Chương 20: Hai con tiểu cẩu
Lão Quỷ
06/05/2022
- Bây giờ tỷ tỷ ngươi đang ở đâu?
Dạ Huyền hỏi.
Chu Băng Y nhíu mày nói.
- Ở trong đại điện, tên Triệu Ngọc Long kia phiền muốn chết, cứ quấn lấy tỷ tỷ ta, còn tên Lãnh Dật Phàm kia cũng tới, ngươi mau đi đi!
Nhưng lúc này Lỗ Thừa Đức lại từ đâu tới.
- Nhị công chúa, cô gia.
- Lỗ gia gia, ngươi dọa ta rồi đấy!
Chu Băng Y nói.
Lỗ Thừa Đức mỉm cười nói.
- Nhị công chúa đi trước đi, trưởng lão bảo ta tới tìm cô gia có chút việc.
- Mẫu thân sai ngươi tới tìm Dạ Huyền sao, vậy được! Ta đi trước, Dạ Huyền nhớ kỹ ta nói đấy.
Đợi Chu Băng Y rời khỏi, Lỗ Thừa Đức mới cung kính nói.
- Thứ chủ nhân muốn lão nô đã tìm về đủ hết, mời chủ nhân xem qua.
Lỗ Thừa Đức nói xong thì lấy ra một cái vòng ngọc. Dạ Huyền nhận lấy, hồn niệm khẽ động, tiến vào trong không gian vòng ngọc. Vòng ngọc này có không gian pháp khí, có thể dùng để chứa vật phẩm. Bên trong có một đóng linh thạch, một hòn đá đen lớn, một bút màu đỏ máu, còn có một cốt của yêu thú. Đều là những đồ mà Dạ Huyền cần.
- Làm tốt lắm.
Dạ Huyền thu hôi hồn niệm, tán dương.
- Làm việc cho chủ nhận là phúc của lão nô.
Lỗ Thừa Đức cung kính nói.
- Chủ nhân, lão nô còn một chuyện muốn bẩm báo. Trấn Thiên Cổ Môn sắp tới rồi.
- Ồ?
Dạ Huyền có chút kinh ngạc. Lỗ Thừa Đức lại nói tiếp.
- Việc của đại công chúa dường như người của Trấn Thiên Cổ Môn đã biết, nên mới tới sớm.
Lai giả bất thiện, đến với ý không tốt. Trong lòng Dạ Huyền hiện lên bốn chữ này, hắn phất tay nói.
- Ngươi đi trước đi.
- Lão nô xin cáo lui.
Lỗ Thừa Đức cung kính rời đi. Đợi cho Lỗ Thừa Đức đi khỏi Dạ Huyền không vội tới đại điện luôn mà trở lại trong phòng, đặt những vật mà Lỗ Thừa Đức vừa mới đi tới trước mặt. Ngay sau đó, hắn đeo vòng ngọc vào trong tay. Vòng ngọc như có cái gì dẫn dắt, từng đợt hào quang bao phủ tay Dạ Huyền. Dạ Huyền cầm bút, tay trái cầm yêu hạch, đặt bút viết lên hòn đá màu đen kia.
Vù vù!
Chỉ một thoáng, thần hoa nổi lên, hòn đá run rẩy như có chút chống cự.
- Im!
Dạ Huyền khẽ quát một tiếng, hòn đá kia trong nháy mắt lại trở nên ngoan ngoãn. Ngay sau đó ngón tay trái của Dạ Huyền ấn một cái, phá một lỗ hổng trên yêu hạch, nhẹ nhàng chấm một nét bút lên đó.
Màu đỏ máu của bút như có sức mạnh quỷ dị, yêu lực trong yêu hạch như bị dẫn dắt, chỉ một thoáng đã bị hút khô, yêu hạch vỡ vụn hoàn toàn. Dạ Huyền lại đặt bút một lần nữa, viết một chứ “Trấn”, sau đó hào quang trở nên nhàn nhạt. Dạ Huyền cũng không để ý mà lật hòn đá lại, tiếp tục viết chữ “Thiên”.
Hai chữ hoàn thành, huyết bút biến mất, linh khí trên linh thạch ở vòng ngọc đều bị hút khô. Dạ Huyền cầm hòn đó mà đen lên, nắm chặt, hơi dùng sức.
Két két…
Đá vụn liên tục rơi xuống, lát sau trở thành một tấm cổ lệnh màu đen, một mặt viết chữ “Trấn”, một mặt viết chữ “Thiên”.
Dạ Huyền nhìn tấm cổ lệnh này, sau khi xác nhận không có sai sót gì thì thu vào trong vòng ngọc, đứng dậy đi về phía đại điện. Đi xem hai con tiểu cẩu kia đang làm cái gì.
Lúc này, trong đại điện có Chu Ấu Vi, Chu Băng Y, Triệu Ngọc Long và Lãnh Dật Phàm bầu không khí có chút kỳ quái. Triệu Ngọc Long thì cười với Chu Ấu Vi nhưng châm chọc khiêu khích về phía Lãnh Dật Phàm. Mà Lãnh Dật Phàm vừa khen Chu Ấu Vi vừa trào phúng Triệu Ngọc Long. Hai người này có vẻ cực không hợp nhau.
- Ấu Vi, phải thế nào nàng mới bằng lòng gả cho ta?
Triệu Ngọc Long nhìn Chu Ấu Vi, có vẻ chưa từ bỏ ý định.
Chu Ấu Vi còn chưa trả lời thì Lãnh Dật Phàm ở bên kia đã cười rộ lên.
- Triệu huynh thật không biết xấu hổ, không nói đến việc Ấu Vi đã thành hôn, cho dù là chưa thì cũng gả cho Lãnh mỗ, không phải ngươi.
- Lãnh Dật Phàm, ngươi muốn gây sự với ta sao?
Triệu Ngọc Long nhìn Lãnh Dật Phàm vô cùng khó chịu.
Lãnh Dật Phàm này vừa còn thề son sắt nói là sẽ giải quyết Dạ Huyền, sau đó sẽ để hắn thành thân với Chu Ấu Vi, vậy mà sau khi thất bại lại chạy đến đây tranh giành Chu Ấu Vi với hắn! Nhất định là mặt dày đến cực điểm!
- Triệu huynh nói vậy cũng không hay lắm, chẳng qua Lãnh mỗ chỉ nói sự thật mà thôi, làm sao lại thành gây sự với ngươi thế?
Lãnh Dật Phàm tỏ vẻ ôn hòa, khiến người ta có cảm giác khiêm tốn, ôn nhu như ngọc, hắn nói.
- Nói ra thì Lãnh mỗ với sư muộn mới thật sự là thanh mai trúc mã, cho dù theo lý cũng là Lãnh mỗ tới trước thì phải.
Mấy câu nói này khiến Triệu Ngọc Long tức tới mức suýt nữa nổi lên sát ý.
- Trước đó vài ngày ngươi còn tìm ta, thật sự ngươi cho rằng ta không dám nói ra sao?
Triệu Ngọc Long âm trầm nói.
Lúc này Dạ Huyền mới từ bên ngoài đại điện nghênh ngang đi tới, chậm rãi nói.
- Nói đi, ta cũng muốn nghe một chút xem các ngươi thương lượng đối phó với ta như thế nào.
- Dạ Huyền?
Triệu Ngọc Long hơi híp mắt lại, cười nói.
- Mạng ngươi cũng thật là lớn, thế mà lại thoát được sau lần ám sát của Lãnh Dật Phàm.
Lãnh Dật Phàm nhìn không chớp mắt, nhàn nhạt nói.
- Triệu huynh đừng ngậm máu phun người.
- Dạ Huyền! Ngươi tới rồi!
Chu Băng Y sáng mắt nói.
Chu Ấu Vi đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng về phía Dạ Huyền.
- Phu quân.
- Ngoan lắm, mấy hôm nay không thấy lại đẹp thêm rồi.
Dạ Huyền nhếch miệng cười một tiếng, vòng tay tinh tế ôm eo Chu Ấu Vi.
Mặt Chu Ấu Vi ửng đỏ, nhưng vẫn không hề chống cự mà liếc nhìn Dạ Huyền một cái, nói.
- Đồ quỷ.
- Vẫn không bằng vợ xinh đẹp của ta.
Dạ Huyền cười ha hả.
Một màn này khiến Triệu Ngọc Long tức tới mức mắt như muốn phun ra lửa.
- Bỏ cái vuốt chó của ngươi ra.
Lãnh Dật Phàm cũng nheo mắt, sát khí nổi lên nhưng vẫn bị hắn che giấu rất kỹ.
Dạ Huyền liếc nhìn Triệu Ngọc Long một cái, bình tĩnh nói.
- Ta ôm vợ ta thì mắc mớ gì đến ngươi, ngươi ở nhà ta tự tiện mấy ngày hôm nay, còn không mau cút đi?
Triệu Ngọc Long tức giận nhưng lại hận không thể mở miệng cãi được gì.
- Không phải vừa mới nói là ám sát ta sao, nói tiếp đi chứ, ta ở bên này yên lặng nghe, không quấy rầy các ngươi.
Dạ Huyền quét mắt nhìn Lãnh Dật Phàm và Triệu Ngọc Long một cái nói.
Hai con tiểu cẩu này đúng là một loại.
- Hừ!
Triệu Ngọc Long hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm. Lãnh Dật Phàm nhìn Dạ Huyền bằng ánh mắt sắc bén, cũng không mở miệng.
Dạ Huyền đến trực tiếp khiến Thánh Tử của La Thiên Thánh Địa và đại đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông phải ngậm miệng. Hai người này cũng rất rõ Dạ Huyền ở đây rồi, bọn hắn mà thật sự lỡ lời nói gì thì quá là ngốc.
- Ấu Vi, ta tin nàng nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý rồi nhìn về phía ta, hôm nay ta không quấy rầy nữa, ta đi trước đây.
Triệu Ngọc Long nhìn Chu Ấu Vi đang được Dạ Huyền ôm ấp nhất thời giận không có chỗ phát tiết, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài. Mắt không thấy tim không đau, tên Dạ Huyền đáng chết này cứ để cho nhảy nhót vài ngày, không lâu sau Trấn Thiên Cổ Môn sẽ đến, đến lúc đó hắn sẽ thấy Chu Ấu Vi cúi đầu với hắn.
- Sư muội, vi huynh cũng đi làm việc đây.
Lãnh Dật Phàm đứng dậy nói với Chu Ấu Vi.
Nhưng lúc này một đệ tử của Hoàng Cực Phong thình lình xuất hiện ngoài điện, cung kính nói.
- Đại công chúa, người của Trấn Thiên Cổ Môn nói, trưởng lão muốn ngươi tới điện Liệt Thiên.
Triệu Ngọc Long và Lãnh Dật Phàm vốn muốn rời đi đều dừng lại.
Trời cũng giúp ta! Con ngươi Triệu Ngọc Long sáng lên, vốn tưởng rằng phải đợi mấy ngày nữa không ngờ Trấn Thiên Cổ Môn tới sớm như vậy!
Lãnh Dật Phàm thì nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi. Trấn Thiên Cổ Môn đúng là vẫn tới!
- Ta biết rồi!
Trên dung nhan tuyệt mỹ của Chu Ấu Vi không có quá nhiều biến hóa, dường như nàng đã sớm dự liệu được.
- Tỷ tỷ, làm sao bây giờ, Trấn Thiên Cổ Môn tới rồi.
Chu Băng Y có chút hoang mang lo sợ.
- Không sao.
Chu Ấu Vi nhẹ nhàng trấn an.
Dạ Huyền chậm rãi đứng dậy, cười một cái.
- Chỉ là Trấn Thiên Cổ Môn thôi, ta cũng muốn diện kiến một lần.
- Ha ha! Hay cho một tên cuồng ngôn, không biết lát nữa ngươi còn nói được những lời này không.
Triệu Ngọc Long cũng cười ầm lên.
Lãnh Dật Phàm bị mấy câu nói của Dạ Huyền làm cho sững sờ, chốc lát thì nhìn về Chu Ấu Vi nói.
- Sư muội, ta đi với nàng. Còn tên Dạ Huyền kia vẫn là nên ở lại đây đi, lời kia không thể để cho Trấn Thiên Cổ Môn nghe được, Hoàng Cực Tiên Tông ta sẽ nguy mất!
Trấn Thiên Cổ Môn là nhân vật thế nào hắn biết rõ, chỉ dựa vào lời nói ngông cuồng sẽ làm hỏng việc.
- Sợ cái gì, tên kia không sợ trời không sợ đất, dẫn hắn đi biết thêm kiến thức có sao?
Triệu Ngọc Long thêm dầu vào lửa.
Chu Ấu Vi do dự một chút cuối cùng nhìn về phía Dạ Huyền.
- Phu quân, hay là đừng đi…
Giống như Lãnh Dật Phàm nói, lời vừa rồi của Dạ Huyền nếu để người của Trấn Thiên Cổ Môn nghe được chắc chắn sẽ không bỏ qua, thậm chí còn nguy hiểm đến cả Hoàng Cực Tiên Tông.
Dạ Huyền bình tĩnh nói.
- Nàng không dẫn ta đi, vậy thì ta tự đi.
Chu Ấu Vi nhất thời trầm mặt lại, cuối cùng cũng cắn răng nói.
- Được, ta dẫn ngươi đi, nhưng không được nói lung tung có biết không?
- Yên tâm.
Dạ Huyền nhếch miệng cười. Thấy nụ cười này Chu Ấu Vi nhất thời có chút hối hận, nhưng lỡ nhận rồi đành dẫn theo Dạ Huyền đi.
Dạ Huyền hỏi.
Chu Băng Y nhíu mày nói.
- Ở trong đại điện, tên Triệu Ngọc Long kia phiền muốn chết, cứ quấn lấy tỷ tỷ ta, còn tên Lãnh Dật Phàm kia cũng tới, ngươi mau đi đi!
Nhưng lúc này Lỗ Thừa Đức lại từ đâu tới.
- Nhị công chúa, cô gia.
- Lỗ gia gia, ngươi dọa ta rồi đấy!
Chu Băng Y nói.
Lỗ Thừa Đức mỉm cười nói.
- Nhị công chúa đi trước đi, trưởng lão bảo ta tới tìm cô gia có chút việc.
- Mẫu thân sai ngươi tới tìm Dạ Huyền sao, vậy được! Ta đi trước, Dạ Huyền nhớ kỹ ta nói đấy.
Đợi Chu Băng Y rời khỏi, Lỗ Thừa Đức mới cung kính nói.
- Thứ chủ nhân muốn lão nô đã tìm về đủ hết, mời chủ nhân xem qua.
Lỗ Thừa Đức nói xong thì lấy ra một cái vòng ngọc. Dạ Huyền nhận lấy, hồn niệm khẽ động, tiến vào trong không gian vòng ngọc. Vòng ngọc này có không gian pháp khí, có thể dùng để chứa vật phẩm. Bên trong có một đóng linh thạch, một hòn đá đen lớn, một bút màu đỏ máu, còn có một cốt của yêu thú. Đều là những đồ mà Dạ Huyền cần.
- Làm tốt lắm.
Dạ Huyền thu hôi hồn niệm, tán dương.
- Làm việc cho chủ nhận là phúc của lão nô.
Lỗ Thừa Đức cung kính nói.
- Chủ nhân, lão nô còn một chuyện muốn bẩm báo. Trấn Thiên Cổ Môn sắp tới rồi.
- Ồ?
Dạ Huyền có chút kinh ngạc. Lỗ Thừa Đức lại nói tiếp.
- Việc của đại công chúa dường như người của Trấn Thiên Cổ Môn đã biết, nên mới tới sớm.
Lai giả bất thiện, đến với ý không tốt. Trong lòng Dạ Huyền hiện lên bốn chữ này, hắn phất tay nói.
- Ngươi đi trước đi.
- Lão nô xin cáo lui.
Lỗ Thừa Đức cung kính rời đi. Đợi cho Lỗ Thừa Đức đi khỏi Dạ Huyền không vội tới đại điện luôn mà trở lại trong phòng, đặt những vật mà Lỗ Thừa Đức vừa mới đi tới trước mặt. Ngay sau đó, hắn đeo vòng ngọc vào trong tay. Vòng ngọc như có cái gì dẫn dắt, từng đợt hào quang bao phủ tay Dạ Huyền. Dạ Huyền cầm bút, tay trái cầm yêu hạch, đặt bút viết lên hòn đá màu đen kia.
Vù vù!
Chỉ một thoáng, thần hoa nổi lên, hòn đá run rẩy như có chút chống cự.
- Im!
Dạ Huyền khẽ quát một tiếng, hòn đá kia trong nháy mắt lại trở nên ngoan ngoãn. Ngay sau đó ngón tay trái của Dạ Huyền ấn một cái, phá một lỗ hổng trên yêu hạch, nhẹ nhàng chấm một nét bút lên đó.
Màu đỏ máu của bút như có sức mạnh quỷ dị, yêu lực trong yêu hạch như bị dẫn dắt, chỉ một thoáng đã bị hút khô, yêu hạch vỡ vụn hoàn toàn. Dạ Huyền lại đặt bút một lần nữa, viết một chứ “Trấn”, sau đó hào quang trở nên nhàn nhạt. Dạ Huyền cũng không để ý mà lật hòn đá lại, tiếp tục viết chữ “Thiên”.
Hai chữ hoàn thành, huyết bút biến mất, linh khí trên linh thạch ở vòng ngọc đều bị hút khô. Dạ Huyền cầm hòn đó mà đen lên, nắm chặt, hơi dùng sức.
Két két…
Đá vụn liên tục rơi xuống, lát sau trở thành một tấm cổ lệnh màu đen, một mặt viết chữ “Trấn”, một mặt viết chữ “Thiên”.
Dạ Huyền nhìn tấm cổ lệnh này, sau khi xác nhận không có sai sót gì thì thu vào trong vòng ngọc, đứng dậy đi về phía đại điện. Đi xem hai con tiểu cẩu kia đang làm cái gì.
Lúc này, trong đại điện có Chu Ấu Vi, Chu Băng Y, Triệu Ngọc Long và Lãnh Dật Phàm bầu không khí có chút kỳ quái. Triệu Ngọc Long thì cười với Chu Ấu Vi nhưng châm chọc khiêu khích về phía Lãnh Dật Phàm. Mà Lãnh Dật Phàm vừa khen Chu Ấu Vi vừa trào phúng Triệu Ngọc Long. Hai người này có vẻ cực không hợp nhau.
- Ấu Vi, phải thế nào nàng mới bằng lòng gả cho ta?
Triệu Ngọc Long nhìn Chu Ấu Vi, có vẻ chưa từ bỏ ý định.
Chu Ấu Vi còn chưa trả lời thì Lãnh Dật Phàm ở bên kia đã cười rộ lên.
- Triệu huynh thật không biết xấu hổ, không nói đến việc Ấu Vi đã thành hôn, cho dù là chưa thì cũng gả cho Lãnh mỗ, không phải ngươi.
- Lãnh Dật Phàm, ngươi muốn gây sự với ta sao?
Triệu Ngọc Long nhìn Lãnh Dật Phàm vô cùng khó chịu.
Lãnh Dật Phàm này vừa còn thề son sắt nói là sẽ giải quyết Dạ Huyền, sau đó sẽ để hắn thành thân với Chu Ấu Vi, vậy mà sau khi thất bại lại chạy đến đây tranh giành Chu Ấu Vi với hắn! Nhất định là mặt dày đến cực điểm!
- Triệu huynh nói vậy cũng không hay lắm, chẳng qua Lãnh mỗ chỉ nói sự thật mà thôi, làm sao lại thành gây sự với ngươi thế?
Lãnh Dật Phàm tỏ vẻ ôn hòa, khiến người ta có cảm giác khiêm tốn, ôn nhu như ngọc, hắn nói.
- Nói ra thì Lãnh mỗ với sư muộn mới thật sự là thanh mai trúc mã, cho dù theo lý cũng là Lãnh mỗ tới trước thì phải.
Mấy câu nói này khiến Triệu Ngọc Long tức tới mức suýt nữa nổi lên sát ý.
- Trước đó vài ngày ngươi còn tìm ta, thật sự ngươi cho rằng ta không dám nói ra sao?
Triệu Ngọc Long âm trầm nói.
Lúc này Dạ Huyền mới từ bên ngoài đại điện nghênh ngang đi tới, chậm rãi nói.
- Nói đi, ta cũng muốn nghe một chút xem các ngươi thương lượng đối phó với ta như thế nào.
- Dạ Huyền?
Triệu Ngọc Long hơi híp mắt lại, cười nói.
- Mạng ngươi cũng thật là lớn, thế mà lại thoát được sau lần ám sát của Lãnh Dật Phàm.
Lãnh Dật Phàm nhìn không chớp mắt, nhàn nhạt nói.
- Triệu huynh đừng ngậm máu phun người.
- Dạ Huyền! Ngươi tới rồi!
Chu Băng Y sáng mắt nói.
Chu Ấu Vi đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng về phía Dạ Huyền.
- Phu quân.
- Ngoan lắm, mấy hôm nay không thấy lại đẹp thêm rồi.
Dạ Huyền nhếch miệng cười một tiếng, vòng tay tinh tế ôm eo Chu Ấu Vi.
Mặt Chu Ấu Vi ửng đỏ, nhưng vẫn không hề chống cự mà liếc nhìn Dạ Huyền một cái, nói.
- Đồ quỷ.
- Vẫn không bằng vợ xinh đẹp của ta.
Dạ Huyền cười ha hả.
Một màn này khiến Triệu Ngọc Long tức tới mức mắt như muốn phun ra lửa.
- Bỏ cái vuốt chó của ngươi ra.
Lãnh Dật Phàm cũng nheo mắt, sát khí nổi lên nhưng vẫn bị hắn che giấu rất kỹ.
Dạ Huyền liếc nhìn Triệu Ngọc Long một cái, bình tĩnh nói.
- Ta ôm vợ ta thì mắc mớ gì đến ngươi, ngươi ở nhà ta tự tiện mấy ngày hôm nay, còn không mau cút đi?
Triệu Ngọc Long tức giận nhưng lại hận không thể mở miệng cãi được gì.
- Không phải vừa mới nói là ám sát ta sao, nói tiếp đi chứ, ta ở bên này yên lặng nghe, không quấy rầy các ngươi.
Dạ Huyền quét mắt nhìn Lãnh Dật Phàm và Triệu Ngọc Long một cái nói.
Hai con tiểu cẩu này đúng là một loại.
- Hừ!
Triệu Ngọc Long hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm. Lãnh Dật Phàm nhìn Dạ Huyền bằng ánh mắt sắc bén, cũng không mở miệng.
Dạ Huyền đến trực tiếp khiến Thánh Tử của La Thiên Thánh Địa và đại đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông phải ngậm miệng. Hai người này cũng rất rõ Dạ Huyền ở đây rồi, bọn hắn mà thật sự lỡ lời nói gì thì quá là ngốc.
- Ấu Vi, ta tin nàng nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý rồi nhìn về phía ta, hôm nay ta không quấy rầy nữa, ta đi trước đây.
Triệu Ngọc Long nhìn Chu Ấu Vi đang được Dạ Huyền ôm ấp nhất thời giận không có chỗ phát tiết, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài. Mắt không thấy tim không đau, tên Dạ Huyền đáng chết này cứ để cho nhảy nhót vài ngày, không lâu sau Trấn Thiên Cổ Môn sẽ đến, đến lúc đó hắn sẽ thấy Chu Ấu Vi cúi đầu với hắn.
- Sư muội, vi huynh cũng đi làm việc đây.
Lãnh Dật Phàm đứng dậy nói với Chu Ấu Vi.
Nhưng lúc này một đệ tử của Hoàng Cực Phong thình lình xuất hiện ngoài điện, cung kính nói.
- Đại công chúa, người của Trấn Thiên Cổ Môn nói, trưởng lão muốn ngươi tới điện Liệt Thiên.
Triệu Ngọc Long và Lãnh Dật Phàm vốn muốn rời đi đều dừng lại.
Trời cũng giúp ta! Con ngươi Triệu Ngọc Long sáng lên, vốn tưởng rằng phải đợi mấy ngày nữa không ngờ Trấn Thiên Cổ Môn tới sớm như vậy!
Lãnh Dật Phàm thì nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi. Trấn Thiên Cổ Môn đúng là vẫn tới!
- Ta biết rồi!
Trên dung nhan tuyệt mỹ của Chu Ấu Vi không có quá nhiều biến hóa, dường như nàng đã sớm dự liệu được.
- Tỷ tỷ, làm sao bây giờ, Trấn Thiên Cổ Môn tới rồi.
Chu Băng Y có chút hoang mang lo sợ.
- Không sao.
Chu Ấu Vi nhẹ nhàng trấn an.
Dạ Huyền chậm rãi đứng dậy, cười một cái.
- Chỉ là Trấn Thiên Cổ Môn thôi, ta cũng muốn diện kiến một lần.
- Ha ha! Hay cho một tên cuồng ngôn, không biết lát nữa ngươi còn nói được những lời này không.
Triệu Ngọc Long cũng cười ầm lên.
Lãnh Dật Phàm bị mấy câu nói của Dạ Huyền làm cho sững sờ, chốc lát thì nhìn về Chu Ấu Vi nói.
- Sư muội, ta đi với nàng. Còn tên Dạ Huyền kia vẫn là nên ở lại đây đi, lời kia không thể để cho Trấn Thiên Cổ Môn nghe được, Hoàng Cực Tiên Tông ta sẽ nguy mất!
Trấn Thiên Cổ Môn là nhân vật thế nào hắn biết rõ, chỉ dựa vào lời nói ngông cuồng sẽ làm hỏng việc.
- Sợ cái gì, tên kia không sợ trời không sợ đất, dẫn hắn đi biết thêm kiến thức có sao?
Triệu Ngọc Long thêm dầu vào lửa.
Chu Ấu Vi do dự một chút cuối cùng nhìn về phía Dạ Huyền.
- Phu quân, hay là đừng đi…
Giống như Lãnh Dật Phàm nói, lời vừa rồi của Dạ Huyền nếu để người của Trấn Thiên Cổ Môn nghe được chắc chắn sẽ không bỏ qua, thậm chí còn nguy hiểm đến cả Hoàng Cực Tiên Tông.
Dạ Huyền bình tĩnh nói.
- Nàng không dẫn ta đi, vậy thì ta tự đi.
Chu Ấu Vi nhất thời trầm mặt lại, cuối cùng cũng cắn răng nói.
- Được, ta dẫn ngươi đi, nhưng không được nói lung tung có biết không?
- Yên tâm.
Dạ Huyền nhếch miệng cười. Thấy nụ cười này Chu Ấu Vi nhất thời có chút hối hận, nhưng lỡ nhận rồi đành dẫn theo Dạ Huyền đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.