Chương 5: Dạ Huyền xuất thủ, Ấu Vi thức tỉnh
Lão Quỷ
06/05/2022
Dạ Huyền nói khiến trong lòng Giang Tĩnh cảm thấy rất khó chịu. Bà chẳng bao giờ nghĩ tới tính mạng và tu vi của nữ nhi nhà mình vậy mà phải cần kẻ đần này ra tay tương trợ.
- Chúng ta lùi lại chút, đừng cản trở tiên sinh.
Ngô Kính Sơn chủ động để mấy người lùi sang một bên, cung kính nói.
- Vậy tiếp theo giao cho tiên sinh.
Triệu Ngọc Long thấy thấy trong lòng tất nhiên sinh ra đối kị. Cho dù cha hắn Thánh Chủ của La Thiên Thánh Địa cũng không nhận được sự tôn kính như vậy của Ngô Kính Sơn.
Còn nữa, kẻ đần Dạ Huyền này thật sự có năng lực chữa khỏi cho Ấu Vi? Tốt nhất là có thể chữa khỏi cho nàng, sau đó hắn cũng có cách để Hoàng Cực Tiên Tông phải cúi đầu. Lần này hắn xuất quan, nhất định phải cưới được Ấu Vi!
Đây không phải ý của hắn, mà là ý của toàn bộ La Thiên Thánh Địa!
Ngô Kính Sơn, Giang Tĩnh, Chu Băng Y đều vội vã cuống cuồng nhìn Chu Ấu Vi, cũng không ai biết Triệu Ngọc Long đang suy tính cái gì.
Dạ Huyền ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ như thiên sứ của Chu Ấu Vi, sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng, hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm lên mi tâm Chu Ấu Vi, một luồng hồn niệm tiến vào bên trong nàng.
Rầm rầm…
Lúc này bên trong Chu Ấu Vi như phát sinh địa chiến kinh thiên động địa, sức mạnh Liệt Dương kinh khủng bất dung với sức mạnh Huyền Băng. Chu Ấu Vi gần như lá cây đong đưa trong gió, không biết lúc nào có thể bị cuồng phong xé nát.
Tình huống này nếu để cho Ngô Kính Sơn xuất thủ, chẳng những khó giữ được tu vi thậm chí còn khiến nàng chết!
Thế gian này, toàn bộ tu sĩ đều có hồn phách, nhưng chỉ là một thân một phách, có mạnh có yếu. Mà có người đặc biệt, một thân song hồn, thậm chí tam hồn. Sự tồn tại như vậy thường thì không phải phí thời gian cả đời đã là tuyệt vạn cổ. Mà vợ hắn Chu Ấu Vi, đúng là một thân song hồn, ẩn chứa Huyền Băng và Liệt Dương.
Vạn cổ tới nay, Dạ Huyền gặp không ít quái thai một thân song hồn, cũng đã gặp đủ loại bệnh trạng của trường hợp này. Hắn xử lý chỉ là quen việc dễ làm mà thôi.
Nửa nén hương trôi qua.
Trong mắt Ngô Kính Sơn, Giang Tĩnh, Triệu Ngọc Long thì Dạ Huyền đang đứng im như một pho tượng, không hề nhúc nhích, dường như trở lại vẻ ngu xuẩn như lúc trước.
- Nếu hắn mà thành công thì ba chữ Triệu Ngọc Long của ta sẽ viết nguộc.
Triệu Ngọc Long cười nhạt.
Từ đầu đến cuối hắn đều không tin Dạ Huyền có thể cứu sống Chu Ấu Vi. Bây giờ thấy Dạ Huyền trong bộ dáng này, hắn khẳng định ý nghĩ trong lòng.
Triệu Ngọc Long không khỏi nhìn về phía Giang Tĩnh, thấy bà vô cùng căng thẳng lo lắng thì nhẹ giọng nói.
- Bá mẫu yên tâm, cho dù Ấu Vi không còn tu vi thì Triệu Ngọc Long ta vẫn sẽ cưới nàng!
Giang Tĩnh nghe vậy thì cố nặn ra một chút vui vẻ.
- Ngọc Long có ý rồi, chuyện này lúc nào Ấu Vi tỉnh thì chúng ta cùng bàn lại sau.
Đến lúc này rồi mà Triệu Ngọc Long không quan tâm Ấu Vi sống chết thế nào, lại cứ quan tâm cái chuyện đấy.
Ngô Kính Sơn không vui nhìn Triệu Ngọc Long một cái, không thấy tiên sinh đang cứu người sao, còn nói linh tinh gì thế? Nếu không phải sợ ảnh hưởng tới tiên sinh, Ngô Kính Sơn không ngại xuất thủ đuổi Triệu Ngọc Long đi.
- Được rồi.
Đúng lúc này Dạ Huyền mở hai mắt ra, rút tay lại, sắc mặt nhợt nhạt. Hắn liên tục khai triển hồn lực, quả thực khá mất lực.
Dạ Huyền đi tới một bên khác, ngồi xuống đất nhắm hai mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi một chút.
- Ổn rồi?
Giang Tĩnh và Chu Băng Y đều vui vẻ chạy đến bên giường muốn biết tình hình của Chu Ấu Vi trước.
Triệu Ngọc Long cũng theo sát chạy tới bên giường. Ta lại muốn xem xem tên phế vật kia có thể thành công hay không, Triệu Ngọc Long âm thầm cười nhạt.
Mà Ngô Kính Sơn lại đi tới bên cạnh Dạ Huyền, cung kính nói.
- Tiên sinh vất vả rồi.
Dạ Huyền khẽ vuốt cằm, vẫn chưa nói gì.
Thấy thế tuy trong lòng Ngô Kính Sơn có nhiều câu hỏi nhưng không dám nói gì, không thể phiền Dạ Huyền đang nghỉ ngơi. Sau đó ánh mắt hắn đưa về phía giường hẹp. Chỉ thấy Chu Ấu Vi đang nằm run run lông mi, chuẩn bị mở mắt.
Một màn này khiến Ngô Kính Sơn chấn động trong lòng, càng sùng kính Dạ Huyền ở bên cạnh. Tiên sinh đúng là như thần, một thân song hồn còn giải quyết đơn giản như vậy!
- Ấu Vi.
Giang Tĩnh thấy thế cũng vô cùng mừng rỡ, nhẹ nhàng gọi. Chu Băng Y ở một bên nhìn chằm chằm Chu Ấu Vi, như sợ nàng trốn đi. Mà Triệu Ngọc Long thấy một màn như vậy thì trừng lớn hai mắt, đầy vẻ hoảng sợ, kẻ ngốc kia thật sự chữa khỏi cho Ấu Vi?
Triệu Ngọc Long quay đầu nhìn về phía Dạ Huyền, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm. Lúc mới tới đây hắn tự tin sẽ khiến Hoàng Cực Tiên Tông cúi đầu, nhất định phải gả Chu Ấu Vi cho hắn, nhưng bây giờ hắn có chút không nắm chắc.
Tên Dạ Huyền này không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn. Sự bạo phát thình lình ở đại điện, lại có thể dễ dàng chữa khỏi cho Chu Ấu Vi, hai chuyện đều có thể để cho Triệu Ngọc Long thấy được Dạ Huyền bất phàm. Hắn thật sự là tên con rể phế vật như lời đồn? Triệu Ngọc Long hoài nghi.
Trên giường, Chu Ấu Vi chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt đẹp trong suốt nhưng lại có chút mờ mịt.
- Không phải ta bị tẩu hỏa nhập ma sao, vừa rồi như có người cứu ta…
Chu Ấu Vi mở mắt ra, toàn bộ động phủ Huyền Băng như sáng bừng lên, một luồng linh khí đột nhiên sinh ra.
- Ấu Vi.
Giang Tĩnh nhìn thấy Chu Ấu Vi đã tỉnh thì viền mắt đỏ lên.
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…
- Mẫu thân, muội muội.
Chu Ấu Vi nhìn hai người bên giường, mỉm cười.
- Tỷ tỷ, ruốt cuộc tỷ cũng tỉnh rồi.
Chu Băng Y nín khóc mỉm cười.
- Tên Dạ Huyền kia thật sự có thể cứu tỷ tỉnh lại.
- Dạ Huyền…
Chu Ấu Vi hơi nghi hoặc, Dạ Huyền cứu nàng tỉnh lại.
- Ấu Vi, nàng đúng là khiến ta lo lắng chết mà.
Lúc này Triệu Ngọc Long cũng tiến lên kích động nói.
- May mà nàng đã tỉnh lại, không thì một mình ta phải sống tiếp thế nào.
- Triệu Ngọc Long?
Chu Ấu Vi lại cau mày, ánh mắt lạnh lùng.
- Sao ngươi lại ở đây.
Triệu Ngọc Long dường như không nhận ra tâm trạng của Chu Ấu Vi thay đổi, hắn vừa cười vừa nói.
- Thật không dám dấu diếm, ta tới để cầu hôn. Lúc trước vì ta bế quan nên bị tên Dạ Huyền kia cướp mất nàng, lần này nhất định ta phải cưới được nàng về! Bá mẫu, người thấy thế nào?
Triệu Ngọc Long lại quay đầu nhìn về phía Giang Tĩnh.
Nguy cơ mà Dạ Huyền mang lại quá lớn, hắn muốn nhất định phải nhanh chóng giải quyết, để lâu hỏng việc.
- Chuyện này…
Giang Tĩnh hoàn toàn không ngờ Triệu Ngọc Long sẽ đề cập việc thành hôn trong lúc này, bà vô ý thức quay đầu nhìn về phía Dạ Huyền, chốc lát thì nói.
- Ngọc Long, Ấu Vi đã thành thân với Dạ Huyền được một năm rồi.
- Bá mẫu, người cảm thấy ta xứng với Ấu Vi hay là tên Dạ Huyền kia!
Triệu Ngọc Long nghiêm túc nhìn Giang Tĩnh.
Giang Tĩnh nhất thời không biết trả lời thế nào. Dưới cái nhìn của bà, quả thật Triệu Ngọc Long với Ấu Vi nhà bà vô cùng xứng đôi. Từ xuất thân thì Triệu Ngọc Long đều cao hơn Dạ Huyền rất nhiều. Chỉ là Dạ Huyền vừa cứu Ấu Vi, bà vẫn phải nói chuyện với Dạ Huyền chứ?
- Ngươi tốt, nhưng phu quân của ta cũng rất tốt, xin đừng tới quấy rầy chúng ta.
Lúc này Chu Ấu Vi mới chậm rãi mở miệng, giọng nói êm dịu nhưng lại mang theo ngữ khí khiến người ta không thể phản bác.
- Chúng ta lùi lại chút, đừng cản trở tiên sinh.
Ngô Kính Sơn chủ động để mấy người lùi sang một bên, cung kính nói.
- Vậy tiếp theo giao cho tiên sinh.
Triệu Ngọc Long thấy thấy trong lòng tất nhiên sinh ra đối kị. Cho dù cha hắn Thánh Chủ của La Thiên Thánh Địa cũng không nhận được sự tôn kính như vậy của Ngô Kính Sơn.
Còn nữa, kẻ đần Dạ Huyền này thật sự có năng lực chữa khỏi cho Ấu Vi? Tốt nhất là có thể chữa khỏi cho nàng, sau đó hắn cũng có cách để Hoàng Cực Tiên Tông phải cúi đầu. Lần này hắn xuất quan, nhất định phải cưới được Ấu Vi!
Đây không phải ý của hắn, mà là ý của toàn bộ La Thiên Thánh Địa!
Ngô Kính Sơn, Giang Tĩnh, Chu Băng Y đều vội vã cuống cuồng nhìn Chu Ấu Vi, cũng không ai biết Triệu Ngọc Long đang suy tính cái gì.
Dạ Huyền ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ như thiên sứ của Chu Ấu Vi, sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng, hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm lên mi tâm Chu Ấu Vi, một luồng hồn niệm tiến vào bên trong nàng.
Rầm rầm…
Lúc này bên trong Chu Ấu Vi như phát sinh địa chiến kinh thiên động địa, sức mạnh Liệt Dương kinh khủng bất dung với sức mạnh Huyền Băng. Chu Ấu Vi gần như lá cây đong đưa trong gió, không biết lúc nào có thể bị cuồng phong xé nát.
Tình huống này nếu để cho Ngô Kính Sơn xuất thủ, chẳng những khó giữ được tu vi thậm chí còn khiến nàng chết!
Thế gian này, toàn bộ tu sĩ đều có hồn phách, nhưng chỉ là một thân một phách, có mạnh có yếu. Mà có người đặc biệt, một thân song hồn, thậm chí tam hồn. Sự tồn tại như vậy thường thì không phải phí thời gian cả đời đã là tuyệt vạn cổ. Mà vợ hắn Chu Ấu Vi, đúng là một thân song hồn, ẩn chứa Huyền Băng và Liệt Dương.
Vạn cổ tới nay, Dạ Huyền gặp không ít quái thai một thân song hồn, cũng đã gặp đủ loại bệnh trạng của trường hợp này. Hắn xử lý chỉ là quen việc dễ làm mà thôi.
Nửa nén hương trôi qua.
Trong mắt Ngô Kính Sơn, Giang Tĩnh, Triệu Ngọc Long thì Dạ Huyền đang đứng im như một pho tượng, không hề nhúc nhích, dường như trở lại vẻ ngu xuẩn như lúc trước.
- Nếu hắn mà thành công thì ba chữ Triệu Ngọc Long của ta sẽ viết nguộc.
Triệu Ngọc Long cười nhạt.
Từ đầu đến cuối hắn đều không tin Dạ Huyền có thể cứu sống Chu Ấu Vi. Bây giờ thấy Dạ Huyền trong bộ dáng này, hắn khẳng định ý nghĩ trong lòng.
Triệu Ngọc Long không khỏi nhìn về phía Giang Tĩnh, thấy bà vô cùng căng thẳng lo lắng thì nhẹ giọng nói.
- Bá mẫu yên tâm, cho dù Ấu Vi không còn tu vi thì Triệu Ngọc Long ta vẫn sẽ cưới nàng!
Giang Tĩnh nghe vậy thì cố nặn ra một chút vui vẻ.
- Ngọc Long có ý rồi, chuyện này lúc nào Ấu Vi tỉnh thì chúng ta cùng bàn lại sau.
Đến lúc này rồi mà Triệu Ngọc Long không quan tâm Ấu Vi sống chết thế nào, lại cứ quan tâm cái chuyện đấy.
Ngô Kính Sơn không vui nhìn Triệu Ngọc Long một cái, không thấy tiên sinh đang cứu người sao, còn nói linh tinh gì thế? Nếu không phải sợ ảnh hưởng tới tiên sinh, Ngô Kính Sơn không ngại xuất thủ đuổi Triệu Ngọc Long đi.
- Được rồi.
Đúng lúc này Dạ Huyền mở hai mắt ra, rút tay lại, sắc mặt nhợt nhạt. Hắn liên tục khai triển hồn lực, quả thực khá mất lực.
Dạ Huyền đi tới một bên khác, ngồi xuống đất nhắm hai mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi một chút.
- Ổn rồi?
Giang Tĩnh và Chu Băng Y đều vui vẻ chạy đến bên giường muốn biết tình hình của Chu Ấu Vi trước.
Triệu Ngọc Long cũng theo sát chạy tới bên giường. Ta lại muốn xem xem tên phế vật kia có thể thành công hay không, Triệu Ngọc Long âm thầm cười nhạt.
Mà Ngô Kính Sơn lại đi tới bên cạnh Dạ Huyền, cung kính nói.
- Tiên sinh vất vả rồi.
Dạ Huyền khẽ vuốt cằm, vẫn chưa nói gì.
Thấy thế tuy trong lòng Ngô Kính Sơn có nhiều câu hỏi nhưng không dám nói gì, không thể phiền Dạ Huyền đang nghỉ ngơi. Sau đó ánh mắt hắn đưa về phía giường hẹp. Chỉ thấy Chu Ấu Vi đang nằm run run lông mi, chuẩn bị mở mắt.
Một màn này khiến Ngô Kính Sơn chấn động trong lòng, càng sùng kính Dạ Huyền ở bên cạnh. Tiên sinh đúng là như thần, một thân song hồn còn giải quyết đơn giản như vậy!
- Ấu Vi.
Giang Tĩnh thấy thế cũng vô cùng mừng rỡ, nhẹ nhàng gọi. Chu Băng Y ở một bên nhìn chằm chằm Chu Ấu Vi, như sợ nàng trốn đi. Mà Triệu Ngọc Long thấy một màn như vậy thì trừng lớn hai mắt, đầy vẻ hoảng sợ, kẻ ngốc kia thật sự chữa khỏi cho Ấu Vi?
Triệu Ngọc Long quay đầu nhìn về phía Dạ Huyền, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm. Lúc mới tới đây hắn tự tin sẽ khiến Hoàng Cực Tiên Tông cúi đầu, nhất định phải gả Chu Ấu Vi cho hắn, nhưng bây giờ hắn có chút không nắm chắc.
Tên Dạ Huyền này không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn. Sự bạo phát thình lình ở đại điện, lại có thể dễ dàng chữa khỏi cho Chu Ấu Vi, hai chuyện đều có thể để cho Triệu Ngọc Long thấy được Dạ Huyền bất phàm. Hắn thật sự là tên con rể phế vật như lời đồn? Triệu Ngọc Long hoài nghi.
Trên giường, Chu Ấu Vi chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt đẹp trong suốt nhưng lại có chút mờ mịt.
- Không phải ta bị tẩu hỏa nhập ma sao, vừa rồi như có người cứu ta…
Chu Ấu Vi mở mắt ra, toàn bộ động phủ Huyền Băng như sáng bừng lên, một luồng linh khí đột nhiên sinh ra.
- Ấu Vi.
Giang Tĩnh nhìn thấy Chu Ấu Vi đã tỉnh thì viền mắt đỏ lên.
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…
- Mẫu thân, muội muội.
Chu Ấu Vi nhìn hai người bên giường, mỉm cười.
- Tỷ tỷ, ruốt cuộc tỷ cũng tỉnh rồi.
Chu Băng Y nín khóc mỉm cười.
- Tên Dạ Huyền kia thật sự có thể cứu tỷ tỉnh lại.
- Dạ Huyền…
Chu Ấu Vi hơi nghi hoặc, Dạ Huyền cứu nàng tỉnh lại.
- Ấu Vi, nàng đúng là khiến ta lo lắng chết mà.
Lúc này Triệu Ngọc Long cũng tiến lên kích động nói.
- May mà nàng đã tỉnh lại, không thì một mình ta phải sống tiếp thế nào.
- Triệu Ngọc Long?
Chu Ấu Vi lại cau mày, ánh mắt lạnh lùng.
- Sao ngươi lại ở đây.
Triệu Ngọc Long dường như không nhận ra tâm trạng của Chu Ấu Vi thay đổi, hắn vừa cười vừa nói.
- Thật không dám dấu diếm, ta tới để cầu hôn. Lúc trước vì ta bế quan nên bị tên Dạ Huyền kia cướp mất nàng, lần này nhất định ta phải cưới được nàng về! Bá mẫu, người thấy thế nào?
Triệu Ngọc Long lại quay đầu nhìn về phía Giang Tĩnh.
Nguy cơ mà Dạ Huyền mang lại quá lớn, hắn muốn nhất định phải nhanh chóng giải quyết, để lâu hỏng việc.
- Chuyện này…
Giang Tĩnh hoàn toàn không ngờ Triệu Ngọc Long sẽ đề cập việc thành hôn trong lúc này, bà vô ý thức quay đầu nhìn về phía Dạ Huyền, chốc lát thì nói.
- Ngọc Long, Ấu Vi đã thành thân với Dạ Huyền được một năm rồi.
- Bá mẫu, người cảm thấy ta xứng với Ấu Vi hay là tên Dạ Huyền kia!
Triệu Ngọc Long nghiêm túc nhìn Giang Tĩnh.
Giang Tĩnh nhất thời không biết trả lời thế nào. Dưới cái nhìn của bà, quả thật Triệu Ngọc Long với Ấu Vi nhà bà vô cùng xứng đôi. Từ xuất thân thì Triệu Ngọc Long đều cao hơn Dạ Huyền rất nhiều. Chỉ là Dạ Huyền vừa cứu Ấu Vi, bà vẫn phải nói chuyện với Dạ Huyền chứ?
- Ngươi tốt, nhưng phu quân của ta cũng rất tốt, xin đừng tới quấy rầy chúng ta.
Lúc này Chu Ấu Vi mới chậm rãi mở miệng, giọng nói êm dịu nhưng lại mang theo ngữ khí khiến người ta không thể phản bác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.