡ thành bọt nước khi nàng lâm bệnh. Lý Viêm Phong tránh né, cưới ba thê bốn thiếp vì lớn mạnh gia tộc, trái với lời thề chung thủy ngày xưa. Loại nam nhân này dù mạnh đến đâu có xứng làm nam nhân không?
Gã chỉ biết theo đuổi mặt mũi, danh vọng, quyền thế, lực lượng!
Lý Thiên Mệnh nhấn mạnh lần cuối, đôi mắt nóng rực đâm xuyên qua không khí đốt rát mặt Lý Viêm Phong:
- Xin thành chủ tiễn chúng ta ra thành!
Ánh mắt họ giao nhau kịch liệt chưa từng có.
Lý Thiên Mệnh mơ hồ thấy hai chữ nghịch tử trong mắt Lý Viêm Phong, hắn cảm thấy buồn cười.
Trong sự bức ép này, hắn quang minh chính đại đánh bại Lý Tử Phong, theo quy tắc thì hắn có thể lấy Viêm Hoàng lệnh.
Trong một phút giây, Lý Thiên Mệnh thấy nhiều thứ ẩn sâu nơi đáy mắt của Lý Viêm Phong, có một cảm xúc rất rõ ràng tên gọi là quê quá hóa giận.
Ngày vui bị phá hoại, còn bị Lý Thiên Mệnh bức ép, chắc chắn Lý Viêm Phong rất bực bội, tức giận, thậm chí thô bạo muốn xử nhi tử của mình.
Tất cả đều là thể hiện sự vô tình, bất lực của Lý Viêm Phong.
Lý Thiên Mệnh biết, mặc kệ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thì hôm nay hắn đã thành công.
Hắn khiến Lý Viêm Phong cả người nhột nhạt như bị kiến bò, khiến gã nghiến răng nghiến lợi với mình, khiến gã chỉ có thể thầm táo bạo trong lòng chứ không dám đánh mất khí độ làm phụ thân và thành chủ ngay trước mặt khách mời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.