Chương 77: Phượng Hoàng Điện Chủ
Phong Thanh Dương
19/06/2023
Mộ Uyển thượng sư mỉm cười nói:
- Về sau nếu còn dám đến chỗ ta thì sẽ cho các ngươi cảm nhận thử ta dịu dàng cỡ nào.
Nhóm người nghe xong run càng dữ hơn, bò đi càng nhanh. Đặc biệt là Phương Chiêu, suýt đổi cái quần thứ hai.
Mộ Uyển thượng sư lườm một cái:
- Biến!
Học sinh mới đã biết sự khủng bố của nàng, cuống cuồng chạy tứ tán.
Bọn họ đã hiểu rõ, mặc kệ thanh danh của Lý Thiên Mệnh như thế nào thì hình như Mộ Uyển thượng sư rất xem trọng hắn.
Bọn họ tức giận, ghen tị, nhưng không biết làm sao.
Lý Thiên Mệnh thậm chí đánh bại sư huynh lớp trung cấp, nguyên lớp Mộ Uyển chắc không vài người đánh lại hắn.
Chờ đám người giải tán, chỉ còn lại Lý Thiên Mệnh và Mộ Uyển.
Nhưng ngay sau đó, một nam nhân trung niên xuất hiện sau lưng Mộ Uyển thượng sư.
Nam nhân trung niên mặc trường bào màu vàng, tóc đen dài chải tóc ngay ngắn, mặt sạch sẽ, đôi mắt lóe tia sáng vàng.
Khí tràng của y rất mạnh, khi y xuất hiện thì lấn lướt cả Mộ Uyển.
Đây tuyệt đối là một vị cường giả đỉnh cấp, từng hành động đều khiến đất rung núi chuyển.
Lý Thiên Mệnh biết người này, vội hành lễ:
- Đệ tử Lý Thiên Mệnh kính chào điện chủ!
Người này là một trong năm điện chủ của Viêm Hoàng học cung, điện chủ Phượng Hoàng Điện trong truyền thuyết, tên Vệ Tử Côn.
Trong Viêm Hoàng học cung, trừ cung chủ và mấy nhân vật Thiên Phủ ra, năm điện chủ xem như có thân phận địa vị cao nhất.
Người trước mắt cai quản nguyên Phượng Hoàng Điện.
Có thể chấp chưởng Phượng Hoàng Điện nói lên y trẻ tuổi tài cao, rõ ràng nhỏ hơn Lý Viêm Phong vài tuổi nhưng chắc đã là cường giả đỉnh cao trong Chu Tước quốc.
Bốn năm trước, Lý Thiên Mệnh tu luyện trong học cung một năm nhưng chưa từng gặp vị điện chủ này, không ngờ lần này mới đến thì điện chủ đã xuất hiện trước mắt.
Đương nhiên Phượng Hoàng Điện Chủ không đến vì hắn.
Phượng Hoàng Điện Chủ nhìn Lý Thiên Mệnh, hỏi:
- Mộ Uyển, đây là đệ tử mà nàng mới thu?
Mộ Uyển cung kính nghiêm túc nói, khác xa tính tình thường ngày:
- Đúng vậy, điện chủ.
Phượng Hoàng Điện Chủ nói:
- Ba ngày sau là cuộc chiến thứ hạng, tuy ngươi hơi lớn tuổi một chút nhưng thực lực tạm được, tranh thủ lấy thứ hạng tốt, làm rạng rỡ Phượng Hoàng Điện, dù sao cuộc chiến thứ hạng không tính tuổi.
Cuộc chiến qua ải sẽ suy xét đến tuổi tác mà trừ điểm, nhưng cuộc chiến thứ hạng vì quản lý thống nhất, hơn nữa tất cả đệ tử lớp sơ cấp cách biệt tuổi tác không quá lớn nên thứ hạng cuối cùng sẽ không tính điểm tuổi vào.
Lý Thiên Mệnh lớn tuổi nhất lớp sơ cấp nhưng điều này sẽ không trở thành thế yếu, ngược lại hắn được lơ.
Mộ Uyển liếc qua Lý Thiên Mệnh:
- Đực mặt ra đó làm gì?
Lý Thiên Mệnh nghiêm túc nói:
- Thưa điện chủ, ta tất nhiên sẽ dốc hết sức.
- Năm điện chủ đều sẽ có mặt trong cuộc chiến thứ hạng, khi đó chờ xem biểu hiện của ngươi.
Phượng Hoàng Điện Chủ nói xong mỉm cười quay sang hỏi Mộ Uyển:
- Chuẩn bị xong chưa? Hội đèn lồng sắp bắt đầu.
Mộ Uyển gật đầu nói:
- Đi được rồi, điện chủ.
Phượng Hoàng Điện Chủ nói:
- Ra ngoài thả lỏng, gọi ta là Côn ca được rồi, đừng xa lạ.
- Vâng thưa Côn ca.
- Mời.
Hai người hẹn nhau đi xem hội đèn lồng, điện chủ chờ Mộ Uyển một lúc bỗng nghe tiếng đánh nhau bên này nên họ thuận đường đến xem.
Sau khi đuổi Phương Chiêu đi, cũng tới lúc hai người xuất phát.
Khi đi, Mộ Uyển quay đầu lại bí ẩn lườm Lý Thiên Mệnh một cái, ra hiệu hắn đừng chọc vào rắc rối.
Đợi hai người đi khuất, chỉ còn lại Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê.
Bé gà chọc quê:
- Đau lòng chưa kìa, lão nam nhân kia đang cua Mộ Uyển thượng sư của ngươi.
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Bộ ngươi không thấy sao? Mộ Uyển thượng sư cung kính với y như vậy, rõ ràng không thích y. Ta nghe đồn lâu rồi, điện chủ có ý với thượng sư nhưng luôn bị thượng sư từ chối.
Mộ Uyển có chút bối cảnh, chứ nếu không thì sao từ chối được điện chủ Vệ Tử Côn tấn công dồn dập.
Trong Phượng Hoàng Điện, mọi thứ do Vệ Tử Côn quyết định, Phượng Hoàng Điện gần như là một phần năm Viêm Hoàng học cung.
Thật ra mấy chuyện này không liên quan nhiều với hắn, thứ hắn quan tâm là cuộc chiến thứ hạng ba ngày sau.
Khi đó năm điện chủ đều có mặt, nhiều tồn tại đỉnh cấp trong Diễm Đô cũng tới chiến trường Viêm Hoàng xem cuộc chiến.
Khi đó cảnh tượng náo nhiệt hơn cuộc chiến qua ải gấp chục lần.
Nhân vật cao tầng của Chu Tước vương tộc, Lôi Tôn Phủ, Thiên Cơ Cung, Tinh Thần thương hội cũng sẽ đến chiến trường Viêm Hoàng. Dù sao tiểu bối trong tộc của họ đang chiến đấu vì tương lai rộng mở và thanh danh.
Cuộc chiến thứ hạng lớp sơ cấp sẽ sắp xếp thế nào? Ai có thể trở thành đệ tử đệ nhất? Đây là sự kiện long trọng nhất được chú ý hàng năm trong Chu Tước quốc.
Dù sao người trẻ tuổi là bảo đảm cho tương lai, cho truyền thừa gia tộc.
Những danh môn vọng tộc muốn truyền thừa lâu xa thì cần có thiên tài lớp lớp.
Làm sao kết luận thiên tài lớp lớp? Dễ thôi, cuộc chiến thứ hạng Viêm Hoàng học cung.
Những thiên tài Thiên Phủ như Lâm Tiêu Đình, Mộc Tình Tình chắc cũng sẽ xem cuộc chiến trong phòng riêng nào đó.
Vì cuộc chiến thứ hạng lần này, Lý Thiên Mệnh lại tu hành.
Hắn đặc biệt khắc khổ, vốn có thể để Tiểu Hoàng Kê dẫn dắt tu luyện, hắn hưởng thụ nhàn nhã là được, nhưng hắn không làm như vậy.
Mấy ngày nay mỗi bước trưởng thành của hắn đạp vững chắc, vì vốn liếng càng hùng hậu hơn trong chiến đấu.
Thời gian trôi qua, chớp mắt hai ngày rưỡi trôi qua, ngày mai là cuộc chiến thứ hạng oanh động toàn thành.
Lý Thiên Mệnh sẽ không quên ước hẹn cùng mẫu thân.
Ngày mai không có thời gian nên hắn định tối nay đón mẫu thân đến, ngày mai mẫu thân có thể thấy tận mắt hắn chiến đấu vì mẫu thân.
Điều này vô cùng quan trọng với Lý Thiên Mệnh.
Hắn chỉ có một cơ hội vào Thiên Phủ, mục tiêu đầu tiên vào Thiên Phủ là chữa bệnh cho mẫu thân, nên hắn hy vọng mẫu thân có thể trông thấy.
Hơn nữa mẫu thân có mặt không chừng khiến hắn phát huy ra sức chiến đấu hai trăm phần trăm.
Lý Thiên Mệnh bận rộn tu luyện, đã nhiều ngày không về thăm Vệ Tịnh.
- Không biết mấy ngày nay mẫu thân có quen ở Diễm Đô chưa.
Lý Thiên Mệnh thuê một đại thẩm lo ăn uống cuộc sống cho Vệ Tịnh, nếu không bị căn bệnh hành hạ chắc mẫu thân sẽ sống rất thoải mái.
Ban đêm, Lý Thiên Mệnh đi qua con hẻm sâu thẳm tối tăm.
Căn nhà Lý Thiên Mệnh mới mua nằm cách Viêm Hoàng học cung không xa, khoảng nửa khắc là hắn về tới nơi.
Mấy ngày nay là hội đèn lồng ở Diễm Đô nên phố lớn ngõ nhỏ khá náo nhiệt, khắp nơi múa hát nhộn nhịp, cảnh tượng phồn hoa hạnh phúc.
Ly Hỏa thành không cách nào so sánh sự hưng thịnh với Diễm Đô.
Lý Thiên Mệnh đang cảm khái vừa lúc thấy ngôi nhà phía xa đen ngòm không đèn đóm.
- Mẫu thân ngủ sớm vậy?
Vì không đánh thức mẫu thân, Lý Thiên Mệnh lặng lẽ đẩy cửa ra, đi vào đình viện. Phòng phía đông to nhất là phòng ngủ của Vệ Tịnh.
Lý Thiên Mệnh không nghe tiếng hít thở đều đều, ngược lại nghe tiếng rên rỉ khó chịu.
Chắc chắn Vệ Tịnh ở trong phòng, nhưng nàng tuyệt đối không ngủ yên.
Là vì ma bệnh làm khó chịu hay vì nguyên nhân gì thì Lý Thiên Mệnh phải đi vào xem mới biết.
Ban đêm tối mờ, đôi mắt Lý Thiên Mệnh không thấy rõ ràng, nhưng tầm nhìn con mắt trong lòng bàn tay trái thấy rõ như ban ngày.
Lý Thiên Mệnh dứt khoát đẩy cửa bước vào.
- Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!
Nói thật ra bây giờ Vệ Tịnh rất yếu ớt, nên tim hắn muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Lý Thiên Mệnh đẩy cửa ra, Lý Thiên Mệnh thấy Vệ Tịnh nằm trên giường.
Chăn đắp trên người nàng, chắc đang ngủ bình thường, nhưng hình như nàng vùng vẫy, đau đớn rên khẽ.
Óc Lý Thiên Mệnh như bị dao đâm:
- Chuyện gì xảy ra!?
Lý Thiên Mệnh tuyệt đối không chịu nổi cảnh Vệ Tịnh bị thương, nghe tiếng rên đau yếu ớt là biết mẫu thân đang cực kỳ khó chịu.
Lý Thiên Mệnh trở nên táo bạo, hắn nhanh chóng đến gần mẫu thân, vén chăn lên.
Giây sau, khóe mắt Lý Thiên Mệnh muốn nứt ra, con mắt đỏ máu, tơ máu dữ tợn trải rộng tròng mắt.
- Về sau nếu còn dám đến chỗ ta thì sẽ cho các ngươi cảm nhận thử ta dịu dàng cỡ nào.
Nhóm người nghe xong run càng dữ hơn, bò đi càng nhanh. Đặc biệt là Phương Chiêu, suýt đổi cái quần thứ hai.
Mộ Uyển thượng sư lườm một cái:
- Biến!
Học sinh mới đã biết sự khủng bố của nàng, cuống cuồng chạy tứ tán.
Bọn họ đã hiểu rõ, mặc kệ thanh danh của Lý Thiên Mệnh như thế nào thì hình như Mộ Uyển thượng sư rất xem trọng hắn.
Bọn họ tức giận, ghen tị, nhưng không biết làm sao.
Lý Thiên Mệnh thậm chí đánh bại sư huynh lớp trung cấp, nguyên lớp Mộ Uyển chắc không vài người đánh lại hắn.
Chờ đám người giải tán, chỉ còn lại Lý Thiên Mệnh và Mộ Uyển.
Nhưng ngay sau đó, một nam nhân trung niên xuất hiện sau lưng Mộ Uyển thượng sư.
Nam nhân trung niên mặc trường bào màu vàng, tóc đen dài chải tóc ngay ngắn, mặt sạch sẽ, đôi mắt lóe tia sáng vàng.
Khí tràng của y rất mạnh, khi y xuất hiện thì lấn lướt cả Mộ Uyển.
Đây tuyệt đối là một vị cường giả đỉnh cấp, từng hành động đều khiến đất rung núi chuyển.
Lý Thiên Mệnh biết người này, vội hành lễ:
- Đệ tử Lý Thiên Mệnh kính chào điện chủ!
Người này là một trong năm điện chủ của Viêm Hoàng học cung, điện chủ Phượng Hoàng Điện trong truyền thuyết, tên Vệ Tử Côn.
Trong Viêm Hoàng học cung, trừ cung chủ và mấy nhân vật Thiên Phủ ra, năm điện chủ xem như có thân phận địa vị cao nhất.
Người trước mắt cai quản nguyên Phượng Hoàng Điện.
Có thể chấp chưởng Phượng Hoàng Điện nói lên y trẻ tuổi tài cao, rõ ràng nhỏ hơn Lý Viêm Phong vài tuổi nhưng chắc đã là cường giả đỉnh cao trong Chu Tước quốc.
Bốn năm trước, Lý Thiên Mệnh tu luyện trong học cung một năm nhưng chưa từng gặp vị điện chủ này, không ngờ lần này mới đến thì điện chủ đã xuất hiện trước mắt.
Đương nhiên Phượng Hoàng Điện Chủ không đến vì hắn.
Phượng Hoàng Điện Chủ nhìn Lý Thiên Mệnh, hỏi:
- Mộ Uyển, đây là đệ tử mà nàng mới thu?
Mộ Uyển cung kính nghiêm túc nói, khác xa tính tình thường ngày:
- Đúng vậy, điện chủ.
Phượng Hoàng Điện Chủ nói:
- Ba ngày sau là cuộc chiến thứ hạng, tuy ngươi hơi lớn tuổi một chút nhưng thực lực tạm được, tranh thủ lấy thứ hạng tốt, làm rạng rỡ Phượng Hoàng Điện, dù sao cuộc chiến thứ hạng không tính tuổi.
Cuộc chiến qua ải sẽ suy xét đến tuổi tác mà trừ điểm, nhưng cuộc chiến thứ hạng vì quản lý thống nhất, hơn nữa tất cả đệ tử lớp sơ cấp cách biệt tuổi tác không quá lớn nên thứ hạng cuối cùng sẽ không tính điểm tuổi vào.
Lý Thiên Mệnh lớn tuổi nhất lớp sơ cấp nhưng điều này sẽ không trở thành thế yếu, ngược lại hắn được lơ.
Mộ Uyển liếc qua Lý Thiên Mệnh:
- Đực mặt ra đó làm gì?
Lý Thiên Mệnh nghiêm túc nói:
- Thưa điện chủ, ta tất nhiên sẽ dốc hết sức.
- Năm điện chủ đều sẽ có mặt trong cuộc chiến thứ hạng, khi đó chờ xem biểu hiện của ngươi.
Phượng Hoàng Điện Chủ nói xong mỉm cười quay sang hỏi Mộ Uyển:
- Chuẩn bị xong chưa? Hội đèn lồng sắp bắt đầu.
Mộ Uyển gật đầu nói:
- Đi được rồi, điện chủ.
Phượng Hoàng Điện Chủ nói:
- Ra ngoài thả lỏng, gọi ta là Côn ca được rồi, đừng xa lạ.
- Vâng thưa Côn ca.
- Mời.
Hai người hẹn nhau đi xem hội đèn lồng, điện chủ chờ Mộ Uyển một lúc bỗng nghe tiếng đánh nhau bên này nên họ thuận đường đến xem.
Sau khi đuổi Phương Chiêu đi, cũng tới lúc hai người xuất phát.
Khi đi, Mộ Uyển quay đầu lại bí ẩn lườm Lý Thiên Mệnh một cái, ra hiệu hắn đừng chọc vào rắc rối.
Đợi hai người đi khuất, chỉ còn lại Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê.
Bé gà chọc quê:
- Đau lòng chưa kìa, lão nam nhân kia đang cua Mộ Uyển thượng sư của ngươi.
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Bộ ngươi không thấy sao? Mộ Uyển thượng sư cung kính với y như vậy, rõ ràng không thích y. Ta nghe đồn lâu rồi, điện chủ có ý với thượng sư nhưng luôn bị thượng sư từ chối.
Mộ Uyển có chút bối cảnh, chứ nếu không thì sao từ chối được điện chủ Vệ Tử Côn tấn công dồn dập.
Trong Phượng Hoàng Điện, mọi thứ do Vệ Tử Côn quyết định, Phượng Hoàng Điện gần như là một phần năm Viêm Hoàng học cung.
Thật ra mấy chuyện này không liên quan nhiều với hắn, thứ hắn quan tâm là cuộc chiến thứ hạng ba ngày sau.
Khi đó năm điện chủ đều có mặt, nhiều tồn tại đỉnh cấp trong Diễm Đô cũng tới chiến trường Viêm Hoàng xem cuộc chiến.
Khi đó cảnh tượng náo nhiệt hơn cuộc chiến qua ải gấp chục lần.
Nhân vật cao tầng của Chu Tước vương tộc, Lôi Tôn Phủ, Thiên Cơ Cung, Tinh Thần thương hội cũng sẽ đến chiến trường Viêm Hoàng. Dù sao tiểu bối trong tộc của họ đang chiến đấu vì tương lai rộng mở và thanh danh.
Cuộc chiến thứ hạng lớp sơ cấp sẽ sắp xếp thế nào? Ai có thể trở thành đệ tử đệ nhất? Đây là sự kiện long trọng nhất được chú ý hàng năm trong Chu Tước quốc.
Dù sao người trẻ tuổi là bảo đảm cho tương lai, cho truyền thừa gia tộc.
Những danh môn vọng tộc muốn truyền thừa lâu xa thì cần có thiên tài lớp lớp.
Làm sao kết luận thiên tài lớp lớp? Dễ thôi, cuộc chiến thứ hạng Viêm Hoàng học cung.
Những thiên tài Thiên Phủ như Lâm Tiêu Đình, Mộc Tình Tình chắc cũng sẽ xem cuộc chiến trong phòng riêng nào đó.
Vì cuộc chiến thứ hạng lần này, Lý Thiên Mệnh lại tu hành.
Hắn đặc biệt khắc khổ, vốn có thể để Tiểu Hoàng Kê dẫn dắt tu luyện, hắn hưởng thụ nhàn nhã là được, nhưng hắn không làm như vậy.
Mấy ngày nay mỗi bước trưởng thành của hắn đạp vững chắc, vì vốn liếng càng hùng hậu hơn trong chiến đấu.
Thời gian trôi qua, chớp mắt hai ngày rưỡi trôi qua, ngày mai là cuộc chiến thứ hạng oanh động toàn thành.
Lý Thiên Mệnh sẽ không quên ước hẹn cùng mẫu thân.
Ngày mai không có thời gian nên hắn định tối nay đón mẫu thân đến, ngày mai mẫu thân có thể thấy tận mắt hắn chiến đấu vì mẫu thân.
Điều này vô cùng quan trọng với Lý Thiên Mệnh.
Hắn chỉ có một cơ hội vào Thiên Phủ, mục tiêu đầu tiên vào Thiên Phủ là chữa bệnh cho mẫu thân, nên hắn hy vọng mẫu thân có thể trông thấy.
Hơn nữa mẫu thân có mặt không chừng khiến hắn phát huy ra sức chiến đấu hai trăm phần trăm.
Lý Thiên Mệnh bận rộn tu luyện, đã nhiều ngày không về thăm Vệ Tịnh.
- Không biết mấy ngày nay mẫu thân có quen ở Diễm Đô chưa.
Lý Thiên Mệnh thuê một đại thẩm lo ăn uống cuộc sống cho Vệ Tịnh, nếu không bị căn bệnh hành hạ chắc mẫu thân sẽ sống rất thoải mái.
Ban đêm, Lý Thiên Mệnh đi qua con hẻm sâu thẳm tối tăm.
Căn nhà Lý Thiên Mệnh mới mua nằm cách Viêm Hoàng học cung không xa, khoảng nửa khắc là hắn về tới nơi.
Mấy ngày nay là hội đèn lồng ở Diễm Đô nên phố lớn ngõ nhỏ khá náo nhiệt, khắp nơi múa hát nhộn nhịp, cảnh tượng phồn hoa hạnh phúc.
Ly Hỏa thành không cách nào so sánh sự hưng thịnh với Diễm Đô.
Lý Thiên Mệnh đang cảm khái vừa lúc thấy ngôi nhà phía xa đen ngòm không đèn đóm.
- Mẫu thân ngủ sớm vậy?
Vì không đánh thức mẫu thân, Lý Thiên Mệnh lặng lẽ đẩy cửa ra, đi vào đình viện. Phòng phía đông to nhất là phòng ngủ của Vệ Tịnh.
Lý Thiên Mệnh không nghe tiếng hít thở đều đều, ngược lại nghe tiếng rên rỉ khó chịu.
Chắc chắn Vệ Tịnh ở trong phòng, nhưng nàng tuyệt đối không ngủ yên.
Là vì ma bệnh làm khó chịu hay vì nguyên nhân gì thì Lý Thiên Mệnh phải đi vào xem mới biết.
Ban đêm tối mờ, đôi mắt Lý Thiên Mệnh không thấy rõ ràng, nhưng tầm nhìn con mắt trong lòng bàn tay trái thấy rõ như ban ngày.
Lý Thiên Mệnh dứt khoát đẩy cửa bước vào.
- Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!
Nói thật ra bây giờ Vệ Tịnh rất yếu ớt, nên tim hắn muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Lý Thiên Mệnh đẩy cửa ra, Lý Thiên Mệnh thấy Vệ Tịnh nằm trên giường.
Chăn đắp trên người nàng, chắc đang ngủ bình thường, nhưng hình như nàng vùng vẫy, đau đớn rên khẽ.
Óc Lý Thiên Mệnh như bị dao đâm:
- Chuyện gì xảy ra!?
Lý Thiên Mệnh tuyệt đối không chịu nổi cảnh Vệ Tịnh bị thương, nghe tiếng rên đau yếu ớt là biết mẫu thân đang cực kỳ khó chịu.
Lý Thiên Mệnh trở nên táo bạo, hắn nhanh chóng đến gần mẫu thân, vén chăn lên.
Giây sau, khóe mắt Lý Thiên Mệnh muốn nứt ra, con mắt đỏ máu, tơ máu dữ tợn trải rộng tròng mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.